Chương 33: Tranh giành đồ Vật
Edit: Ngũ Ngũ
Lúc mới đầu khi bị người khác gọi là kẻ trộm ta vô cùng kinh ngạc, sau đó lấy lại tinh thần. Thời điểm đưa mắt nhìn Tiết Tầm, hắn chính là đang nhìn Ngôn Nhất, hai mắt cũng mở to, vẻ mặt kinh sợ. Ngôn Nhất dĩ nhiên là giận dữ nhìn ta, sau một lúc Tiết Tầm quay lại nhìn ta, sắc mặt của hắn biến sắc, sau đó kéo Ngôn Nhất lại hỏi: “Tiểu Hầu gia có phải đã hiểu lầm Hoàng công tử gì không?”
“Hiểu lầm? Có cái gì để hiểu lầm? Rõ ràng hắn đang cầm thanh kiếm ta vừa mua, hiện tại kiếm không nằm trên tay của ta mà lại nằm trong tay của hắn, vậy hắn không phải kẻ trộm thì là cái gì.” Ngôn Nhất nổi giận đùng đùng nói.
Tiết Tầm nhìn hắn, gương mặt tuấn nhã biểu lộ tia phức tạp nói: “Ngôn Nhất, tuy là nói như thế, nhưng mà kiếm này chính là Hoàng công tử vừa rồi bỏ ngân phiếu ra mua, thực sự không phải trộm đồ của ngươi, sao ngươi lại nói ra cái chữ trộm này, có phải quá mức nghiêm trọng rồi không?”
Ngôn Nhất nghe xong cơn thịnh nộ càng lớn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng nói: “Ta nói này Tiết Vân, lời này của ngươi là có ý gì, thanh kiếm này rõ ràng là chính ta cùng người bán hàng vừa mới bàn bạc giá cả với nhau xong rồi, vật của ta tất nhiên phải thuộc về ta. Nhưng mà thời gian chỉ trong nháy mắt, lúc ta trở về lấy ngân phiếu quay lại, kiếm đã bị hắn mua rồi, tại sao hắn lại cướp đồ của ta?”
Nghe đến đó ta liền hiểu được, trong lòng không biết là tư vị gì, trải qua hai kiếp người, ta đã từng nghe qua người khác nói ta là bạo quân, nói ta ngu ngốc, nhưng mà vẫn chưa có người nào nói ta là đạo tặc đây này.
Vì vậy ta nhìn Ngôn Nhất thản nhiên nói: “Ngôn công tử, ngươi cùng Vương tiểu nhị ước định sau nửa canh giờ sẽ quay trở lại, nhưng mà Vương tiểu nhị đợi ngươi tới một canh giờ vẫn không thấy ngươi đến, đương nhiên nghĩ ngươi sẽ không mua, mua bán không thành, vật đổi chủ là tất nhiên. Lúc đó ta xuất tiền, hắn bán kiếm, tại sao ngươi lại mở miệng khép miệng lại nói đến chữ trộm này?”
Ngôn Nhất nghe xong sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm vào ta nói: “Ngươi là loại người gì vậy, đã cướp đồ của người khác còn ăn nói đến đường hoàng như thế, quả thực là cưỡng từ đoạt lý*”.
*Cưỡng từ đoạt lý: già mồm át lẽ phải.
Chẳng biết tại sao khi nghe đến câu đoạt đồ của người khác lại làm ta cảm thấy động chạm, nhìn hắn ta lãnh đạm nói: “Ngôn công tử, lời này của ngươi là sai rồi, cái gọi là trộm chính là cướp từ trên tay của người sỡ hữu vật đồ, thế nhưng mà vật đó lại không phải sở hữu của ngươi, mà chính là ta tự bỏ tiền ra mua, nếu như theo sự lý giải của ngươi, giờ phút này không phải chính ngươi mới là người đang cướp đồ của ta sao?”
Mặt Ngôn Nhất hết đỏ rồi lại trắng, muôn màu muôn vẻ, Tiết Tầm ở một bên cũng không biết phải làm sao, ta nhìn bọn họ khẽ cười nói: “Ngôn công tử, bây giờ không còn sớm, lần sau nếu nhìn trúng đồ vật gì thì đừng bỏ lỡ, cơ hội trước mắt mà trôi qua thì rất tiếc.”’
Ngôn Nhất mím môi nhìn ta, ánh mắt mang theo phẫn hận, sau đó hừ lạnh một tiếng nhìn sang Tiết Tầm nói: “Tiết Vân, ngươi làm sao biết loại người lanh mồm lanh lợi này, thật sự là hiếm thấy đấy. Nhìn bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng của Hoàng công tử, so với Lý Trang lúc hí kịch trong Lý đường còn nhanh mồm hơn.”
“Làm càn, ngươi…” Lời hắn vừa dứt, Nguyên Bảo mặt lạnh tiến lên một bước quát, ta ho nhẹ một tiếng, Nguyên Bảo liền im lặng. Chẳng qua vẫn tức giận đứng đó.
Nhắc đến Lý đường này, ta đương nhiên là biết, hắn chính là đào kép Lý Trang nổi danh kinh thành, giọng hát đặc biệt êm tai, hai năm qua mỗi lần nội cung có khánh sự thì không khi nào không truyền Lý Trang xướng ca, tên Lý đường này đương nhiên không thể thiếu được đấy, mẫu hậu mỗi lần nghe hắn hí kịch đều khen không ngớt miệng.
Nhưng mà cho dù hắn có xướng hay đến đâu, thì cũng chỉ là một đào kép, so sánh ta với hắn một chỗ, ngược lại có chút miệt thị ta rồi. Nếu là trước đây, hắn nói ra lời đó, ta nhất định sẽ ban một thánh chỉ, nói với Ngôn Chi Chương chờ nhặt xác hắn đi. Thế nhưng mà hiện tại, nội tâm của ta ngày càng trầm tĩnh, những chuyện thường ngày cũng phân biệt được nặng nhẹ, tương tự như khi đối phó với mấy tên quan lại thì phải đưa ra chứng cớ xác thực các loại, còn đối phó với phường vô lại thì biện pháp tốt nhất cũng vô lại giống vậy, lưu manh thì đối lưu manh. Thế nhưng một đế vương như ta lại phải đứng bên đường đấu khẩu như này, vẫn là có chút miễn cưỡng, huống chi ngày sau ta còn muốn binh quyền cùng lòng tận trung từ Ngôn Chi Chương.
Cho nên nói tóm lại, lần này coi như Ngôn Nhất gặp may, ta không muốn cùng hắn so đo nhiều thêm nữa.
Nguyên Bảo là người ở bên cạnh ta lâu nhất, đương nhiên là hiểu ý của ta, hắn thối lui một bên, lạnh lùng nhìn Ngôn Nhất.
Tiết Tầm lúc này nhìn ta thấp giọng nói: “Hoàng công tử, sắc trời không còn sớm, nên trở về rồi.”
Ta nhẹ gật đầu đáp ứng, trong lòng lần nữa cảm thấy Tiết Tầm quả là người nhạy bén thông minh, nếu mà không linh động, chắc hắn sẽ nói thành: “Hoàng công tử, sắc trời không còn sớm, để ta tiễn ngươi trở về.” Giờ phút này nếu nói ra câu đó sẽ làm cho ta cảm thấy hoài nghi, nhưng mà hắn lại thay đổi, ý vị quả thật vô cùng sâu xa.
Lúc Nguyên Bảo chuẩn bị theo ta ly khai, Ngôn Nhất lại tiến lên ngăn cản trước mặt chúng ta, ngang ngược liếc nhìn ta nói: “Hoàng Tứ đúng không, thanh kiếm này đúng là ngươi đã mua, nhưng mà đó lại là vật ta thích trước, cộng thêm ngươi có quen biết với Tiết Vân, thì ít nhất cũng nên mời chúng ta ăn một bữa cơm rồi hẵng trở về, cũng không nên làm cho ta từ bỏ thanh kiếm này không công như vậy chứ.”
Nhìn bộ dáng kia của hắn, tựa hồ thật sự rất thích thanh kiếm này. Nhưng mà hắn thích, ta cũng thích, thở dài trong lòng, nhìn sắc trời một chút, thấy vẫn còn sớm vì vậy ta nói: “Nếu Ngôn công tử đã nói như thế, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ngôn Nhất nghe xong câu trả lời của ta thì kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó nhìn ta nói: “Ngươi là nói thật.”
“Lời đã nói ra, sao có thể là giả?” Ta cười nói. Miệng Nguyên Bảo khẽ giật, muốn nói gì đó, lại bị ta lắc đầu ngăn trở.
Tiết Tầm nhìn ta, thần sắc có chút lo lắng, bất quá cũng không có mở miệng ngăn cản. Chỉ yên lặng đứng ở một bên.
Ngôn Nhất nghe xong lời của ta dừng một chút rồi nói: “Tửu lâu bên trong kinh thành này ăn cái gì cũng không có hương vị, chi bằng chúng ta đi săn ở ngoài thành đi, tiện thể đốt lửa nấu luôn.”
“Cái này không được.” Ngôn Nhất vừa mới dứt lời, Tiết Tầm liền tiến lên một bước mở miệng ngăn cản nói: “Tiểu Hầu gia, việc này không thể được, không nói tới gia giáo nghiêm ngặt của nhà ta, chỉ riêng chuyện ta còn phải tham gia Điện thí, hôm nay mà đi là sẽ chậm trễ, nếu trở về không kịp chỉ sợ gia phụ sẽ trách mắng. Huống chi, huống chi ngoài thành xa xôi, nếu thật sự muốn đi sẽ mất ít nhất vài canh giờ, hôm nay tùy tiện như vậy, không có mang theo người bên cạnh để trở về thông báo, chẳng phải sẽ làm cho người nhà lo lắng hay sao?”
Ta vội vàng tiếp lời: “Lời của Tiết Tầm không sai, nếu Ngôn công tử thật sự muốn ra thành uống rượu, cái kia ước chừng mất vài canh giờ, lần sau nếu có cơ hội thì đi tốt hơn.”
Nghe xong lời của ta Ngôn Nhất liếc nhìn ta nói: “Nhìn không ra ngươi cũng có lòng đấy, vậy thì cứ quyết định thế đi.” Dứt lời liền tiến lên hung hăng vỗ mạnh vào bả vai của ta.
Nói thật có chút đau đấy, thấy thế nào động tác này cũng là muốn mượn cơ hội để trả thù ta đã mua kiếm của hắn.
Con ngươi của Tiết Tầm mở to, Nguyên Bảo thì nhảy ra nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi… Ngươi làm sao có thể đánh Hoàng… Hoàng công tử.”
Ngôn Nhất nhìn Nguyên Bảo khó hiểu nói: “Ta đánh hắn một cái thì sao, tại sao lại không thể?” Dứt lời lại vỗ ta hai cái.
Sắc mặt của Nguyên Bảo tức thì chuyển sang thành màu xanh luôn rồi, còn thần sắc của Tiết Tầm thì càng ngày càng khó coi.
Ta bất động thanh sắc lui về sau hai bước, ly khai khỏi phạm vi khống chế của tay Ngôn Nhất, bởi vì ta cảm nhận rõ ràng hắn chính là vì báo thù đồ vật hắn thích.
Sau cùng, chúng ta ở trên bàn hàn huyên vài câu, Tiết Tầm liền lôi kéo Ngôn Nhất cáo từ.
Đợi bọn họ đi khỏi, ta cùng Nguyên Bảo hồi trở về cung.
Từ Tây môn tiến vào hoàng cung, ta liền trở về Bàn Long điện thay y phục. Lúc thay y phục, ta trầm mặc, nhìn bảo kiếm mua về đặt trên long án, tỏa ra ánh sáng nhu thuận, thế nhưng nếu tr.a ra khỏi vỏ thì bên trong lại rất sắc bén. Thanh kiếm này rất giống với Trác Văn Tĩnh, nhìn bề ngoài thì ôn thuận, thực chất bên trong lại kiên cường vô cùng.
Chuyện này làm ta nhíu mày, sau cùng, ta tự mình cầm kiếm tiến đến Giao Thái điện.
Thời điểm đến, Trác Văn Tĩnh đang đọc sách ở hậu viện, nhìn thấy ta liền vội vàng đứng dậy hành lễ. Ta đỡ hắn đứng lên ngồi trở lại giường, sau đó đem thanh Tuyết Y kiếm kia đưa cho hắn, một lúc lâu cũng không nói gì.
Trác Văn Tĩnh nhìn thấy kiếm, thần sắc lập tức mừng rỡ, ánh mắt chợt sáng thêm vài phần. Lúc tiếp nhận kiếm liền thuận tay rút ra, lật qua lật lại nhìn một vòng, động tác linh hoạt thuần thục, phảng phất trời sinh đã là người cầm kiếm.
Làm xong những chuyện này, hắn cao hứng nhìn ta nói: “Hoàng thượng, thanh kiếm này chính là Tuyết Y kiếm thất truyền trong giang hồ đã lâu, làm thế nào mà người có được nó.”
Ta nhìn hắn khẽ cười một tiếng nói: “Vừa rồi xuất cung trùng hợp lấy được.”
Trác Văn Tĩnh nhìn kiếm cười cười, sau đó đem kiếm cắm lại vào vỏ.
“Ngươi không thích?” Nhìn thần sắc phấn khởi của hắn, ta mở miệng hỏi.
“Không phải, vi thần rất thích, chỉ là… Chỉ là vi thần đã không còn là võ tướng, ở trong cung tay cầm kiếm sắc bén cũng không được tốt a.” Trác Văn Tĩnh nhìn ta nói.
“Đây là phần thưởng trẫm ban tặng cho ngươi để trừ tà, có gì không tốt?” Ta thản nhiên nói.
Trác Văn Tĩnh cười cười, mặc dù không nói gì nữa, nhưng mà nhìn tay của hắn tinh tế vuốt ve thân kiếm, xem ra là vô cùng yêu thích đấy.
Nhìn thần sắc của hắn ta suy nghĩ rồi mở miệng hỏi: “Trác Văn Tĩnh, Ngôn Nhất của Ngôn gia, ngươi có biết không?”
Trác Văn Tĩnh nghe ta nói xong thần sắc liền thay đổi, rồi sau đó khẽ cười nói: “Tiểu Hầu gia – Ngôn Nhất, vi thần đương nhiên có biết, nhắc đến thì hắn coi như là sư đệ của ta rồi. Hoàng thượng tại sao đột nhiên hỏi đến chuyện này, hay là hắn đã tùy hứng lỗ mãng đắc tội với Hoàng thượng?” Càng nói về sau, thần sắc của Trác Văn Tĩnh càng kinh hoảng, ta nhìn mà trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời.
Mấp máy miệng, ta nắm tay của hắn thản nhiên nói: “Cũng không phải như thế, trẫm chỉ là cảm thấy hắn có chút quen thuộc, có phải trẫm đã gặp ở đâu hay không?”
“Chuyện này Hoàng thượng là có ý gì?” Trác Văn Tĩnh nhìn ta có chút khó hiểu nói: “Tiểu Hầu gia đã từng cùng vi thần giết địch ở biên ải, về sau hồi kinh có tiếp kiến tiên hoàng, Hoàng thượng lúc ấy vẫn còn là Thái tử, cũng có mặt ở đó. Nhưng mà lúc đó tuổi hắn còn nhỏ, lại không thích quan trường, cho nên đều đem công lao đẩy qua người bọn thần… Hoàng thượng tại sao bỗng nhiên lại nhắc đến tiểu Hầu gia vậy?”
Ta nhìn hắn, một lúc sau khẽ cười nói: “Cũng không phải là đột nhiên hỏi đến, chỉ là đụng phải trên đường.”
Lúc nói ra lời này, ta tỉ mỉ quan sát Trác Văn Tĩnh, thần sắc của hắn có chút khẩn trương, vội hỏi: “Là hắn mạo phạm Hoàng thượng?”
Trong lòng ta có chút không vui rồi, đáp: “Cũng không phải như thế, trẫm chỉ là trên đường đụng phải người này, nên cảm thấy có chút quen mặt mà thôi.”
Lời này đương nhiên là giả, tên đó một chút ấn tượng ta đều không có, nhưng mà ngược lại là hắn có ấn tượng với ta đấy, xem ra mấy cái đánh đó là thật sự có lai lịch rồi, phần lớn đều là cố ý. Hắn đối với ta rất bất mãn.
Ra là thế, cái câu kẻ cướp vật yêu thích của người khác, càng nghĩ càng quái lạ. Nghĩ tới đây ta bắt đầu phát bực lên rồi.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, định nói gì đó thì Nguyên Bảo vội vàng đi tới, hắn nhìn ta, sau đó quỳ xuống thấp giọng nói: “Hoàng thượng, có tin vui.”