Chương 37
Mười giờ hơn mới đến núi Thanh Sơn.
Núi Thanh Sơn khá rộng, cũng có rất nhiều đỉnh núi, trên đỉnh núi cao nhất có xây lầu cho các đạo gia ở, phong cảnh nơi đây rất thích hợp cho việc quay phim và chụp hình, giữa dãy núi là cây rừng xanh mướt, cây cối rậm rạp, cũng có nhiều hồ nước, cảnh vật vô cùng đẹp, ngoại trừ mấy cảnh quay đặc biệt bọn họ cần phải dựng thêm lều, về cơ bản núi Thanh Sơn đều có đầy đủ yêu cầu để quay phim.
Đoàn phim ra ngoài sắp xếp các dụng cụ, mấy người trợ lý lo việc ăn ở. Nghỉ trọ tại khách sạn giữa sườn núi, toàn bộ kiến trúc trang trí theo phong cách cổ xưa, thấp thoáng thấy rừng trúc xanh rì phía sau, có vài phần thanh nhã.
Nhưng mà…
Diệp Đàn: “Tại sao tôi với nam thần lại ở cách xa như vậy?”
Một cái lầu bốn chữ giáp, một cái lầu hai chữ ất.
Cách xa như vậy, làm sao chơi đùa được nữa (no=O=) no.
Trợ lý mỉm cười: “Ngô Đạo nói, nữ ở lầu bốn, nam ở lầu hai và ba.”
Cho nên không tách các người ở lầu năm và lầu hai là đã tốt bụng lắm rồi? Vợ chồng son các người nên thấy hạnh phúc đi.
“Nhưng mà, tôi là trợ lý của nam thần, ở xa như vậy không thể chăm sóc hắn được…”
Trợ lý kia thờ ơ: “A, Ngô Đạo có nói qua, trở về khu vực nghỉ ngơi thì không cần làm việc, có điện thoại gọi, tôi đi nghe máy.”
Cô nghĩ tôi sẽ tin rằng cô chỉ đơn giản là chăm sóc hắn thôi ư?
Trước mặt đoàn làm phim hai vợ chồng các người ý tứ chút nha…!
Ba giờ chiều hôm đó, Đường Khải Dương kết thúc công việc liền ngồi máy bay riêng tới thành phố X.
Vừa lên tiếng chào đạo diễn xong, hắn đi tới cửa phòng, suy nghĩ một chút, vội vàng hỏi Lục Tịch Vân bên cạnh, “Em biết sư phụ anh ở phòng mấy không?”
Lục Tịch Vân đã sớm học thuộc danh sách bố trí phòng, mở miệng trả lời: “Ngọc tiên sinh ở lầu hai chữ ất.”
Hắn ở lầu hai chữ giáp, không xa, Đường Khải Dương ném hành lí của mình lên ghế sa lon, thay quần áo xong lập tức chạy đi tìm Ngọc Bạch Y.
Ngọc Bạch Y mở cửa cho hắn vào, Đường Khải Dương phát hiện Diệp Đàn có ở bên trong.
Đường Khải Dương cười rộ lên: “Đang làm gì thế? Ơ đánh bài tây à? Sư phụ cũng biết đánh bài tây?”
Diệp Đàn đã thua đến mức trắng tay, hiện tại không muốn nhìn đến lá bài trước mặt.
Đường Khải Dương cực kì cao hứng: “Đến đây, ba người chúng ta chơi đánh bài nào.”
Ván thứ nhất, Diệp Đàn làm cái.
Sinh mệnh Đường Khải Dương bị Diệp Đàn đánh cho ch.ết từ từ, chủ yếu là hắn ra một lá bài, Diệp Đàn liền đè hắn. Hoàn toàn so lớn bé, Diệp Đàn đánh bài nhỏ, bài của hắn càng nhỏ hơn, về phần Ngọc Bạch Y… Hắn hầu như không chịu đánh ra lá bài nào?
Nhà địa chủ Diệp Đàn thắng, sau đó Đường Khải Dương mới nghĩ ra… Xì đâu! Heo đâu! K, Q, J đâu! Tụi nó chạy đâu hết rồi! Đường Khải Dương lật bài Ngọc Bạch Y ra nhìn, thiếu chút nữa bị tức ch.ết.
“Sư phụ! Người có ba con xì, hai con K, bốn con hẻo! Bài tốt như vậy sao không đánh! Tại sao một con cũng không chịu đánh!”
Nhắm hai mắt rồi thả đại con bài nào xuống cũng có thể thắng!
Ngọc Bạch Y: “Hai người đánh lẻ.”
Đường Khải Dương:… Vì vậy ngài không muốn hủy một con bài nào hết, mặc kệ cho địa chủ thắng đúng không (T_T)?
Ván thứ hai, Đường Khải Dương làm cái.
Hắn hưng phấn nhìn các lá bài trong tay một lốc, một con K, một con heo, cùng mấy con bài lớn, hắn cười ha ha vài tiếng, “Tôi chắc chắn hai người sẽ thua.”
Đường Khải Dương một mực cho rằng Ngọc Bạch Y là tay bạc non nớt nên không thèm lo lắng! Cảm thấy vui sướng khi hành hạ bọn họ!
Kết quả Diệp Đàn chưa kịp ra bài, một mình Ngọc Bạch Y giết ch.ết hắn rồi.
Từ đầu tới giờ Đường Khải Dương chỉ đánh ra đúng một con.
Đường Khải Dương không thể nào tin nổi người trước mặt hắn bình tĩnh thả bài xuống, chưa kịp cho Đường Khải Dương nhận thức Tiểu Bạch này chính là đại cao thủ giấu nghề.
Đường Khải Dương: … Hình như cục cưng phát hiện gì đó… Trong lòng cục cưng thật bi thương, cục cưng kìm nén không nói nha >.,.,<<
Ván thứ ba, Diệp Đàn làm cái.
Đường Khải Dương phát hiện Ngọc Bạch Y đánh bài rất lợi hại, nhưng hắn đều nhường cho Diệp Đàn, vì vậy hắn mở miệng nói với Ngọc Bạch Y, giọng nói không vui: “Sư phụ, người phải nhớ kỹ, chúng ta là nông dân, Diệp Đàn là địa chủ, địa chủ, địa chủ, quan trọng nhất là, sư phụ, người không thể chống lại cuộc chiến tranh giai cấp.”
Tiếp theo mọi người đều đánh ngang ngửa, thực lực cân bằng.
Diệp Đàn đánh lá bài còn lại thứ hai, ra một con Q, cho tới bây giờ, còn một con K chưa ra.
Con bài đó lại không có trên tay mình, Đường Khải Dương nghĩ chắc nó ở chỗ Ngọc Bạch Y, hắn dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn thẳng vào người đàn ông kế bên: “Sư phụ, con biết con K kia trên tay người.”
Ngọc Bạch Y bình tĩnh nhìn liếc qua Đường Khải Dương, sau đó ngón tay thon dài rút một con K trong bốn quân bài của mình.
Đường Khải Dương thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thắng lợi trong tầm tay.
Sau đó, Ngọc Bạch Y chậm rãi đánh một con ba.
Một con 3.
Đường Khải Dương liền muốn phun máu, sở dĩ hắn cảm thấy thắng lợi trong tầm tay bởi vì theo trí nhớ của hắn, từ nãy giờ con 3 chưa xuất hiện, trong tay hắn không có, Diệp Đàn cũng chỉ còn lại một con, như vậy trong tay Ngọc Bạch Y có ít nhất hai con 3, vậy mà hắn chỉ đánh 1 con lẻ, không muốn chiến thắng mà.
Kết quả hắn dám lừa bố đánh lẻ một con 3.
Đường Khải Dương cảm thấy hắn không bao giờ hâm mộ ai nữa T_T, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Đàn vui vẻ đánh con 9 cuối cùng xuống.
Đường Khải Dương thua, việc đầu tiên hắn làm là nhìn Ngọc Bạch Y, thật quá thất vọng.
Ngọc Bạch Y đánh một con K, ba con còn lại là 3, vậy mà hắn xé ra đánh lẻ một con 3! Vậy mà đi xé lẻ bài! Nhường trắng trợn như vậy! Đại ca ngài đánh bài có thể có tâm chút không?!
“Sư phụ, người đánh con K xong đánh luôn ba con 3 không phải thắng sao?” Đường Khải Dương tủi thân nhìn Ngọc Bạch Y, “Không biết đã nói người chưa, hay người đã quên là không được đánh bài như vậy! Con không chịu không chịu con không chịu đâu!”
Ngón tay thon dài của Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng gom bài lại, ngón tay xào bài thật đẹp mắt, hắn cất tiếng lạnh nhạt, bình thản giống như đang nói sự thật hiển nhiên, “Muốn chơi bài với cô ấy, cậu không thể thắng.”
Đường Khải Dương bị Ngọc Bạch Y đả kích phát đầu tiên: Không thích người có phong độ, không thích người lạnh lùng, không thích người giỏi chơi đánh bài… Bây giờ không thích người nào thân mật trước mặt hắn…
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Thua cũng không sao! Nhưng tại sao lại không thể thắng!”
Bởi vì cô gái của hắn, rất thích chơi với người thắng mình.
Người thua cô, cô sẽ không muốn chơi với hắn nữa.
Lúc đầu đã không thích một con chó rồi thằng bé kia, bây giờ lại xuất hiện thêm một đứa trẻ khác.
Ngọc Bạch Y cất bài sang một bên, đẩy Đường Khải Dương, “Không vì lý do gì hết.”
Diệp Đàn nhìn Ngọc Bạch Y biết hắn muốn bao che cho mình, cô thầm giấu tâm tư vào trong mắt, quay sang Đường Khải Dương bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi chỉ có thể thua nam thần của tôi!”
Đường Khải Dương bị hai người Diệp Đàn đả kích: Trời đất không còn gì để lưu luyến.
Trên thế giới có một loại tình yêu gọi là dù có nắm hai lá bài lớn nhất trong tay cũng không nỡ đè lá bài của người yêu.
Trên thế giới có một loại tình yêu gọi là vĩnh viễn đều không muốn lật đổ địa chủ.
Trên thế giới có một loại tình yêu gọi là chỉ cần thấy người thắng tôi không cần thắng (^w^).
Đường Khải Dương bị ba luồng ý nghĩ công kích: Chỉ các người mới biết yêu sao! Mặc dù hắn không có người yêu nhưng hắn còn có trợ lý nha (-v-)/!!!
Đường Khải Dương gọi điện thoại bảo Lục Tịch Vân tới đây, cô ta nghe thấy liền kinh sợ, sau đó Lục Tịch Vân nhẹ nhàng cười nói: “Đường Khải Dương anh thật ngốc, đánh bài với hai vợ chồng họ làm gì, tự tìm họa sao?”
Đường Khải Dương bị luồng ý thứ tư của Lục Tịch Vân đã kích:… Thế giới này đối xử thật ác với tôi (no=O=) no, hai người lạnh nhạt thế này mà có thể ngọt ngào kết hôn! Vậy mà hắn vẫn còn độc thân!
Bị câm nín! Hắn muốn yên tĩnh!!