Chương 24: Chữa thương chữa bệnh

Trên đường về phủ tướng quân, Dật Hiên cảm thấy chính mình vô cùng thất bại. Hai đứa đệ tử đầu là bị người ta dùng cường quyền ép buộc thu nhận trong khi đứa thứ ba chỉ nghe đến tên Dật Hi đã sống ch.ết cũng không chịu nhận. Cuối cùng vẫn là do Thừa tướng cầm roi cưỡng bức mới thuận lòng cúi đầu bái sư.


“Tiêu đại nhân” – Có người gõ cửa, Tiêu Hán Thần tưởng là thê tử lo lắng nhi tử tìm đến thăm, không ngờ lại là tiểu tử hay lo chuyện bao đồng kia.
“Hiên nhi đến muốn giúp phụ thân thương dược.” – Dật Hiên giơ thuốc trị thương trên tay nhỏ giọng nói.


Tiêu Hán Thần thật bị hoảng sợ, không tin được hắn là đến vì mình. Tất cả mọi người kể cả bản thân hắn đều chỉ lo bận tâm cho Dật Hồng không nghĩ tới người quan tâm đến hắn lại là tiểu tử Dật Hiên này.


“Không cần… Tiêu đại nhân mời về cho.” – Tiêu Hán Thần tận lực che giấu cảm xúc.


“Ta với ngài dù sao cũng làm quan cùng triều, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Huống chi người trong nhà đều đã nghỉ ngơi còn ai có thể giúp ngài xử trí thương thế đây? Cùng lắm, ngài cứ xem Hiên nhi là tên gia đinh để sai vặt.” – Dật Hiên nhất quyết mặt dày không chịu rời đi.


Bất đắc dĩ nhìn phải nụ cười bất cần quen thuộc, muốn cự tuyệt lại không nói nên lời, Tiêu Hán Thần đành phải xoay người đi vào phòng. Dật Hiên gặp phụ thân không có phản ứng liền lặp tức nối gót theo sau.


available on google playdownload on app store


Không ngừng tự nói với bản thân chỉ xem hắn là đồng liêu nhưng không thể thay đổi được sự thật hắn là nhi tử của mình. Ở trước mặt nhi tử lui quần trị thương, Tiêu Hán Thần thế nào đều thấy không được tự nhiên.


Mắt thấy Dật Hồng nằm thiếp trên giường lại thấy biểu tình rối rắm của phụ thân, Dật Hiên liền hiểu được mấy phần tình cảnh quỷ dị hiện tại.
“Phụ thân… nên hay không tìm một chỗ…”


Người đã cho vào cũng không thể đuổi ra, Tiêu Hán Thần tựa vào một chiếc ghế dựa, thân người hơi cúi xuống. Lúc ổn định xong tư thế hắn mới phát hiện ra nó giống với tư thế của đám nhi tử lúc bị phạt, da mặt liền đỏ thêm mấy phần. Dật Hiên cũng nhanh chóng chạy đến phía sau, không nghĩ ngợi nhiều liền quỳ xuống cẩn thận giúp phụ thân thượng dược. Cảm giác từng động tác thuần thục, nhẹ nhàng đến hết mực, Tiêu Hán Thần phát hiện không chỉ vết thương phía sau mà cả lồng ngực cũng ẩn ẩn đau. Quỷ dị tư thế, quỷ dị tình cảnh lại lan tỏa đâu đó một chút cảm giác ấm áp cũng quỷ dị vô cùng.


Rốt cuộc đến thời điểm thay đổi y phục có phần ngượng ngùng nhất thì Lão Dư bất ngờ xuất hiện giảy vây cho cả hai.
“Lão gia”
“Có chuyện gì?”
“Tiết thần y đến, đang ở phòng của Nhị thiếu gia.”


Vừa nghe xong, Tiêu Hán Thần tức tốc tung cửa đi thẳng về hướng phòng của Dật Phong.Dật Hiên cũng lập tức đuổi theo sau. Sức khỏe Nhị ca không tốt gì mấy, Dật Hiên thậm chí có vài lần vào giữa đêm khuya trộm đi bắt mạch. Bệnh căn có phần nan giải nhưng không khó để nhìn ra mấy năm nay vẫn có cao thủ dùng dược giúp Nhị ca điều dưỡng thân thể, chắc là vị Tiết thần y này. Bệnh tình của Nhị ca mấy ngày nay đột nhiên trở nặng, chính mình cũng từng nghĩ đến nhiều biện pháp nhưng nhất thời chưa tận lực bận tâm đến. Lúc này Tiết thần y đột ngột đến đây, nếu ông ta có biện pháp tốt, chính mình cũng không nên nhúng tay vào.


“Lão Tiết, Dật Phong như thế nào?” – Vừa nhìn thấy lão nhân tóc bạc trắng, Tiêu Hán Thần vội vàng hỏi han bệnh tình của nhi tử.


Tiết Toản là giang hồ dị sĩ, y thuật cao minh, Hoàng thượng nhiều lần chiêu mộ hắn vào cung làm ngự y đều bị cự tuyệt. Tâm nguyện của hắn là đi khắp thiên hạ trị bệnh cho bình dân bá tánh.


Tiết Toản và Tiêu gia là bởi vì bệnh tình của Dật Phong mới kết thâm giao. Năm ấy, bệnh tình Dật Phong nguy kịch, Tiết Toản đúng lúc ở kinh thành mới đem được Dật Phong từ quỷ môn quan kéo trở về.


“Việc này… chúng ta lát nữa lại nói, ta ngàn dặm xa xôi tới đây, bụng đói chân rung, ngươi ngay cả một bữa cơm cũng không mời được sao?” – Tiết Toản đưa mắt nhìn nghĩa tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, rồi lại quay đầu trút giận với Tiêu Hán Thần.


“Nghĩa phụ… Dật Phong cũng có quyền biết bệnh tật của chính mình. Gần đây, con đều cảm nhận rõ thân thể ngày một yếu hơn, sinh lão bệnh tử vốn đã định sẵn từ lâu, Phong nhi chờ đợi ngày này đã biết bao năm, người hà tất còn phải dối gạt Phong nhi.” – Dật Phong vội vàng giữ chặt tay nghĩa phụ. Hắn biết người chỉ tìm cớ không cho hắn nghe được bệnh tình của chính mình thôi.


“Lão Tiết?”


“Tiết mỗ sẽ tận lực… trước mắt chưa thể trị được tận gốc nhưng ta lần này về đây, mang theo một ít thảo dược có thể tạm thời bảo trụ tánh mạng. Mọi người cũng đừng quá tuyệt vọng, không chừng trong nay mai ta lại tìm ra được biện pháp tốt.” – Ngay cả Tiêu Hán Thần cũng lên tiếng, Tiết Toản đành phải nói thật tình huống.


“Tạm thời bảo trụ… nghĩa phụ không cần phải an ủi Phong nhi. Phong nhi biết rõ mấy năm nay người đã vì con mà bôn ba khắp giang hồ tìm kiếm phương thuốc. Nhiều năm như vậy đều không có làm sao trong vài ngày liền dịch chuyển được thiên cơ.” – Thông tuệ, sâu sắc như Dật Phong sớm nghe ra lời nghĩa phụ bao hàm huyền cơ, trực tiếp vạch trần.


“Phong nhi… ngươi sao dám nói mấy lời nhục chí như vậy? Nếu biết rõ nghĩa phụ vì ngươi bôn ba bao năm mà còn có ý nghĩ cam chịu. Ngươi không tin tưởng vào y thuật của nghĩa phụ ngươi sao, người vừa tới đã cáu kỉnh còn ra bộ dáng gì nữa?” – Nhìn nhi tử bày ra bộ dạng tuyệt vọng, Tiêu Hán Thần tức giận khiển trách mấy câu.


“Phong nhi biết sai… thực xin lỗi nghĩa phụ… Phong nhi sẽ phối hợp trị liệu, không ương bướng, cáu kỉnh.”


“Biết nghĩ vậy là tốt rồi, Phong nhi mau nghỉ ngơi đừng phí sức nghĩ ngợi những thứ vô nghĩa. Bệnh tình của con cứ giao cho nghĩa phụ, ta bảo đảm sẽ tận lực trị khỏi cho con. Mau nằm xuống, nghĩa phụ phải đòi phụ thân người một bữa no nê, chạy vội về đây ta thật sự mệt muốn ch.ết rồi.”- Nghe những lời nhu thuận từ nghĩa tử, Tiết Toản lòng chua xót, vội vã khuyên giải vài câu rồi rời đi.


Dật Hiên cũng theo mọi người ra cửa, nhịn không được quay đầu lại thấy Nhị ca bất lực nằm trên giường, mơ hồ như có nước mắt chảy dọc theo hai gò má. Thở dài lắc đầu, Dật Hiên kiên quyết bước đi. Theo những gì đã làm cho Nhị ca, Tiết thần y này y thuật quả thật rất cao minh, không hề thua kém chính mình, ông ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp… nhất định sẽ tìm ra. Nếu là vạn nhất… mà thôi liền đến lúc đó hãy tính đi.






Truyện liên quan