Chương 43: Giam cầm
Cẩn thận trở mình, Vân Hiên bất đắc dĩ đích thở dài. Thật sự là “Nhất thất túc thành thiên cổ hận.” (
Một bước xa chân, ngàn đời mang hận).
Làm sao có thể ngờ Vân Hiên ta tài trí hơn người, y thuật cao minh, võ công xuất chúng lại có ngày bị trượt chân ngã xuống hố sâu. Bị bắt thì cũng thôi đi, lại còn rơi vào cái nơi quái quỷ gì vậy? Ở nơi này đều là nữ chủ tử cao cao tại thượng, còn nam nhân là những nô lệ hèn kém, chưa kể yêu đương còn là cấm kỵ.
Những ngày gần đây, rất nhiều chuyện ở kiếp trước cứ lần lượt hiện về khiến Vân Hiên buồn bực, nghĩ đến lấy rượu tiêu sầu. Có ngờ đâu lại bị kẻ khác nhân cơ hội hạ “Hoá công tán”, bị giam giữ tại Tuyệt tình cung.
Hóa công tán lợi hại đến mấy cũng làm sao gây khó được cho Vân Hiên. Với nội lực thượng thừa hiện tại, độc bất quá chỉ tác dụng được nửa tháng. Hắn hoàn toàn có thể vận công bức độc ngay nhưng loại độc này vẫn là nhằm vào nội lực mà tấn công, nội lực càng mạnh, tác dụng càng cao, cưỡng ép bức độc cũng không phải biện pháp tốt.
Một lần phát hiện nơi này có nhiều thảo dược quý, thích hợp bức độc, Vân Hiên lân la đi hái thuốc lại bị cho là tìm cách chạy trốn. Hắn bị đánh rồi bắt trói treo lên đài cao hết một đêm. Người bị kéo căng, đau nhức lan toả khắp thân thể làm hắn phải ai thán vì sao ngày xưa không học qua trận pháp. Nếu hắn biết trận pháp có thể trực tiếp phá trận xông ra ngoài, hay đúng hơn là ngày đó sẽ không rơi vào trận pháp bị bắt lại. Đành phải chịu đựng nửa tháng, chờ công lực phục hồi rồi nói sau.
Nếu vận dụng Nhật Nguyệt… Aaa… không, mình đã thề tuyệt đối không bao giờ dùng nữa. May mắn trước đó mình đã giải toàn bộ độc cho Phương Kỳ. Cũng trong những ngày đó, cố ý ở trước mặt nàng ta giáo huấn Tử Vũ, tin tưởng nàng ít nhiều cũng lãnh hội được.
Là mẫu thân, nàng phải cảm nhận được Tử Vũ của nàng đích thực là một hài tử rất nghe lời đi! Aaaa… Hiện tại không phải lúc lo lắng Tử Vũ thế nào mà nên suy ngẫm mình làm sao qua được nửa tháng tới. Nửa tháng thời gian cũng không lâu nhưng cứ liên tục bị chiếu cố thế này cũng chẳng thể sống khá giả. Quả nhiên…
“Ba” – Roi da từ đâu hướng lên toàn toàn thân đầy vết roi của Vân Hiên kèm theo tiếng hét to.
“Đã muốn nằm hết một ngày còn không chịu đứng lên làm việc. Tin ta kéo người ra ngoài đánh một trận.”
“
Hổ lạc bình nguyên bị khuyển khi” (Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh khi), tình thế này phản kháng lại càng bất lợi vẫn là chịu thiệt trước. Chờ ta khôi phục nội lực báo thù cũng chưa muộn!
”
Như thế tự an ủi, Vân Hiên nhịn đau đứng lên đi theo “mẫu dạ xoa” cầm roi da ra khỏi phòng của nam nô.
“Vườn cây này từ hôm nay do ngươi phụ trách tưới nước, mỗi ngày đều phải tưới. Để ta phát hiện đất khô cằn liền chờ ăn roi da đi.”
“Ba… Thất thần cái gì? Còn không mau gánh nước tưới cây đi.”
“
Còn mười ngày… còn có mười ngày…
!” – Vân Hiên tâm niệm trong lòng, thành thật chuyên tâm làm việc.
Mẫu dạ xoa kia rất để ý mình, một chút lơ là muốn nghỉ ngơi là roi da tới thân ngay lập tức. Cũng may mắn nội lực đã khôi phục được năm sáu phần nếu không nội chuyện gánh nước tưới cây cũng rất là gian nan a.
“Phanh…Aaaa… Thuộc hạ tham kiến Thánh nữ!”
“Tên nam nô kia, ngươi không có mắt sao, dám đổ nước làm bẩn xiêm y của Thánh nữ, ngươi muốn ch.ết mà.” – Nói xong cũng là hàng loạt roi da đánh xuống người Vân Hiên.
“Không… Không… Đừng đánh…!”
“Đau… Hiên nhi biết sai rồi… mẫu thân!” – Chỉ thấy Vân Hiên như bộ dáng một hài tử ôm đầu né roi, đau khóc cầu xin tha thứ.
“Được rồi, nhìn hắn cũng không phải cố ý, tạm tha cho hắn đi.” – Liễu Tố Nhan lắc lắc đầu rời đi. Một tên nhu nhược yếu đuối như vậy sao xứng gọi là nam nhân. Phải giống như Hàn đại ca cường thế, anh dũng kia kìa, hắn ta không đáng so sánh. Lúc này Liễu Tố Nhan nào ngờ rằng, tên nam nô mà nàng khinh thường ấy trong tương lai lại chính là người lấy đi mất trái tim của nàng.
Rốt cục có thể nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Vân Hiên mở to mắt nhìn lên trần nhà, không hề buồn ngủ.
Cảnh tượng ban ngày lại một lần nữa hiện lên. Gương mặt ấy cùng roi da hạ xuống làm hắn ức chế không được sợ hãi, ký ức mãnh liệt tràn về. Không có khả năng, đã qua bao nhiêu năm, nơi này còn là một thế giới bất đồng, tại sao có một người giống hệt mẫu thân lại xuất hiện chứ?
Giãy giụa đứng lên tiếp tục bức độc, Vân Hiên ý đồ dùng đau đớn để xoá đi những ký ức đang tràn về. Vân Hiên cảm thấy mình muốn điên rồi, rõ ràng là khuôn mặt ấy, nét dịu dàng làm mình nhịn không được cứ trộm nhìn theo. Cho đến một ngày bị người bắt đi đánh cho tróc da tróc thịt vì dám nhìn lén Thánh nữ mới chịu từ bỏ.
Không phải mẫu thân, mẫu thân còn không biết cười nói chi là đùa nghịch. Chính mình có lẽ cũng như Tử Vũ luôn khao khát được mẫu thân tha thứ đi, khao khát đến đầy ảo giác. Bốn ngày thời gian đã qua một nửa, mình nên nghĩ biện pháp làm sao có thể phá trận pháp đi ra ngoài. Tốt nhất nên đi tìm một người có địa vị, buộc hắn dẫn mình đi ra. Nhưng những ngày qua chỉ gặp duy nhất một Thánh nữ kia. Không, không thể… nên nghĩ cách bắt một người khác. Về phần Liễu Tố Nhan… kiếp này không nên tái kiến nàng.
Lúc này, Vân Hiên không hề biết, toàn bộ Tuyệt tình cung ngoài cung chủ và vài nữ nô thân cận thì không còn ai biết được cách phá trận pháp. Ngay cả Vân Hiên thật sự bắt Liễu Tố Nhan thì chính nàng cũng không biết.
“Khẩn cấp khai đàn, toàn bộ nam nô đều phải trình diện, lập tức ăn mặc chỉnh tề, ai cũng không ngoại lệ.”
Cùng một đám nam nô bị cưỡng chế quỳ trên mặt đất, Vân Hiên lại ai thán hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng chịu loại nhục nhã thế này. Cố gắng kìm chế dục vọng phản kháng, công lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể mạo hiểm. Vạn nhất sơ sảy làm bọn họ đề cao phòng bị, muốn đào thoát là hy vọng xa vời. Nhưng khó có được cơ hội như vậy, xem ra là chuyện trọng đại, nhân lúc hỗn loạn… thành công thì…, thất bại sẽ…. Lòng Vân Hiên rối loạn với bao nhiêu ý nghĩ dồn dập. Trong khi đó trên đại điện.
“Thánh nữ Liễu Tố Nhan, không biết liêm sỉ, cùng nam nô nảy sinh tình cảm, trái với cung quy, Liễu Tố Nhan, ngươi có biết tội hay không?” – Thanh âm lạnh lùng đánh gãy luồng suy nghĩ của Vân Hiên.
Liễu Tố Nhan?
“Tố Nhan biết tội, cam chịu trừng phạt.”
“Liễu Tố Nhan, ngươi là Thánh nữ, ngươi nên biết cùng nam nô nảy sinh tình cảm sẽ có hậu quả gì? Nói cho Bổn cung biết tên nam nô đó là ai, là kẻ nào đã câu dẫn ngươi?”
“Mẫu thân, người năm đó đã sinh hạ ra Tố Nhan… vậy người có thật sự yêu phụ thân không?”
“Câm miệng! Nữ tử Tuyệt tình cung chỉ có mẫu thân, không có phụ thân.” – Nghe lời Tố Nhan nói, lạnh lùng thủ toạ Liễu Hà Anh chợt run rẩy.
“Mẫu thân thật đáng thương, người thế nhưng chưa từng cảm nhận loại tình cảm đẹp nhất thế gian này!” – Tố Nhan không để ý mẫu thân phẫn nộ, nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Vô liêm sỉ! Ngươi biết cái gì là tình cảm tốt đẹp? Tất cả chỉ là giả dối. Tố Nhan, ngươi quá ngây thơ, nam nhân căn bản không đáng tin. Nếu trong đám nam nô dưới kia có người yêu của ngươi, hắn sẽ nhẫn tâm nhìn ngươi chịu khổ sao?”
Thản nhiên cười, Tố Nhan lại nói: “Cung chủ không cần bận tâm, là Tố Nhan không cho huynh ấy ra mặt, Tố Nhan không oán không hận.”
“Tốt lắm! Bổn cung thật muốn nhìn xem của ngươi không oán không hận có thể kiên trì bao lâu?”
Vốn xinh đẹp nữ tử này dần mất đi linh khí, chỉ có lại mỏng manh thở dốc, trong đại điện trừ bỏ tiếng roi hành hình cũng chẳng còn thanh âm nào khác.
“Đủ rồi, người đó chính là ta!” – Giọng nam nhân vang vọng khắp đại điện khiến tất cả đều sửng sốt.
Đợi đến lúc Vân Hiên kịp ý thức mình đã làm cái gì thì hắn đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Đối với hành vi của mình, Vân Hiên cũng khó lòng lý giải. Hắn là không đành lòng đi nhưng đây là chuyện của Tuyệt tình cung mà hắn là vô tình bị giam giữ ở đây đang chờ ngày đào thoát. Chuyện này thì có liên quan gì đến hắn? Vì cái gì phải xen vào?… Là vì khuôn mặt kia sao?
“Ngươi nói kẻ câu dẫn Thánh nữ chính là ngươi?”
“Phải… chính là ta.” – Nếu đã muốn đứng ra cũng không có đạo lý nào lùi bước, hiện tại nếu nói mình chỉ nói đùa cũng chẳng ai tin.
“Tốt! Người đâu trói hắn lại!”
Liễu Hà Anh vốn định cho Tố Nhan nếm chút thống khổ tuyệt vọng để hiểu rằng nam nhân đều không đáng tin. Nàng không nghĩ tới, nam nhân này thật có chút đảm đương, dám đứng ra thừa nhận. Nhưng vậy thì sao… Tố Nhan, mẫu thân sẽ làm con hiểu tình yêu là cỡ nào không đáng tin.
Tố Nhan bắt buộc chính mình mở to mắt. Thời điểm nghe được câu nói ấy, trong lòng nàng vừa lo lắng lại vừa vô cùng vui sướng. Hàn đại ca thật sự yêu Tố Nhan nhưng tới khi thấy rõ mặt người kia lại không chỉ thất vọng mà còn ngây ngẩn cả người.
“Người đó là ai… Ta có nhận thức sao?”
Không có kẻ nào không biết nam nô ở Tuyệt tình cung dám cùng nữ tử tư tình là có hậu quả thảm thiết thế nào? Cũng không ai đi thừa nhận chuyện mình không có làm. Vân Hiên còn đang do dự có hay không phản kháng liền bị lời của Tuyệt tình cung chủ chấm dứt suy nghĩ.
“Các ngươi đã lưỡng tình tương duyệt, Bổn cung cũng nên… Tuyệt tình cung có một quy củ: nếu hai người yêu nhau cùng nguyện ý ăn tuyệt tình đan, Tuyệt tình cung xem như chấp nhận tình yêu này. Nhưng đừng trách Bổn cung không nhắc nhở các ngươi, ăn tuyệt tình đan không hề đơn giản. Người nghĩ thế nào, Tố Nhan?”
“Ta nguyện ý.” – Tuy vẫn mơ hồ với việc đang diễn ra nhưng Tố Nhan biết ăn tuyệt tình đan là con đường sống duy nhất. Tố Nhan lại còn nghĩ nếu mình sớm biết có tuyệt tình đan đã sớm cùng Hàn đại ca thừa nhận, để sau này có thể cùng huynh ấy quang minh chính đại ở cùng một chỗ.
Hàn đại ca có nghe lời Tố Nhan nói không? Vừa rồi Tố Nhan đau lắm, Hàn đại ca, huynh ở nơi nào? Vì sao người đứng ra cứu Tố Nhan không phải là huynh?
(Lần đầu tiên ta thấy Thánh nữ gì mà ngây thơ thấy sợ à!!!!)
Nhìn hai người ăn vào tuyệt tình đan, mưu kế đã đạt, Liễu Hà Anh mỉm cười nói.
“Thuận tiện nói một chút, tuyệt tình đan là độc dược độc nhất vô nhị mà giải dược cũng chỉ có một viên. Hai người có bảy ngày suy nghĩ xem giải dược nên nhường cho ai ăn. Tất nhiên trong thời gian ấy Tuyệt tình cung cũng cho phép hai ngươi ở cùng một chỗ.
“Ngươi, vì cái gì…?” – Tố Nhan không nghĩ mẫu thân lại cho phép mình cùng nam nô này ở cùng một chỗ. Sau một thoáng thời gian yên lặng, Tố Nhan lấy dũng khí hỏi một câu.
“Vì cái gì làm như vậy? Vì cái gì phải cứu ta?”
“Ta cũng không biết!”
“Ngươi yêu ta?”
“Không có!”
“Vì cái gì không dám nhìn ta?”
“Không phải”
“Ngươi… Ngươi tên gì?”.
“Vân Hiên”
“Ta gọi là Liễu Tố Nhan.”
“Ta biết”
“Ngươi từng gặp ta?”
“Có thể xem là vậy…”
(Cái thể loại trò chuyện gì không biết???)
“Aaaaa…..”
Cái loại đau đớn sống không bằng ch.ết này lại một lần nữa kéo đến, Tố Nhan nhịn không được hét lên. Thật sự tuyệt tình đan này không thể ăn.
Vân Hiên ôm chặt lấy Tố Nhan. Loại đau đớn như hàng vạn con kiến thi nhau cắn xé khắp người, hắn có ít nhiều lần trải qua. Ngay cả hắn còn muốn đau đến muốn hét lên nói chi là nữ tử này.
“Cố một chút, rất nhanh sẽ qua…” – Miệng nói những lời an ủi vô nghĩa, Vân Hiên cũng không biết phải làm thế nào. Chỉ có cánh tay ngày một đau nhức cho hắn biết nữ tử kia là cỡ nào khổ sở.
(Chính thức thông báo, Hiên ca thích nữ nhân đó nha!!!… các nàng đừng tơ tưởng xa xăm)
“Thật xin lỗi đã làm bị thương ngươi”- Cơn đau cuối cùng chấm dứt, Tố Nhan nhìn dấu răng rướm máu, suy yếu mở miệng.
“Không sao, không phải rất đau. Bất quá lần sau nên chuẩn bị trước khăn tay. Hiện tại nàng cảm thấy khá hơn một chút không?” – Vân Hiên mặt là mỉm cười nhưng tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
“Tốt hơn nhiều… Tố Nhan… có thể gọi Vân đại ca không? Vân đại ca…”
Cảm nhận người bên cạnh đột nhiên trở nên cứng ngắc, Tố Nhan vội vàng ngẩng đầu. Nhìn đến bộ dạng của Vân Hiên lại nhịn không được rơi nước mắt.
“Ta không có việc gì, đừng khóc… Tố Nhan ngoan!” – Khôi phục tinh thần, Vân Hiên luống cuống tay chân cả lên. Hiện tại hắn phải hống… là… một… nữ nhân a.
“Hiên đại ca, xin lỗi huynh… Cảm ơn huynh!”
“Đều là ta tự nguyện… nàng không cần mỗi lần đều nói những câu đó. Có điểm khí lực không bằng cùng nhau tán gẫu.”
“Vân đại ca…”
“Ưm”
“Huynh nói xem, hắn thật sự yêu ta sao?”
“……”
“Nếu hắn thật sự yêu ta thì vì cái gì, Vân đại ca còn đứng ra cứu ta mà hắn thì không?”
Tố Nhan bỏ qua Vân Hiên trằm mặc, cố nói ra những suy nghĩ trong lòng.
“Hắn rất tuấn tú, nói chuyện rất vui vẻ. Hắn nói không thể sống thiếu Tố Nhan, hắn nói Tố Nhan là sinh mệnh của hắn, hắn yêu Tố Nhan, sẽ mang Tố Nhan rời đi dạo chơi thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ… Nhưng bây giờ hắn ở nơi nào?” – Nói xong, Tố Nhan lại khóc nức nở.
“Có lẽ hắn là trời sanh bản tính yếu đuối. Có lẽ, hắn lúc ấy so với ta chậm một bước, nàng đừng quá đau lòng.” – Vân Hiên chưa từng xử lý loại sự tình này, chỉ biết nói lời an ủi.
“Vân đại ca”
“Ưm”
“Giải dược, huynh ăn đi. Chuyện này vốn không liên quan đến huynh.”
“Ưm”
Nghe Vân Hiên ưng thuận, Tố Nhan nhẹ nhàng thở ra. Như vậy, chính mình cuối cùng sẽ không thiếu Vân đại ca nhiều lắm. Nhưng… loại này đau còn có thể chống đỡ bao lâu? Lúc này Tố Nhan không biết, có Vân Hiên ở bên cạnh, việc này căn bản không cần tới phiên nàng lo lắng.
………………………………..
“Hai ngươi đã suy nghĩ xong chưa?” – Liễu Hà Anh lạnh lùng hỏi, giống như người chịu khổ suốt bảy ngày qua không phải là thân sinh nữ nhân của mình.
“Đã xong, giải dược đâu?” – Vân Hiên vươn tay hỏi.
Phất tay cho thị nữ mang lên giải dược, Liễu Hà Anh trong lòng cười nhạo không thôi. Đến lúc này, còn giả mù sa mưa, ta muốn nhìn xem hai ngươi lựa chọn thế nào đâu.
Tố Nhan, ngày hôm nay con nên thức tỉnh đi. Hôm nay, con sẽ thấy nam nhân là cỡ nào giả dối cùng không đáng tin.
Nhưng Liễu Hà Anh không ngờ tới là Vân Hiên không hề làm ra vẻ giả dối mà lập tức đem giải dược ăn vào, còn Tố Nhan không hề có phản ứng. Nàng thậm chí tìm không ra trên nét mặt Tố Nhan một tia không cam lòng hay thống khổ.
“Tố Nhan, ngươi cam tâm như thế?”
Ta không tin, chỉ cần con nói con hối hận, con hận nam nhân này, mẫu thân còn có biện pháp cứu mạng ngươi. Giống như hai mươi năm, chỉ cần uống máu của tên nam nhân đó là có thể giải độc.
“Đúng vậy, Cung chủ! Tố Nhan không oán, Tố Nhan cam tâm tình nguyện.” – Hướng mắt về phía Vân đại ca, Tố Nhan thậm chí lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Liễu Hà Anh nói không thành lời, ngực đau như có tảng đá đè nặng xuống. Ngươi như thế nào ngu ngốc như vậy? Ngươi còn cho rằng hắn yêu ngươi? Ngươi còn cam tâm tình nguyện đi cứu mạng hắn?
“Tố Nhan, hận ta sao?” – Nhìn thẳng vô gương mặt vô cùng quen thuộc, Vân Hiên lại hỏi.
“Không… không hận!” – Nhẹ nhàng lắc lắc đầu
“Như vậy nàng hãy nhìn thẳng vào mắt ta, nói với ta: ta không hận ngươi, ta tha thứ ngươi. Về sau, ta không bao giờ đánh ngươi mắng ngươi, luôn luôn đau ngươi yêu ngươi!”
Dù những lời Vân đại ca nói rất kỳ lạ nhưng Tố Nhan vẫn là đáp ứng. Ân tình Vân đại ca đối với nàng sao có thể chỉ một câu nói là đền đáp được.
“Ta không hận ngươi, ta tha thứ ngươi. Về sau, ta không bao giờ đánh ngươi mắng ngươi, luôn luôn đau ngươi yêu ngươi!”
“Đa tạ” – Vân Hiên thỏa mãn nở nụ cười.
“Vậy là đủ rồi”
“Vô liêm sỉ” – Liễu Hà Anh tức giận mắng. Nữ nhi của nàng thật ngốc, tên nam nhân này dám nói ra yêu cầu vô liêm sỉ kia mà nó vẫn làm theo. Mà Liễu Hà Anh càng không ngờ tên nam nhân đó ngay lặp tức càng làm ra loại chuyện vô liêm sỉ hơn nữa.
“Ba” – Một cái tát, Tố Nhan sững sờ. Nàng không ngờ nụ hôn đầu tiên của nàng với một nam nhân lại có cảm giác khó lí giải đến thế.
“Vân đại ca…” – Lòng nàng đầy hỗn loạn chỉ gọi thành ba chữ.
“Hỗn đản!” – Liễu Hà Anh vung tay muốn giết ch.ết nam nhân này ngay tức khắc. Nàng không thể để hắn ta lôi kéo nữ nhi của nàng xuống vực thẳm không lối thoát.
“Vân đại ca!” – Tố Nhan chạy đến bên Vân Hiên, nước mắt lại chảy dài.
“Ta không sao, là độc dược phát tác mà thôi.” – An ủi Tố Nhan, Vân Hiên tập trung tinh thần chống lại đau đớn do độc phát. Một chưởng của Liễu Hà Anh, Vân Hiên bất quá là thuận thế bay ra ngoài thôi chứ không hề có chút thương tổn.
“Mẫu thân, người sao có thể nói không giữ lời? Người đã nói sẽ không cạn nữa… Người vì sao còn muốn giết Vân đại ca?”
“Ngươi… Bổn cung là muốn tốt cho ngươi… mà ngươi lại ngu ngốc như vậy?”
“Ngu ngốc?… Mẫu thân cảm thấy Tố Nhan ngốc sao? Mẫu thân luôn miệng nói: nam nhân là kẻ dối trá, không thể tin nhưng chính Vân đại ca trong lúc người muốn giết ta đã đứng ra đã cứu ta. Là Vân đại ca, trải qua suốt bảy ngày tr.a tấn vẫn đem giải dược nhường cho ta. Người ngốc không phải ta… mà là Vân đại ca mới đúng!”
“Ngươi nói cái gì? Giải dược…”
Tại sao có thể như vậy? Vì cái gì kết quả không giống với ta năm đó? Chẳng lẽ, thật sự có người sẽ cam nguyện hy sinh cho tình yêu sao? Nam nhân không phải kẻ nào cũng giống nhau sao?
“Mẫu thân, van cầu ngươi cứu Vân đại ca đi! Cho Vân đại ca một viên giải dược được không?”
“Vô dụng thôi!” – Không còn ngữ khí ngoan độc mà là mệt mỏi bi thương.
“Mẫu thân không có gạt ngươi, tuyệt tình đan thật sự chỉ có một viên giải dược.”
“Không….” – Tố Nhan khóc rống lên ôm chặt lấy Vân đại ca, lòng quặn thắt cũng chính là đã thật tâm “rơi vào tay giặc”.
Kỳ thật mẫu tử các nàng đều đã hiểu lầm Vân Hiên, Vân Hiên cũng không như hai người tưởng tượng vĩ đại như vậy. Lúc ăn độc dược, Vân Hiên đã cẩn thận nhấm nuốt một phen, hiện giờ lại ngậm giải dược một thời gian dài như vậy. Chỉ cần có dược liệu trong tay, Vân Hiên tuyệt đối tự tin có thể phối ra giải dược. Huống chi hiện tại nội lực của Vân Hiên đã muốn khôi phục toàn bộ, tuỳ thời cơ có thể thoát ra ngoài. Cho nên Vân Hiên đành phải làm cho mình chịu khổ một chút, bất quá là đau vài ngày thôi.
Chính là Vân Hiên luôn tự tin với y thuật, luôn an bài mọi việc thoả đáng nhưng lại vạn nhất phát sinh một việc ngoài ý muốn: đó là cảm tình. Hắn bất tri bất giác “lừa gạt” tấm chân tình đơn thuần của một nữ tử. Mà người đã giúp hắn thỏa mãn tâm nguyện cả đời này cũng trở thành người cùng hắn cả đời hứa hẹn..