Chương 39

“Viên thiếu gia, gặp mặt ngươi thật đúng là không dễ dàng!”
Bùi Vũ cởi áo khoác vứt trên sô pha, lười nhác ngồi lên: “Gọi ta Bùi Vũ.”
Lâm Kiệt khẽ nhíu mày: “Viên lão gia không phải sửa họ cho ngươi rồi sao?”
“Nghe không quen.”


“Ra là không quen, nếu vậy về sau ta gọi ngươi là Bùi Vũ cũng tốt.” Lâm Kiệt tùy tay ném một điếu thuốc qua: “Thế nào, gần đây có bận rộn không?”
“Hoàn hảo, không có gì bận rộn.”


“Xem ra chúng ta đều đánh giá rất cao Viên Gia Thăng, không nghĩ tới hắn dễ dàng bị đả bại như vậy. Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”


Đả bại sao? Không bằng nói hắn chủ động rời khỏi, hết thảy đều quá mức thuận lợi, cho dù kết quả giống nhau, Bùi Vũ lại không cảm thấy chút lạc thú nào, có đôi khi hắn thật không rõ Viên Gia Thăng người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vì tài sản sẵn sàng hãm hại mình, nay lại dễ dàng như vậy nhận thua, đem hết thảy chắp tay nhường lại.


Bùi Vũ chậm rãi hút một ngụm khói, Lâm Kiệt thấy hắn không lên tiếng liền hỏi một câu: “Ngươi không phải đã nói muốn cho hắn ch.ết không có chỗ chôn sao? Như thế nào, mềm lòng?”


“Không phải mềm lòng……” Cố gắng ba năm, thầm nghĩ triệt để đem hắn khóa chặt, cuối cùng lại ngoài dự kiến không thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng thắng lợi, có thể nói Viên Gia Thăng thật sự đã quấy rầy toàn bộ kế hoạch của Bùi Vũ.


available on google playdownload on app store


“Tiểu Vũ, đừng quên từng việc hắn đã làm đối với ngươi.” Lâm Kiệt gắt gao chế trụ bả vai Bùi Vũ, ánh mắt sắc bén: “Ngươi hận hắn, đúng không?”


Bùi Vũ lộ ra ánh mắt không cho phép nghi ngờ: “Đương nhiên, ta hận không thể giết ch.ết hắn!” Nhưng có đôi khi Bùi Vũ cảm thấy hận Viên Gia Thăng, đồng thời càng hận chính mình, ngu xuẩn như vậy, ngây thơ như vậy. Hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc lấy cớ bản thân tuổi còn nhỏ, bởi vì ngu xuẩn chính là ngu xuẩn.


Lâm Kiệt mạnh mẽ đưa hắn kéo vào trong lòng, ở bên tai gằn từng tiếng: “Tiểu Vũ, nam nhân kia lừa gạt tình cảm của ngươi, chiếm giữ thân thể của ngươi, hắn muốn giết ngươi cũng không muốn trên tay mình dính máu, hắn muốn cho ngươi tinh thần suy sụp, muốn tự ngươi kết thúc bản thân, còn đem ngươi bán vào kĩ – viện, để cho đủ loại nam nhân dơ bẩn giẫm lên tôn nghiêm của ngươi, cho nên ngươi vĩnh viễn cũng không thể quên, ngươi hận hắn, hận không thể giết ch.ết hắn, ngươi muốn cho hắn ch.ết không có chỗ chôn, muốn cho hắn vì những việc đã làm mà phải trả đại giới! Không riêng như thế, ngươi còn phải trả thù tất cả những kẻ đã từng thương tổn qua ngươi, khiến những người đó không được ch.ết tử tế!”


Từng câu tru tâm, chữ chữ kiến huyết, sắc mặt Bùi Vũ từ trắng chuyển thành âm u, một phen đẩy ra thân thể Lâm Kiệt: “Ngươi không cần phải nhắc nhở ta!”
“Tiểu Vũ, ngươi nhớ kỹ, vĩnh viễn không được đối bất cứ địch nhân nào nhân từ nương tay!”


Bùi Vũ tựa như đã bị mê hoặc, trong ánh mắt lần thứ hai xuất hiện quang mang quỷ dị, phải, vĩnh viễn không được đối bất cứ địch nhân nào nhân từ nương tay! Kỳ thật cho dù Lâm Kiệt không nói, Bùi Vũ cũng sẽ không dễ dàng buông tha những người đó, chỉ là lời nói đả thông tư tưởng của Lâm Kiệt càng giống như đổ thêm dầu, đem lửa giận trong tâm Bùi Vũ thiêu càng vượng thêm một ít.


“Lần trước người ta nhờ ngươi điều tra, có tin tức không?”
Lâm Kiệt vừa lòng nhìn thấy hiệu quả, cười thầm một tiếng: “Ta làm việc khi nào thì cho ngươi thất vọng qua?” Vừa nói một bên đứng dậy từ ngăn tủ rút một tập hồ sơ đưa cho Bùi Vũ: “Tất cả ở bên trong.”


Bùi Vũ rút ra hồ sơ nhìn một chút, lập tức mắt lộ sát khí, nhìn vào khiến người kinh hãi, Lâm Kiệt không chỉ một lần hỏi qua hắn, nhưng Bùi Vũ cũng không chịu giải thích nguyên do. Bùi Vũ nói tiếng cảm tạ liền lấy tập hồ sơ kia trở về Viên gia.


Khi đi vào sân, rất nhiều công nhân đang bận rộn khuân vác này nọ, trợ thủ Trương Văn đứng một bên chỉ huy công tác.
“Tiên sinh, ngài đã trở lại.”
Bùi Vũ gật gật đầu: “Còn bao lâu mới có thể xong?”
“Ít nhất cũng phải hai mươi ngày.”
“Càng nhanh càng tốt !”
“Dạ!”


Bùi Vũ đem tầm mắt dời về phía một góc sau viện, bề mặt cửa bị tuyết trắng bao trùm đã xây dựng được xong một nửa, bên dưới đó là một tầng hầm ngầm thật sâu dưới lòng đất. Bùi Vũ cho xây dựng căn hầm cũng không phải muốn chứa đồ đạc gì, mà hoàn toàn dùng để nhốt người, đây đúng là một phần trong toàn bộ kế hoạch của hắn. Thật lâu thật lâu trước kia, hắn từng suy nghĩ qua, đợi đến một ngày kia đem Viên gia đoạt tới tay, sau liền tuyển ra một vị trí để kiến tạo một nhà tù, đem những người mình căm hận toàn bộ nhốt ở bên trong, khiến những người đó trải nghiệm hết thảy khổ sở mà bản thân đã từng chịu được, đem bọn họ giam cầm tới lúc ch.ết mới thôi!


Bùi Vũ cứ như vậy lẳng lặng nhìn phương hướng kia, trên mặt chậm rãi lộ ra một tia tiếu ý khiến người rét run. Trương Văn khô khốc nuốt một chút, từ đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh cả người. Nhận thức Bùi Vũ đã ba năm, Trương Thiên đối hắn ít nhiều cũng có chút hiểu biết, thời điểm bình thường chỉ cần Bùi Vũ lộ ra tươi cười như vậy, khẳng định có người sẽ gặp chuyện không hay. Bùi Vũ người này không phải ngoan độc, mà là âm ngoan, thậm chí có thể dùng hai chữ biến thái để hình dung, hắn có thể trăm phương ngàn kế dùng một đoạn thời gian rất dài thiết lập một kế hoạch, sau đó bắt đầu trải nghiệm khoái cảm trả thù.


“Thiếu gia, lão phu nhân lại phát bệnh, ngài mau đi xem một chút đi !”


Lão quản gia vẻ mặt mồ hôi lạnh chạy lại đây, Bùi Vũ vừa nghe lập tức thay đổi sắc mặt xoay người hướng biệt thự chạy tới. Từ sau khi đem mẫu thân mang về nhà, phụ thân luôn một tấc cũng không rời khỏi nàng, điên chứng đã có nhiều chuyển biến tốt, không nghĩ phụ thân mới ra nước ngoài một ngày, mẫu thân thế nhưng lại phát bệnh.


Còn chưa lên lầu đã nghe mặt trên truyền đến từng đợt khóc nháo, Bùi Vũ vội vàng gia tăng cước bộ. Thời điểm mở cửa ra, mẫu thân Bùi Vân đang giơ một mảnh thủy tinh nhỏ, vẻ mặt tức giận chỉ vào hai nữ người hầu, máu đỏ trên tay dọc theo cánh tay vẫn đang nhỏ xuống trên thảm.
“Mẹ!”


Bùi Vân vừa thấy Bùi Vũ, ánh mắt kia trừng lớn càng thêm khủng bố, giơ thủy tinh liền vọt lại đây.
“Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi !”


Bùi Vũ cầm trụ cổ tay nàng, đem khối thủy tinh kia đoạt xuống. Bùi Vân vẫn khóc kêu không ngừng, thầy vật trên tay bị đoạt đi, nâng tay liền quăng Bùi Vũ một cái tát, ở trên mặt hắn lưu lại một dấu bàn tay đỏ ửng. Bùi Vũ đầu nghiêng một bên, thở hổn hển mấy hơi, mới chậm rãi quay đầu, mắt thấy một cái bạt tai thứ hai sẽ đánh xuống, Bùi Vũ nháy mắt chế trụ hai tay nàng, gắt gao ôm vào trong ngực.


“Nhanh chóng chích thuốc cho nàng.”
“Nga, dạ!” Nữ người hầu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi lấy dược an thần cấp Bùi Vân tiêm vào.
“Đem nhi tử trả lại cho ta, đem nhi tử trả lại cho ta ~”


Bùi Vũ thật sâu thở dài, thẳng đến khi mẫu thân triệt để im lặng mới đem nàng ôm đến trên giường, giúp nàng đắp hảo chăn: “Đem hòm thuốc lấy đến.”
“Dạ!”


Bùi Vũ tiếp nhận hòm thuốc, kéo qua tay mẫu thân thật cẩn thận thay nàng kiểm tr.a vệ sinh miệng vết thương, miệng vết thương này rất sâu, máu chảy thật nhiều, Bùi Vũ xử lý rất chậm rất chậm, chậm đến vết máu đều đã khô cằn. Cho dù mẫu thân đang ngủ say, căn bản không cảm thấy đau đớn, Bùi Vũ cũng vẫn vô cùng cẩn thận, thẳng đến lúc xác định bên trong không còn lưu lại chút vụn thủy tinh nào, mới dùng dược tốt nhất đắp lên băng gạc.


“Mẹ, ta nhất định sẽ vì ngươi báo thù!”


Mẫu thân vì mình phát điên mười mấy năm, mỗi khi nhớ tới điểm ấy, Bùi Vũ liền cảm thấy đau đớn không thể chịu đựng, hết thảy đều là lỗi của bọn họ, bọn họ chẳng những hại tánh mạng mình, còn hại luôn mẫu thân, hại cả Bùi Vũ chân chính, món nợ này là thời điểm nên chấm dứt.


Bùi Vũ hung hăng cắn chặt khớp hàm, xoay người ra khỏi phòng.
———————————–
Mùa xuân tháng ba, trong không khí còn mang theo một tia hàn khí. Ban đêm người đi về nhà tất cả đều buộc chặt áo, lại như trước không ngăn cản được gió lạnh xâm nhập.


Một thân ảnh mặc một chiếc áo khoáng lông chồn, đạp lên tuyết trắng rất nhanh di chuyển trên đường cái, bóng dáng nhìn qua giống như tiểu thư nhà giàu, bất quá trên khuôn mặt đã sớm xuất hiện nếp nhăn, nàng quẹo qua ngã tư đường liền nhanh chóng tiến vào cửa một khu chung cư, tựa hồ bởi vì thời tiết rét lạnh, thời điểm đến gần cửa còn cố ý gia tăng cước bộ.


Đi một đường lên lầu ba rồi xuất ra một chiếc chìa khóa mở cửa sắt, trong phòng một mảnh tối đen, dường như không có ai ở nhà, tâm lý âm thầm oán trách: Quỷ sứ kia lại chạy đến nơi nào?


Vẫn giống như thường lệ, mở đèn lên sau vội vàng đi đến một bên phòng khách, tại góc sáng sủa kia đặt một bàn thờ, mặt trên cung phụng một bức tượng Quan Âm.
“Bồ Tát phù hộ ! Bồ Tát phù hộ !”
“Phù hộ ngươi cái gì? Phù hộ ngươi không bị oán quỷ quấn thân?”


Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm xa lạ lại âm lãnh, nữ nhân kia cả người cứng đờ, một chút xoay người, nhất thời bị bốn năm người trước mắt làm kinh hãi, lui về phía sau một bước!
“Các ngươi, các ngươi là người nào, như thế nào vào nhà của ta?”


“Không có gì, chỉ là đến thăm hỏi mà thôi.” Bùi Vũ cười lạnh một tiếng, xoay người ngồi ở trên ghế một bên, hai chân bắt chéo. Nhiều năm không gặp, nữ nhân này cũng chỉ già đi một chút, hại mạng người còn có thể yên tâm thoải mái sống ở trên thế giới này, lại còn mỗi ngày bái phật thắp hương, thật đúng là nực cười!


Lưu Mĩ Tuệ tâm thấy không ổn, những người này vừa xem liền biết lai giả bất thiện, hơn nữa người đứng ở giữa, gương mặt thanh tú có hai vết sẹo lớn, ánh mắt âm hiểm khiến người từ đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh cả người. Nhìn điện thoại bên cạnh rất nhanh liền vọt qua, không tưởng được những người đó thế nhưng không ngăn cản nàng, vội vàng nhấn vài con số, sau mới phát hiện điện thoại không có chút thanh âm, theo dây điện tìm đi mới phát hiện đã sớm bị người chặt đứt.


Bùi Vũ ngậm điếu thuốc ở bên miệng, một thủ hạ vội vàng thay hắn điểm hỏa: “Bình Sĩ Khải ở đâu?”
“Hắn, hắn, còn chưa có trở về.” Lưu Mĩ Tuệ đại khái có chút hiểu được, sợ là Bình Sĩ Khải ở bên ngoài đắc tội người nào, nên bị người ta tìm tới cửa.


“Nga, ta sẽ ở đây chờ một lát cũng tốt lắm.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa, Lưu Mĩ Tuệ vội vàng chạy qua, lại bị hai bảo tiêu gắt gao đè lại thân thể, hơn nữa còn bưng kín miệng.


Bùi Vũ hướng thủ hạ sử một ánh mắt, người nọ vội vàng vọt đến bên cạnh đại môn, lặng lẽ mở khóa cửa.


“Hôm nay như thế nào trở về sớm như vậy?” Bình Sĩ Khải vẫn chưa phát hiện dị trạng trong phòng, thẳng đến khi đóng lại cánh cửa, xoay người mới phát hiện bên cạnh đã đứng bốn năm nam nhân cao lớn vạm vỡ.


“Ngươi, các ngươi là người nào?” Thủ hạ kia cười lạnh một tiếng, huy quyền đấm vào bụng hắn. Bình Sĩ Khải ôm bụng liền quỳ gập xuống đất, bốn năm đôi giày da đen bóng đã đứng ở trước mắt, Bình Sĩ Khải vừa nhấc đầu liền đối diện cặp ánh mắt âm lãnh của Bùi Vũ: “Mang đi !”


“Dạ, tiên sinh !”
Bình Sĩ Khải cùng Lưu Mĩ Tuệ bị người áp giải vào trong xe cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt cùng miệng đều bị người bịt thật kín, xe ở trên đường di chuyển bốn năm canh giờ, đợi một lần nữa mở to hai mắt, bốn phía đã là một cảnh tượng khác.


Phòng ở nhỏ hẹp, ba mặt đều là bức tường bị sơn thành màu đen, một mặt còn lại là một khối song sắt, thoạt nhìn càng như nhà tù, những người đó đem bọn họ để ở bên trong sau liền khóa cửa ly khai.
“Lão công, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”


Bình Sĩ Khải nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Ta không biết.”
“Ngươi không phải ở bên ngoài đắc tội người nào đi? Bằng không bọn họ vì cái gì muốn bắt chúng ta?”


Bình Sĩ Khải hung hăng nắm lấy tóc, cũng không nghĩ được bản thân đã đắc tội người nào. Có lẽ vài năm này sinh hoạt quá không thuận lợi, Bình Sĩ Khải già đi rất nhiều, hai bên tóc mai thậm chí đã điểm bạc, trên mặt còn mang theo một loại tái nhợt bệnh trạng, hơn nữa vừa trải qua một màn như thế càng chịu thêm chút đả kích, thoạt nhìn phi thường tiều tụy.


Suốt hai ngày hai đêm, những người đó đều không đưa cơm cho bọn hắn, thậm chí cả nước đều không đưa qua một chút, ngẫu nhiên có người đi tới liếc mắt xem một cái, Bình Sĩ Khải hỏi qua vài lần, những người đó đều im lặng không đáp, sau lại nhịn không được mở miệng mắng to, những người này giống như không nghe thấy, hoàn toàn không để ý.


Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ ba, Bùi Vũ mới mang theo mấy tên thủ hạ đi tới tầng hầm, ở bên ngoài song sắt đặt một cái ghế, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, thưởng thức hai người chật vật bên trong.
————————






Truyện liên quan