Chương 36
Diệp Đàn không biết ngày đầu tiên sau khi kết hôn của người khác là như thế nào, nhưng bọn họ thì phải thu dọn đồ đạc để sáng hôm sau lên núi quay phim.
Mắt Diệp Đàn không thể mở nổi.
“Còn quá sớm.” Cô lẩm bẩm, cọ người vào vai Ngọc Bạch Y không chịu di chuyển, “Mới bốn giờ mà T_T.”
Tối hôm qua, cô nhận ra đây là đêm tân hôn đầu tiên của cô và Ngọc Bạch Y, cô sợ bản thân mình sẽ xấu hổ, cho nên kéo Ngọc Bạch Y chơi cả đêm… Chơi đủ các loại cờ.
Từ cờ cá ngựa đến cờ phi hành cờ tướng cờ vua ca rô cờ vây, Diệp Đàn thua, thua, thảm, hại…
Người ta càng thua càng không muốn chơi, nhưng mà Diệp Đàn thua rồi càng hăng máu muốn chơi tiếp, Ngọc Bạch Y bảo cô ngủ cô không chịu, cứ bắt Ngọc Bạch Y chơi tiếp một ván rồi một ván, khi không còn khả năng thắng thì đổi sang trò khác, thay trò khác nhưng vẫn không thắng được, cho đến mười hai giờ thì Diệp Đàn mới nhớ sáng hôm nay máy bay bay lúc sáu giờ.
Vội vàng thu dọn hành lý xong, vừa vặn trời đã sáng.
Vốn định mang theo phạm huy nhỏ và đàn diệp đi cùng, nhưng không kịp đi làm giấy chứng nhận phòng dịch, chỉ có thể để ở nhà, nhờ Bạch Uyển Thư rãnh rỗi chạy sang đây chăm sóc chúng.
“Không muốn đi, tôi muốn ngủ…” Diệp Đàn mơ mơ màng màng dựa vào vai Ngọc Bạch Y, toàn bộ cơ thể đều bám trên lưng Ngọc Bạch Y.
Ngọc Bạch Y hơi cúi người, nói, “Tôi cõng em.”
Vì vậy nguyên đoàn làm phim đứng đợi ở phi trường đều thấy Ngọc Bạch Y một tay kéo hành lý, một tay đỡ cô gái trên lưng.
Đoàn làm phim:… Chàng trai trẻ, cậu cõng cô ấy từ nhà tới đây sao, đại ca mời ngồi xuống cho mọi người vái mấy lạy.
Ngô Đạo nhìn thấy Ngọc Bạch Y liền vẫy tay gọi, lúc đến gần, Ngô Đạo mới phát hiện Diệp Đàn ôm chặt lấy lưng Ngọc Bạch Y, vùi đầu vào vai và cổ hắn, ngủ vô cùng ngon lành.
“Không phải chứ, như vậy sao mà đi, gọi cô ấy dậy.” Ngô Đạo giơ tay định đánh thức Diệp Đàn, nhưng Ngọc Bạch Y tránh sang một bên.
“Ài, thằng nhóc này bảo vệ cô bé kĩ quá đấy!” Ngô Đạo cười mắng, “Ồn ào như vậy, mà cô ấy ngủ không biết trời trăng đúng là lợi hại, cô bé mệt mỏi lắm à.”
Sự thật là Diệp Đàn không thể nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, bởi vì Ngọc Bạch Y đã lập kết giới.
Ngô Đạo nhìn thấy Diệp Đàn ngủ quá say, lại nhắc nhở Ngọc Bạch Y nói, “Đi qua chỗ kiểm an, tôi coi sao cậu có thể để cô ấy ngủ tiếp như vậy.”
Sau đó Ngọc Bạch Y chứng minh rằng hắn có thể cõng Diệp Đàn mơ mơ màng màng đi qua chỗ kiểm an.
Gửi hành lý xong, Ngọc Bạch Y nhỏ giọng gọi Diệp Đàn: “Diệp Đàn, kiểm an.”
Giọng hắn nhỏ nhẹ, có chút lạnh nhạt, trong trẻo như tiếng nước chảy qua kẽ lá.
Ngô Đạo rất muốn thay đổi khí chất lành lạnh của thanh niên trẻ này, hắn làm ra bộ dáng như vậy mà muốn đánh thức người đang ngủ say sao!
Thực tế là Diệp Đàn đang mơ màng đột nhiên mở mắt, Ngọc Bạch Y thả cô xuống, dìu cô, sau đó khẽ nói với Diệp Đàn đang dựa trong ngực mình, “Diệp Đàn, giơ tay ra.”
Diệp Đàn rất phối hợp giơ tay, nói thả tay cô liền thả tay, qua chỗ kiểm an xong Ngọc Bạch Y tiếp tục cõng cô, sau đó Diệp Đàn ngủ tới trời đất tối đen.
Một đám người trợn mắt há miệng.
Năm giờ hơn, mặc dù sân bay không quá nhiều người, nhưng Ngọc Bạch Y lại quá bắt mắt như vậy, phong cách cực kì lạnh lùng, trên lưng còn cõng Diệp Đàn mặc áo len trắng, dọc đường khiến cho người ta liếc mắt nhìn xem, còn có người cầm điện thoại chụp ảnh.
Mà lúc ở chỗ kiểm an, tuy rằng khuôn mặt Ngọc Bạch Y vẫn mang theo vài phần lạnh lùng, giọng nói cũng bình tĩnh, nhưng mỗi một động tác của hắn làm người ta cảm thấy hắn cực kì yêu thương, quý trọng cô gái trong ngực, ánh mắt của mọi người không khỏi phát sáng.
Cưng chiều bạn gái như vậy là quá đáng rồi a?
Đột nhiên bọn họ không muốn đi cùng với hai người này lên núi nữa.
Mọi người vất vả cực khổ quay phim, còn hai người bọn họ không khác gì đi hưởng tuần trăng mật.
Nhưng sự thật tàn khốc vẫn chưa kết thúc tại đây.
Máy bay cất cánh khoảng nửa tiếng thì Diệp Đàn tỉnh dậy.
Cô vừa tỉnh dậy thì câu đầu tiên là: “A! Nam thần! Mau rời giường! Máy bay sắp bay rồi chúng ta phải mau đến phi trường!” Sau đó Diệp Đàn nhìn thấy khuôn mặt Ngọc Bạch Y bên cạnh, kịp thời phản ứng hỏi, “Nam thần sao anh lại ở phòng tôi?”
Diệp Đàn cào cào mái tóc rối loạn, ngơ ngác suy nghĩ một chút, giật mình “A” một tiếng, “Cũng phải, chúng ta kết hôn rồi mà.”
Mọi người trong đoàn làm phim:!!
Bọn họ đã nghe thấy cái gì vậy!!! Giống như hiểu lý do tại sao cô gái tên Diệp Đàn lại mệt mỏi như vậy!! Người trẻ tuổi thật quá điên cuồng (v_v)/!!
Ngọc Bạch Y bình tĩnh kéo tay Diệp Đàn xuống nắm trong bàn tay mình, tay kia giúp cô sửa lại mái tóc, hài lòng hỏi cô, “Tỉnh ngủ rồi?”
Lúc này Diệp Đàn mới chợt nhận ra, hình như cô đang ngồi trên máy bay. Sau đó ngẩng đầu, mặc dù mọi người không dám nhìn thẳng, nhưng ánh mắt lén lút nhìn trộm vẫn không ít.
Diệp Đàn vội vàng thay đổi sắc mặt ra vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng ho vài tiếng, bộ dáng giống như muốn xin lỗi.
Sau đó mọi người đều thu lại ánh mắt không nhìn Diệp Đàn nữa, Diệp Đàn xấu hổ lén cúi đầu vào vai Ngọc Bạch Y, cọ cọ, một cái, hai cái, ba cái.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hoa sen nhàn nhạt trên người Ngọc Bạch Y.
Ngọc Bạch Y vẫn nắm tay Diệp Đàn, Diệp Đàn cọ hắn, hắn nhỏ giọng nói, “Mệt thì ngủ tiếp đi.”
“Không nên đâu.” Diệp Đàn chán nản, “Sao tôi lại ngủ như ch.ết vậy chứ, cũng tại anh tối qua quá lợi hại! Khiến tôi ngủ trễ như vậy!”
Tối hôm qua cô nằm ăn vạ nhất quyết không chịu ngủ, đòi phải thắng hắn một ván mới chịu đi ngủ!
Ngọc Bạch Y rất phối hợp: “Lỗi của tôi.”
Đám người trong đoàn tuy không nhìn lén nhưng vẫn nghe lén: Bà nó!! Hai vợ chồng nhà này thân mật ch.ết người rồi!! Qúa lợi hại gì gì đó cũng thật là bẩn tai!!!
Diệp Đàn vẫn nói tiếp…, “Đêm nay chúng ta tiếp tục đi!”
Ngọc Bạch Y chấp nhận: “Được!”
Ngô Đạo ngồi đằng trước Ngọc Bạch Y không nhịn được nữa, quay đầu, chân thành khuyên bảo Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn, “Người trẻ tuổi phải biết kiềm chế một chút, sáng mai Ngọc Bạch Y có năm sáu cảnh quay, đòi hỏi tinh thần phải tốt đấy.”
Ngọc Bạch Y không nghe ra có vấn đề gì hết: “Không sao, sẽ không làm đoàn phim bị trễ.”
Ngọc Bạch Y dừng một chút, cảm thấy nên tôn trọng Ngô Đạo, nhẹ nhàng bổ sung, “Tôi với cô ấy sẽ không thức khuya quá.”
Diệp Đàn cảm thấy hình như cô hiểu mọi người đang suy nghĩ cái gì: …Nam thần làm ơn im lặng đi (T_T).
Nghe câu trả lời của Ngọc Bạch Y, đoàn làm phim: Ây da, có vợ đi chung thật tốt a (v..v) tội lỗi!
Diệp Đàn ngồi suy nghĩ, cảm thấy mình ra nên cứu trận, vì vậy ánh mắt hết sức chân thành nhìn Ngô Đạo nói lời cam đoan: “Ngô Đạo yên tâm, tôi và Bạch Y sẽ đi ngủ sớm.”
… Hình như câu trả lời này vẫn không được hợp lý lắm…
… Hình như câu trả lời này cũng không khác gì lời Ngọc Bạch Y khi nãy….
Sắp xếp chỗ ở xong, trợ lý lặng lẽ dẫn hai người về phòng của mình.
Vì năng suất đoàn làm phim rất cao, nên căn phòng hai người cách nhau không xa