Chương 40

Bùi Vũ cầm quyền ba tháng, số lượng bảo tiêu Viên gia thuê nhiều đến trước nay chưa có, Viên Chấn Hào ghét nhất chính là tranh cãi ầm ĩ, cho nên lúc trước biệt thự Viên gia trừ bỏ vài người hầu cũng không còn người khác, sau khi Viên Gia Thăng lên nắm quyền vẫn tuân theo truyền thống của phụ thân, đem công sự toàn bộ vào công ty bàn, nhà cửa vẫn vẫn duy trì im lặng cùng an tĩnh, mà hiện tại chỉ cần bước vào cửa của Viên gia, từ bất cứ chỗ nào cũng có thể thấy được bảo tiêu một thân hắc y, dáng người khôi ngô, khiến người khác khắc khắc đều cảm thấy thần kinh khẩn trương.


Đối với việc này Viên Chấn Hào hoàn toàn không phản đối, ngắn ngủn mấy tháng tiếp xúc, hắn phát hiện tiểu nhi tử này làm việc rất chủ kiến, chỉ cần là sự tình hắn đã nhận định, tuyệt đối sẽ khư khư cố chấp làm cho được. Cũng bởi vì lòng mang áy náy, Viên Chấn Hào càng mặc kệ tiểu nhi tử muốn làm gì thì làm.


Theo cửa sổ nhìn về phía hậu viện, trước cửa căn phòng nhỏ màu xám đang có vài bảo tiêu đi qua đi lại, bên trong giam giữ người nào, Viên Chấn Hào đại khái cũng hiểu biết một chút, rất xa thấy Bùi Vũ dẫn theo hai người đi vào, Viên Chấn Hào thật sâu thở dài.


“Tiểu Vân, nhi tử của chúng ta sống rất thống khổ!” Bùi Vân vẻ mặt mờ mịt ngồi ở trên xe lăn, tóc được trượng phu vuốt ở trong tay, không nói không rằng.


Trong khoảng thời gian này, Viên Chấn Hào vì nàng tìm những bác sĩ khoa thần kinh tối uy tính trên toàn thế giới, đồng thời kiếm rất nhiều dược liệu quý hiếm, bệnh tình của nàng đã sớm chuyển biến tốt, chỉ cần Bùi Vũ không hiện ra trước mặt, Bùi Vân thời điểm bình thường sẽ rất ít phát điên, thậm chí đã dần nhận ra Viên Chấn Hào. Chỉ là sâu thẳm trong tâm hồn vẫn không muốn chấp nhận sự thật đại nhi tử ch.ết thảm.


Một màn bên ngoài này đem so sánh với trong phòng giam lại là một phen cảnh tượng khác, Bình Sĩ Khải đã liên tiếp hỏi một chuỗi vấn đề, Bùi Vũ lại không đáp một chữ, liền như vậy không nhúc nhích ngồi ở trên ghế theo dõi hắn, ánh mắt kia muốn bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu kỳ quái.


available on google playdownload on app store


Bọn họ đã đói bụng hai ngày, sớm suy yếu đến mắng chửi người cũng không có khí lực, Bùi Vũ liên tưởng đến chính mình kiếp trước, ba bốn ngày không ăn gì cả, đói ngất xỉu đi, lại ở trong đói khát mà tỉnh lại, có đôi khi nghĩ đến sẽ như vậy trực tiếp đói ch.ết, lại ở thời điểm sắp lâm vào tuyệt cảnh được người đưa tới thức ăn, cứ như thế một năm một năm trôi qua đến khi mười tuổi.


“Đói sao?”


Thân là nam nhân, tôn nghiêm khiến Bình Sĩ Khải không chịu dễ dàng nói ra chữ kia, Lưu Mĩ Tuệ lại thật sự kiên trì không được, hai tay bắt lấy song sắt vẻ mặt cầu xin, Bùi Vũ hướng người phía sau búng ngón tay, bảo tiêu hiểu rõ, chỉ chốc lát sau liền từ mặt trước của biệt thự mang đến một cái thùng rác, dọc theo bên ngoài song sắt đổ ra đất.


Nói như thế nào cũng là người nhà giàu, cho dù bên trong thùng rác cũng không có thức ăn ôi thiu gì, đa số đều là cơm thừa canh cặn, chỉ là làm như vậy lại vô hình chà đạp tôn nghiêm người khác.


“Đói bụng liền ăn a!” Bùi Vũ nói rất thoải mái, tựa như đang nói với một con cẩu lang thang. Rác rưởi thì đã làm sao, thời điểm kiếp trước Lưu Mĩ Tuệ cũng từng đối với hắn như thế, hành khô, rau thơm dập nát, màn thầu bị mốc, đồ ăn ôi thiu, Bình Phàm cái gì mà chưa từng ăn qua. So sánh với nó, những thứ hiện tại tốt hơn nhiều lắm, bánh mỳ vừa ăn buổi sáng, điểm tâm còn lại tối hôm qua……


“Không phải đói bụng sao, như thế nào không ăn?”


Lưu Mĩ Tuệ trợn mắt nhìn, ánh mắt kia hận không thể giết ch.ết Bùi Vũ. Bình Sĩ Khải sớm không thể nhịn được nữa: “Ngươi, Phong Tử (kẻ điên) này, ta rốt cuộc ở nơi nào đắc tội ngươi, muốn giết chúng ta ít nhất cũng phải nói rõ mới được!”


Bùi Vũ thuận tay lấy ra một khẩu súng, cạch một tiếng liền lên cò. Một viên đạn sát bên lỗ tai Bình Sĩ Khải bắn tới, tiếng súng trôi qua hơn mười giây, Bình Sĩ Khải mới phản ứng lại, đặt mông ngã ngồi ở trên sàn bê tông, vẻ mặt đầy mồ hôi lạnh.


Bùi Vũ tùy tay ném khẩu súng cho bảo tiêu ở mặt sau, một tay chống cằm nhìn hai người lộ ra biểu tình hoảng sợ: “Xem ra các ngươi vẫn là không có đói.”
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Lưu Mĩ Tuệ run run nhỏ giọng hỏi một câu, Bùi Vũ không nhanh không chậm trả lời: “Ta là tới báo thù.”


“Thù, bào thù gì?”
Bùi Vũ hướng người phía sau phất tay, Trương Văn vội vàng đem một chồng ảnh chụp trong lòng đưa tới trong tay hắn, Bùi Vũ đơn giản nhìn mấy cái, rồi nâng tay về phía trước giơ lên, mấy trăm tấm ảnh chụp tựa như cánh hoa rơi, chậm rãi phủ kín mặt đất nhà tù.


Bình Sĩ Khải chỉ liếc mắt một cái ảnh chụp ở gần mình, liền hoảng sợ trừng lớn hai mắt, đó là ảnh chụp thi thể một đứa trẻ, toàn thân đều là vết thương, ch.ết không nhắm mắt, thoạt nhìn thập phần khủng bố. Hắn như thế nào không nhận biết, chỉ là những thứ này đã sớm bị cảnh sát phong bế, như thế nào sẽ xuất hiện tại đây.


“Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không, những ảnh chụp này như thế nào ở trong tay của ta?” Bùi Vũ tao nhã bắt chéo chân: “Ngươi có thể bỏ tiền đem mấy thứ này chôn xuống, ta tự nhiên cũng có thể bỏ tiền đem mấy thứ này đào lên.”


Bình Sĩ Khải một phen đẩy ra ảnh chụp, hai mắt phẫn nộ: “Cái này, cái này cùng ngươi có gì quan hệ?”


Cho đến ngày nay vẫn ngoan cố không biết lỗi, thật bất trị. Bùi Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đối với người như thế, nói bất cứ điều gì đều là dư thừa, lập tức hướng bảo tiêu phất tay: “Đem rác rưởi dọn sạch, bỏ đói bọn họ ba ngày, không cho phép cấp bất cứ thức ăn gì.”


“Dạ !”
Bùi Vũ đã lười nhìn hai gương mặt đáng ghê tởm kia, đứng dậy muốn ly khai, nghĩ nghĩ lại quay về cửa nhà tù: “Các ngươi đã đối Bình Phàm làm cái gì, ta sẽ đối các ngươi làm cái đó, chuẩn bị tâm lý thật tốt !”
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”


Lưu Mĩ Tuệ có tật giật mình, nghe thấy câu nói kia rất nhanh nhớ lại đủ loại chuyện cũ, không khỏi e ngại lo lắng, Bùi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Trên đời này có câu, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, ta muốn thế nào, ngươi hẳn rõ ràng nhất!”


Đợi ba ngày sau, Bùi Vũ lần thứ hai đi tới nhà tù, Bình Sĩ Khải sớm mất đi toàn bộ khí lực phản kháng, tê liệt ngã trên mặt đất không nhúc nhích một chút, liền đem ánh mắt hơi hơi hé ra một khe hở. Mà Lưu Mĩ Tuệ sớm đói đến hôn mê.


Thể lực hai người này xem ra kém hơn chính mình, mới đói bụng năm ngày mà đã đến cực hạn, coi bộ thật sự đã già đi. Bùi Vũ hướng bảo tiêu vẫy tay, lấy nước lạnh đổ vào lập tức đem hai người ướt nhẹp, Lưu Mĩ Tuệ mạnh mẽ mở hai mắt, sau khi khôi phục thần trí, từng chút gian nan lết đến chỗ song sắt: “Cầu, cầu ngươi! Ta, ta không muốn ch.ết !”


“Muốn ăn sao?”
“Muốn, muốn ~”
Bùi Vũ lập tức xuống tay, một đám rác rưởi lại đổ ra trên đất, Lưu Mĩ Tuệ cũng vô tâm quản cái gì tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, run rẩy nắm tay bắt lấy nửa ổ bánh mỳ, liền hướng miệng mình gặm cắn.


Thấy một màn như vậy, Bùi Vũ tựa như thấy chính mình năm đó, không có vui sướng khi trả thù, chỉ có tràn đầy khuất nhục trong lòng. Bình Sĩ Khải vẫn kiên trì như trước, hắn thân là nam nhân có tôn nghiêm, cho dù dạ dày đã quặn đau khó nhịn, lại gắng gượng không chịu ăn mấy thứ rác rưởi này.


“Các ngươi ngược đãi hắn bảy năm, ta cũng muốn dùng thời gian tương tự hoàn trả, bất quá thực đáng tiếc, ta không có nhiều thời gian như vậy…… Bảy tháng, chỉ cần các ngươi có thể kiên trì được bảy tháng, ta sẽ tha cho các ngươi, bất quá, nếu trước đó chịu không nổi ch.ết đi, ta đây cũng chỉ đành hủy thi diệt tích, tìm một chỗ đem các ngươi chôn xuống.”


Bình Sĩ Khải nhất thời trừng lớn hai mắt, ánh mắt kia nếu có thể bắn ra lưỡi dao thật sự, sợ là lúc này Bùi Vũ đã sớm bị hắn giết mấy trăm lần.


Bùi Vũ nhẹ nhàng nhả một ngụm khói, đối với loại ánh mắt này làm như không thấy: “Bất quá ta còn muốn nhắc nhở các ngươi một chút, con người ta làm việc nguyên tắc đầu tiên chính là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, nếu các ngươi chưa hết bảy tháng mà ch.ết đi, nếu vậy thời gian còn thừa liền bắt nhi tử của các ngươi đến trả đủ. Nếu ta nhớ không lầm, nhi tử của Bình tiên sinh dường như kêu là Bình Tư Hàm đi?”


Vợ chồng hai người nhất thời bị dọa trắng mặt, đầy vẻ khủng hoảng, Bình Sĩ Khải không biết khí lực từ đâu đến, nửa đi nửa bò bám lấy song sắt: “Không, không cần, ta cầu ngươi, ta cầu ngươi đừng thương tổn Tư Hàm !”


Một câu này vô hình trung tăng thêm tức giận trong lòng Bùi Vũ, đều là con của ngươi, vì cái gì đối đãi khác nhau như thế, năm đó ta rốt cuộc làm sai chuyện gì?
“Thật khiến ta cảm động, chỉ là ta không rõ, Bình tiên sinh đối với trưởng tử cùng ấu tử, vì cái gì khác biệt lớn như vậy?”


Sự tồn tại của Bình Phàm đối với Bình Sĩ Khải mà nói càng như một loại vũ nhục, cho đến bây giờ, hắn cũng vẫn cho rằng hài tử kia căn bản không phải của hắn. Chỉ tiếc năm đó kỹ thuật xét nghiệm DNA còn chưa thông dụng, có phải hay không cũng không thể kết luận.


“Tạp chủng kia, căn bản không phải con ta!” Bình Sĩ Khải rốt cục đem lời trong tâm nói ra miệng, Bùi Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá không chút nào biểu hiển trên mặt. Nếu có thể, hắn thật đúng là không hy vọng bản thân có một phụ thân cầm thú cũng không bằng.


“Bình tiên sinh liền khẳng định như vậy sao?”
Thay vì nói là khẳng định, chẳng bằng nói là đang thôi miên chính mình, vài thập niên qua, Bình Sĩ Khải cũng chưa từng thay đổi ý nghĩ này, kỳ thật Bình Phàm rốt cuộc có phải con của mình hay không, hắn cũng không có chứng cứ thực tế.


Bùi Vũ không nghĩ tiếp tục thảo luận vấn đề đó, chứng thật người này không có chút tình nghĩa, cho dù không phải thân nhi tử của hắn, hắn cũng không có quyền ngược đãi mình, càng không có quyền cướp đi sinh mệnh chính mình.


“Muốn bảo hộ nhi tử của ngươi, có thể, cái này phải xem ngươi có thể kiên trì được hay không.”


Bình Sĩ Khải phảng phất hạ quyết tâm, run rẩy nhặt lên rác rưởi, nhắm mắt lại mạnh mẽ nhét vào miệng. Bùi Vũ cười lạnh một tiếng, từ trong tay bảo tiêu tiếp nhận súng lục, đối với bàn tay của hai người đang vươn ra khỏi song sắt ngắm ngắm, rồi sau đó lại chậm rãi chuyển qua trên đầu, lại chuyển qua vị trí trái tim, trên mặt lộ ra một loại tươi cười có thể gọi là quỷ dị, cuối cùng nhắm ngay bàn tay hai người “bang bang” bắn liên tục hai phát.


“A ! ! !” Hai người cơ hồ đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên hai bàn tay đều đã xuất hiện một lỗ đen, máu tươi nhanh chóng chảy tràn ra bốn phía.


Bùi Vũ đưa lại súng lục, mặt không đổi sắc nhìn một lúc lâu mới cùng Lưu Mĩ Tuệ nói: “Thật sự thật có lỗi, nhà của ta không có giày cao gót!”


Lưu Mĩ Tuệ gương mặt sớm bị mồ hôi lạnh xâm thấu, sắc mặt trắng bệch một mảnh, không có nửa điểm huyết sắc, để cho nàng sợ hãi không phải vết thương trên tay, mà là nam nhân này như thế nào biết được chi tiết năm đó. Vì trừng phạt hài tử kia ăn vụng, chính mình từng dùng giày cao gót phế đi một bàn tay của hắn. Chuyện này trừ bỏ chính mình, căn bản không có bất luận kẻ nào biết, bao gồm Bình Sĩ Khải.


“Chớ quên, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm!” Bùi Vũ lạnh lùng lưu lại một câu, xoay người rời đi.


Đi ra khỏi tầng hầm râm mát, đập vào mặt là một cơn gió nhẹ thổi đến, Bùi Vũ rùng mình một cái, hắn không rõ bản thân vì cái gì không vui, không rõ tâm tình của mình vì cái gì áp lực như vậy, vì cái gì không có khoái – cảm trả thù, có phải hay không còn chưa đủ tàn nhẫn?


“Phụ thân đâu ?”
Lão quản gia vội vàng đáp: “Lão gia có việc xuất môn, buổi tối mới trở về.”


Bùi Vũ gật đầu, lập tức đi tới phòng mẫu thân, vì tránh cho mẫu thân phát bệnh, hắn đã lâu không có gặp qua nàng. Mẫu thân hai kiếp của mình, tình cảm Bùi Vũ đối với nàng không có cách nào hình dung, cho dù mỗi lần nhìn thấy đều sẽ bị mắng, Bùi Vũ cũng vẫn muốn gặp nàng, hy vọng có một ngày, mẫu thân này sẽ nhớ ra chính mình, cấp mình một chút ấm áp.


Khi mở ra cửa phòng, mẫu thân đang ngồi ở trên xe lăn, mê mang nhìn trời cao âm u, thân hình gầy gò thoạt nhìn đơn bạc như vậy, Bùi Vũ nhẹ nhàng tiêu sái đến phía sau nàng, gọi một tiếng: “Mẹ ~~”


Giống như bình thường, Bùi Vân lần thứ hai đối hắn trừng lớn hai mắt, một bên mắng một bên điên cuồng quăng hắn vài cái tát, Bùi Vũ bất đắc dĩ chỉ có thể dùng sức chế trụ thân thể của nàng, thẳng đến khi nàng mắng mệt mỏi ngồi ở trên thảm.


“Mẹ ~~ không cần đối với ta như vậy được không?” Ta mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá! Bùi Vũ từ phía sau ôm chặt lấy thân thể mẫu thân, bả đầu đặt ở trên bờ vai gầy yếu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.


Dương quang theo khe hở mây đen lóe ra, chiếu vào phòng mang theo một tia ấm áp, Bùi Vũ đang trong hoảng hốt nhớ lại một màn rất lâu trước đó, không nhớ rõ là bao nhiêu năm về trước, cũng không nhớ rõ một màn trong đầu là thuộc về trí nhớ Bình Phàm hay là trí nhớ Bùi Vũ, mẫu thân cũng giống như vậy ôm chính mình, ở bên tai nhẹ giọng hát ru.


“Trên đời chỉ có mụ mụ hảo, hài tử có mẹ giống như có kho báu, rơi vào vòng tay của mụ mụ, hạnh phúc không thể tưởng…….” Bùi Vũ từng câu từng câu hát ra, hát một hồi lâu. Mẫu thân, có thể làm con của ngươi, ta thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, ta có thể cảm nhận được tâm tình của ngươi, ta có thể cảm nhận được tình thương người mẹ của ngươi.


“Không có mụ mụ rất buồn rầu, hài tử không mẹ giống như cỏ dại, rời đi vòng tay của mụ mụ, hạnh phúc còn biết tìm nơi nào?…….”


Không biết từ khi nào mẫu thân cũng đã mở miệng hát theo, mang theo thanh âm khàn khàn. Bùi Vũ xoay qua thân thể mẫu thân, thay nàng lau lau nước mắt, Bùi Vân trong ánh mắt trống rỗng lộ ra một tia hào quang, một bên chảy lệ một bên nhìn gương mặt nhi tử, cùng với hắn xướng lên ca khúc hát ru khiến người xót xa.


Máu mủ tình thâm, vĩnh viễn sẽ không bởi vì thời gian hay khoảng cách mà phai nhạt. Đạo lý này thẳng đến sáu năm sau, hôm nay Bùi Vũ mới chân chân chính chính hiểu được!
———————-






Truyện liên quan