Chương 116 : Đi theo chỉ đường
Đậu xanh!
Lão nhân gia quả không khiến mình thất vọng!
Sờ ngực, Lâm Dịch thấy như đang nằm mơ.
Tổ tiên của lão nhân gia chắc chỉ là tu sĩ Trúc Cơ cảnh.
Nhưng lò đan hay linh bút đều không phải pháp bảo Trúc Cơ cảnh, cho nên Lâm Dịch thấy đối phương đạt được truyền thừa gì đó.
Bây giờ, bản đồ này đã chứng minh tất cả.
Lâm Dịch vội vàng sao chép địa đồ.
Sau đó mở Baidu map kéo đến vùng núi của lão nhân gia, không khó phân biệt hình dáng từ trên xuống.
Lâm Dịch nhanh chóng phong tỏa phương hướng, dụng tâm so sánh.
“Đại thể đã khớp, chi tiết có chút khác biệt cũng bình thường.”
Địa đồ mà cổ nhân để lại, vốn là phương hướng và vị trí, không kỹ càng lắm.
“Đi xem!”
Lâm Dịch vô cùng động lòng, lái xe chạy tới vùng núi đó. Hắn dừng xe ở phụ cận, nhanh chóng vọt thẳng vào.
Tìm một hồi, Lâm Dịch không thấy trung tâm ngọn núi.
Hắn một mực đi theo chỉ đường, nhưng nó dẫn mình đi vòng quanh.
Nếu không có chỉ đường, sợ rằng Lâm Dịch không phát hiện được vấn đề này, hắn vẫn cho rằng mình đi thẳng tắp.
“Đây là trận pháp?” Lâm Dịch nghĩ.
Nếu không, rất khó giải thích vì sao mình không tìm thấy ngọn núi kia, chỉ đường còn dẫn mình đi vòng quanh.
Không......
Không phải chỉ đường dẫn mình đi vòng quanh, mà là mình đang đi vòng quanh, cho nên nó mới không ngừng điều chỉnh phương hướng.
Sao đây......
Chỉ cần tiếp cận vị trí kia, mình sẽ tiềm thức rẽ ngoặt.
“Đồ chơi này nên phá thế nào?” Lâm Dịch trợn mắt há mồm.
Hắn biết đại khái trận pháp, nhưng bởi vì tu luyện còn chưa đến một tháng, không hiểu nhiều.
Xem ra cũng phải cấp thiết học tập trận pháp.
Nếu không, một ít đồ tốt còn lại của Đại Hạ, không dễ tìm được.
Nếu tìm được pháp bảo trữ vật mới gọi là kinh hỉ.
“Thử lại!” Lâm Dịch không muốn từ bỏ.
Hắn vận chuyển Vọng Khí thuật, 400 mét trong núi không lớn, nhưng không ngừng đi lại, bất ngờ phát hiện khoảng 400 mét phía trước, linh khí lưu động dị thường.
Lại nhớ trận pháp mà Cổ Lan cho mình.
Được chắp vá từ nhiều trận đồ, mỗi trận đồ có khoảng cách bao trùm, nếu muốn bao trùm một khu vực có diện tích lớn thì cần nhiều trận đồ.
Linh khí là mấu chốt để khởi động trận pháp, linh khí lưu động nhanh, nói rõ có thứ đang không ngừng hấp thu linh khí.
Chỗ cần đến không xa.
Nhưng sau khi trận pháp phát động, Lâm Dịch đi không đến vị trí chính xác.
Hắn buồn rầu vỗ mặt: “Ta ý thức được nơi này có trận pháp, cũng biết trận đồ bố trí ở đâu, không có lý do đi không qua. Đừng dùng mắt, dùng Vọng Khí thuật!”
Lâm Dịch dứt khoát nhắm mắt lại, không cân nhắc chuyện khác, cảm nhận nguồn linh khí, từ từ đi tới.
Không lâu sau.
“Thành công!” Lâm Dịch mừng rỡ.
Vọng Khí thuật quá hữu dụng đi!
Ngưu bức như thế mà Cổ Lan bảo gân gà?
Lần sau gặp nàng phải phàn nàn, nếu mình không kiên trì thì đã bỏ lỡ thần kỹ này a!
Nhưng cho dù nhắm mắt, vẫn cảm thấy có gì đó ảnh hưởng đến mình, khá giống ma lực trong giọng Alice, chẳng lẽ thứ này ảnh hưởng đến thần hồn?
Nhìn điện thoại, Lâm Dịch phát hiện không có tín hiệu.
Vượt qua cây cối, đi qua bụi cỏ cao cỡ nửa người.
Trước mắt xuất hiện một ngọn núi cao, Lâm Dịch liếc qua là rõ, đây là cảnh sắc mình chưa bao giờ thấy.
Trong núi có đường nhỏ nối thẳng lên đỉnh, nhưng bởi vì rất lâu không có người, cơ bản đã bị thực vật bao trùm.
Lâm Dịch đi lên, phát hiện ruộng đồng hoang phế trên núi.
Trên sườn núi có phòng ốc đã sụp đổ, dường như đang kể - hồi lâu trước đây, nơi này từng có người cư trú.
Lên đỉnh núi là tàn tích của một tòa miếu thờ.
Cũng không thể chịu được tuế nguyệt ăn mòn nên sụp đổ.
Dưới tàn tích của đại điện có một tượng đá tàn khuyết, Lâm Dịch không biết cung phụng ai, có thể là tổ sư gia của nơi đây đi.
Hắn bái tượng đá, nội tâm thổn thức.
Có lẽ tổ tiên của lão nhân gia đi nhầm vào nơi đây, thời kỳ đó còn tu sĩ tồn tại, nói rõ linh khí còn chưa khô kiệt hoàn toàn, có lẽ nơi này còn một ít đồ tốt.
Nhưng một số năm sau, linh khí triệt để suy bại, tất cả đều hủy.
Tổ tiên của lão nhân gia để lại pháp bảo và địa đồ, chắc muốn hậu nhân tìm được nơi này. Nhưng có lẽ xảy ra chuyện bất ngờ, dẫn đến hậu nhân không thể ghi nhớ di ngôn này.
Trong núi không còn thứ gì có giá trị, phần lớn đã sắp tan biến.
Nhưng Lâm Dịch không hề có cảm giác mất mát.
Bởi vì nơi này chính là một bảo vật.
Không biết trận pháp bên ngoài đã vận chuyển bao nhiêu năm, sau khi linh khí khôi phục thì lại khởi động, dẫn đến nơi này thành khu không người chân chính.
Mình sắp Trúc Cơ, cũng cần một chỗ an toàn.
Trong nhà khẳng định không được, ra ngoài thành cũng có phong hiểm, cho nên nơi này rất hợp với Lâm Dịch.
Sử dụng Vọng Khí thuật, Lâm Dịch kiểm tr.a toàn bộ khu vực, xác định không có vấn đề gì mới đi ra.
Hắn nhìn điện thoại, tín hiệu đã khôi phục, liền gọi cho Thư Ký.
Thẩm Bối Bối phiền muộn nói: “Ta thật sự không hiểu, ngươi sắp xếp bệnh viện, ôm đồm tất cả phí tổn, bây giờ còn muốn cho tiền, rốt cuộc có mưu đồ gì?”
Một đợt này, cho dù có thể diện của Thẩm Bối Bối, cũng phải gần 600.000.
Lâm Dịch không thiếu tiền, Thẩm Bối Bối cũng không tiếc, chỉ thấy hành vi của hắn quá khó hiểu.
Lâm Dịch cũng không thể nói, nhờ người ta mà ta nhặt được hai pháp bảo và một miếng bảo địa nhé!
Giá trị của những thứ này không thể dùng tiền tài để cân nhắc, lợi ích lâu dài vô cùng to lớn.
“Ta mua được thứ có giá trị rất cao của bọn hắn, đây là một phần mà ta nên bỏ ra.”
Thẩm Bối Bối phàn nàn hai câu, vẫn giúp Lâm Dịch sắp xếp.
Trực tiếp đưa tiền, khẳng định lão nhân gia sẽ không thu, với bọn hắn thì Lâm Dịch đã bỏ ra đủ nhiều.
Cho nên Lâm Dịch nhờ Thẩm Bối Bối hỗ trợ, dùng danh nghĩa khác, ái tâm quyên tiền cũng được, giải thưởng vì phối hợp chuyên gia u bướu cũng được, đưa thêm 300.000.
Cộng thêm 200.000 không hề sử dụng trước đó, sinh hoạt của lão lưỡng khẩu đã không lo.
Sau khi ra ngoài, đã là hơn 5 giờ.
Uông Tiểu Ngư gọi điện.
Nói là ngày mai Uông lão gia tử mừng thọ, mời Lâm Dịch buổi tối đến.
Từng có ước định với Uông Tiểu Ngư, nếu Uông lão gia tử nhắc đến mình, Lâm Dịch sẽ đi với nàng. Khả năng này vốn cực kỳ bé nhỏ, nhưng...... Bởi vì đan dược, Lâm Dịch cũng có liên hệ với Uông gia.
“Được rồi, ta sẽ đi.”
Cúp điện thoại, Lâm Dịch đau đầu chuyện tặng lễ.