Chương 25: Chiến trường giết địch
Tiêu Hán Thần hai mắt phiếm hồng, đứng trên tường thành nhìn nhi tử bị vây giữa trùng trùng quân địch. Dật Phong tuyệt vọng nằm trên giường bệnh làm phụ thân như hắn nào muốn rời đi nhưng Hạ Cốc quốc đột ngột gây hấn ở biên cương, hắn được lệnh xuất chinh đến Lâm thành. Nghĩ trước đoán sau, hắn cũng không tài nào nghĩ ra trong hồ lô của Hoàng thượng đang bán thuốc gì. Lần xuất chinh này cư nhiên lại cử Thái tử làm giám quân, mỹ danh là muốn để Thái tử có cơ hội rèn luyện nhưng hắn chỉ mới mười lăm tuổi, chiến trường hung hiểm, lỡ xảy ra bất trắc gì Tiêu Hán Thần làm sao gánh nỗi trách nhiệm.
Mượn cơ hội này giúp Thái tử ở trong quân lập uy vọng cũng là sách lược tốt nhưng người kia lại là dụng ý gì. Cử một văn nhân làm thị vệ cho Thái tử khác nào bắt hắn phải tốn công bảo vệ thêm một người. Điều lạ lùng là tuy hành quân gian khổ cũng chưa thấy người kia có bất kì biểu hiện mệt nhọc nào.
Hạ Cốc quốc lần này bố trận vô cùng tinh diệu, vòng vây quân ta thoát ly khỏi tầm ngắm của cung thủ đứng trên tường thành. Muốn cứu người chỉ còn cách mở cổng thành nhưng cổng thành vừa mở phải chăng chính là rước địch vào thành. Vì bảo trụ Lâm thành, an nguy của bá tánh, phải trơ mắt nhìn tướng sĩ, huynh đệ của mình lần lượt ngã xuống, ai nấy đều mắt đỏ hoe, tay nắm chặt nổi từng đường gân xanh. Tướng quân đã hạ quân lệnh bất kì ai cũng không được phép mở cổng thành, trái lệnh chém không tha. Quân kỷ Tiêu gia quân không cho phép họ có tư tình huống chi cả nhi tử của tướng quân cũng đang ở dưới thành, họ nào có tư cách oán giận.
“Tiêu Tướng quân… ngài mở cổng thành đi, Tiêu Dật Vân sắp chống đỡ hết nổi rồi.” – Đông Phương Ninh cầm lòng không đặng mà lên tiếng.
“Thứ cho hạ quan không thể tuân lệnh.”
“Tiêu Tướng quân! Ngươi sao có thể lãnh khốc vô tình, nhìn nhi tử của mình, tướng sĩ của Sở Nguyệt quốc ta tử trận mà quay mặt làm ngơ.”
Lãnh khốc vô tình? Đúng vậy… ta chỉ có thể lãnh khốc vô tình. Trong quân nào có phụ tử, vì bảo trụ Lâm Thành tuyệt đối không thể mở cổng thành huống hồ cả Thái tử cũng đang ở tại đây. Nếu không có Thái tử hắn còn có thể thử cùng quân địch quyết chiến, cùng lắm là đồng quy vu tận. Sự xuất hiện của Thái tử làm hắn như kẻ “ném chuột sợ vỡ bình”. Hoàng thượng… lúc người phái Thái tử xuất chinh liệu có nghĩ đến hiểm cảnh này không?
“Tiêu Tướng quân, bổn Thái tử mệnh lệnh ngươi lập tức mở cổng thành.” – Không thể khuyên can, Đông Phương Ninh liền xuất uy Thái tử.
“Thái tử chỉ là giám quân, trên chiến trường đều do bổn tướng quyết định… thứ cho hạ quan khó phục mệnh.” – Tiêu Hán Thần kiên quyết từ chối.
“Tiêu Hán Thần, ngươi…” – Đông Phương Ninh còn muốn tranh cãi lại phát hiện cánh tay mình bị người dùng lực lôi kéo, quay đầu quả nhiên là Hiên ca ca.
“Tướng quân nói có lý, Thái tử không thạo việc quân không nên nhiều lời.”
“Hiên ca ca… cả ngươi cũng tuyệt tình như vậy, đó cũng là Đại ca của ngươi.”
“Chiếu cố tốt chính mình, đừng cậy mạnh.” – Nói nhỏ vào tai Thái tử, Dật Hiên thừa dịp mọi người đều không chú ý, lặng lẽ rời đi.
“Hiên ca ca…” – Nhìn Hiên ca ca đi xuống dưới thành, Đông Phương Ninh ánh mắt sáng rực lên.
“Tiêu Tướng quân, ngài xem bên kia.” – Từ lúc Hiên ca ca rời đi, Đông Phương Ninh càng thêm chăm chú quan sát trận chiến dưới thành.
Thái tử đột nhiên thay đổi thái độ, thêm mấy phần hưng phấn. Tiêu Hán Thần nghi hoặc nhìn theo hướng tay Thái tử, rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân.
Một thân ảnh giải phá vòng vây, thế như chẻ tre khiến cho thế trận Hạ Cốc quốc trở nên rối loạn không còn sức chống đỡ. Một khi nhận ra thân phận của người võ nghệ cao cường trước mắt, Tiêu đại tướng quân trợn tròn cả hai mắt.
Dật Hiên xuống thành liền tuyên rằng phụng mệnh tướng quân ra thành. Trong nửa tháng cùng nhau hành quân, các tướng sĩ đều nhận thức vị thiếu niên cùng Tướng quân nhà mình quan hệ không tầm thường, hơn nữa hắn còn là thị vệ của Thái tử điện hạ. Dù khó hiểu Tướng quân vì sao chỉ hạ lệnh một mình hắn ra thành nhưng tử sĩ Tiêu gia quân phụng mệnh hành sự cũng không phải không có, vì thế chúng thị vệ thủ thành liền không nghi ngờ liền cho mở cổng.
“Đại ca… mau đi theo ta” – Áp sát đến bên người đại ca, Dật Hiên nắm chặt lấy Dật Vân.
“Tiêu Dật Hiên… ngươi buông ra. Tướng quân chưa hạ lệnh lui binh, Tiêu Dật Vân ta không thể làm kẻ tham sống sợ ch.ết, bỏ mặc chúng huynh đệ.”
Nhìn đại ca không nghe khuyên bảo còn liều mạng chém giết, chỉ công không thủ, hoàn toàn không để ý đến an nguy bản thân, Dật Hiên đành phải theo sát bên cạnh trợ giúp. Binh sĩ Sở Nguyệt quốc ngả xuống ngày một nhiều, Dật Hiên nhận ra cứ liều mạng như vậy không phải biện pháp tốt, quan sát thế cuộc liền lặp tức hướng về phía chủ tướng Hạ Cốc quốc đánh tới.
Tướng sĩ trong thành cũng dần nhận ra trận chiến dưới thành có chuyển biến khác thường. Một vị cứu tinh đột ngột từ đâu xuất hiện mở ra một con đường máu, hướng về phía Tiêu thiếu tướng quân và lúc này đang thẳng tiến về chủ tướng quân địch. Tuy chung quanh hắn tràn ngập huyết tinh nhưng trong trong mắt các binh lính chỉ có một thân ảnh tiêu sái xuyên thẳng về phía trước không chút trở ngại. Còn đối với tướng sĩ Hạ Cốc hoàn toàn chỉ có hình ảnh của một Tu la vương giáng thế, mỗi bước hắn đi qua liền nhuộm đầy máu tươi.
“Ngươi có hai con đường: Một lui binh… hai là ch.ết.” – Đứng cách Hạ cốc chủ tướng một khoảng cách, Dật Hiên dừng tay, chỉa thẳng mũi kiếm đầy máu về phía hắn trầm giọng nói.
Lưu tướng quân của Hạ Cốc nhìn chăm chăm vào thân ảnh trước mặt, một cảm giác hốt hoảng, sợ hãi cư nhiên lan tràn khắp huyết quản đến nghẹt thở. Hành quân đánh giặc nhiều năm, không phải chưa từng bại trận nhưng thật sự chưa bao giờ có loại cảm giác quái lạ này. Cách xa mười bước chân, còn có hàng thủ vệ mặc giáp sắt hùng hậu nhưng Lưu Tái hoàn toàn có cảm giác con người này nói được làm được, hàng thủ vệ chẳng qua như tờ giấy mỏng dễ dàng để hắn một kiếm chém rách.
Liếc nhìn toàn quân ai nấy đều cả thân người run rẫy, Lưu Tái gian nan mở miệng: Lui binh.
Theo lệnh truyền ra, hắn cũng nghe đến rõ ràng hơi thở nhẹ nhõm của chúng binh lính, nội tâm hắn vừa xấu hổ lại càng thêm tức giận bội phần.
Quân địch đã lui, Đại ca liền thoát ly nguy hiểm, Dật Hiên hài lòng nở nụ cười. Thoải mái xoay người rời đi, lòng tính toán tốt nhất không nên để ý đến Đại ca tránh cho huynh ấy phải ngại ngùng vì mình vừa cứu huynh ấy một mạng.
“Cẩn thận” – Đại ca chợt hô to.
Lại một lần nữa xoay người nhìn Đại ca, chứng kiến biểu tình vừa khiếp sợ nhưng có phần thoải mái của huynh ấy, Dật Hiên vui vẻ đến bội phần: “Đại ca vừa rồi là quan tâm chính mình đi.”
Một tiễn xuyên tâm, Lưu Tái có ch.ết cũng không tài nào hiểu được rõ ràng là hắn nhắm vào Tu La Vương kia nhưng rốt cuộc lại cắm ngược vào ngươi mình.
Chủ tướng bị giết, quân địch tháo chạy trối ch.ết, cánh cổng Lâm thành vô tình rốt cuộc cũng mở ra. Tướng sĩ trong thành ào ra nghênh đón những dũng sĩ trở về.
“Chiến thần! Chiến thần! Chiến thần!”
Không biết là ai khởi xướng những người đang vây quanh Dật Hiên hưng phấn hô to. Ban đầu là những tiếng rời rạc nhưng chỉ trong tích tắc trở thành tướng sĩ trong ngoài toàn thành đồng thanh hô vang, niềm vui chiến thắng, sĩ khí dâng cao ngút trời.
Hiện thân Tu La Vương của Dật Hiên vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí của đám binh chạy loạn, mãi cho đến sau này bọn họ đều khiếp sợ khi phải đối diện cùng hắn. Chỉ có điều bọn họ không một ai nhận ra rằng trừ Lưu Tái một tiễn xuyên tâm phàm là người đã cùng Tu La Vương đối chiến tuy có thương tật nhưng đều giữ được tánh mạng. Trong mắt Dật Hiên, bọn họ tội không đáng ch.ết, bất quá chỉ là vật hy sinh của kẻ thống trị dưới danh nghĩa kiến công lập nghiệp. Bọn họ không có quyền quyết định giết hay không giết một ai. Trên chiến trường, hai bên giáp mặt nhau, ta không giết ngươi thì người ch.ết sẽ là ta. Khắp thiên hạ này có mấy người có năng lực vừa buông tha địch nhân lại vừa bảo toàn được tánh mạng của chính mình.
Dật Hiên quả thật là thiên quân vạn mã không địch nổi Chiến thần sao? Thật sự không phải!
Tướng sĩ Hạ Cốc là bị phong thái tiêu sái của hắn dọa sợ. Dật Hiên dù võ nghệ xuất thần nhập hóa nhưng hắn cũng chỉ là một con người bình thường, cũng biết mệt mỏi. Nếu ngay lúc đó, tướng sĩ Hạ Cốc liều ch.ết toàn lực tấn công chỉ sợ kết cục sẽ thành ngược lại… Chính là trên đời này làm sao có nhiều như vậy nếu. Chiến thần Dật Hiên vẫn lưu lại trong tâm trí rất nhiều người, dẫu rằng thật có một ngày, Dật Hiên trở thành tên thư sinh tay trói gà không chặt cũng không thể thay đổi sự sùng kính của Tiêu gia quân đối với hắn.