Chương 44: Tử Vũ tìm sư

Ngồi ở trong phòng, Phương Kỳ lòng không chút không yên ổn. Rõ ràng là nàng chuẩn bị giáo huấn người khác lại vì cái gì giống như người chờ bị giáo huấn, đứng ngồi không yên.


Từ sau sự việc ngày đó, đây là lần đầu tiên Phương Kỳ quyết tâm muốn giáo huấn hài tử. Ngồi trong phòng chờ Tử Vũ, Phương Kỳ chợt nhớ về sư phụ của Tử Vũ, gọi là Vân Hiên nhỉ?


Lần đầu tiên nhìn hắn giáo huấn Tử Vũ, Phương Kỳ liền muốn cười nhạo. Hắn đang làm cái gì? Mấy đạo thước hồng ngân cũng gọi là giáo huấn. Hài tử bất hảo như nó sao biết đau. Đây là phương pháp giáo huấn của ngươi?


Quả nhiên, sau khi đánh xong, Tử Vũ không hề sợ sệt nói rằng không biết làm sai chỗ nào? Rõ      ràng là nó cố tình gây sự, già mồm lí lẽ. Nhưng việc làm tiếp theo của người kia làm Phương Kỳ thu hồi chính mình tâm tư. Vân tiên sinh kia không ngại Tử Vũ già mồm lí lẽ, vô cùng kiên nhẫn cùng nó biện giải. Vô luận Tử Vũ nói bao nhiêu lần “chính là”, bao nhiêu lần “không hiểu”, hắn đều không có chút tức giận.


Đến cuối cùng nghe một câu “Tử Vũ hiểu được”, Phương Kỳ cũng nghe ra được là ngữ khí tâm phục khẩu phục.


Từ đó về sau, Phương Kỳ cũng không còn trực tiếp giáo huấn Tử Vũ nữa. Nàng từng lần một nhìn người đó giáo huấn Tử Vũ mà động tâm. Phương Kỳ rốt cuộc đã hiểu vì sao người kia nói Tử Vũ rất nghe lời. Tử Vũ thật sự có nghe lời, sửa lại sai lầm. Tử Vũ không phải khó quản giáo mà là do chính mình tự nhìn nhận như vậy.


available on google playdownload on app store


“Mẫu thân,Tử Vũ biết sai rồi!”


Suy nghĩ của Phương Kỳ bị gián đoạn khi thấy Tử Vũ cầm mãng roi đi vào. Nó ở cách mình hai bước xa mà quỳ xuống, giơ cao roi thỉnh phạt. Phương Kỳ đột nhiên cảm thấy mãng roi kia rất chướng mắt, đột nhiên cảm thấy rất ghen tị với người kia. Tử Vũ mỗi khi thỉnh phạt đều gắt gao dán chặt vào chân sư phụ, nghe sư phụ dạy bảo. Lúc bị đánh cũng rất nghe lời cởi quần nằm trên đùi sư phụ chờ phạt. Có đôi khi đánh xong rồi, liền làm nũng với sư phụ của nó mà hắn cũng vô cùng cưng chìu đáp ứng. Còn đối với chính mình chỉ có xa cách cùng mãng roi lạnh lùng kia. Là mẫu thân mà như vậy thật thất bại đi.


“Lại gần đây!” – Nhìn nhi tử nghe lời, sợ hãi tiến từng chút, lòng nàng không một tư vị.


“Mẫu thân, Tử Vũ biết mấy ngày nay làm rất nhiều chuyện không đúng. Tử Vũ không nên không phân tốt xấu tùy tiện bắt người, Tử Vũ lại càng không nên hạ lệnh dùng hình. Chính là… Tử Vũ không có cách nào khác, sư phụ đã hơn mười ngày không có tin tức.”


“Ngươi… rõ ràng đều hiểu được nhưng vẫn lựa chọn làm như vậy?” – Phương Kỳ thở dài lại nói.
“Tử Vũ, sư phụ có lẽ có việc cần làm hoặc hắn nghĩ muốn ly khai Thiên Tàn giáo. Ngươi không thể bởi vì sư phụ ngươi rời đi mà đem tức giận trút lên kẻ khác.”


“Không, không phải… Sư phụ đã hứa không bao giờ bỏ lại Tử Vũ một mình. Cho dù sư phụ có chuyện gì muốn đi làm, cũng nhất định sẽ nói trước với  Tử Vũ. Sư phụ vô duyên vô cớ mất tích, nhất định đã xảy ra chuyện. Mẫu thân phạt Tử Vũ đi, phạt xong Tử Vũ sẽ không tiếc hết thảy đại giới đi tìm sư phụ.” – Tử Vũ nói xong, lại một lần nữa giơ cao mãng roi, run rẩy chờ đợi trách phạt.


Nhìn nhi tử còn chưa bị đánh đã run rẩy kịch liệt, lòng Phương Kỳ ngày càng đau, càng loạn. Nàng nhận ra mình không có sinh khí như tưởng tượng mà càng thêm thương tiếc nhi tử.
Sau một lúc lâu yên tĩnh, mẫu thân lấy trong tay mãng roi, Tử Vũ hô hấp càng thêm khẩn trương.


“Ba” – Mông chợt lạnh cùng đó tiếng vang thanh thuý, cơn đau tê dại làm  Tử Vũ ngây ngẩn cả người.
“Ba… ba… ba” –  Thẳng đến mẫu thân ngừng tay, Tử Vũ vẫn chăm chăm nhìn mẫu thân không chớp mắt, nhất là bàn tay phiếm hồng kia. Nó hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào?


“Còn quỳ ở đó làm gì? Đứng lên đi làm chuyện cần làm đi, mẫu thân sẽ không ngăn cản. Chính là, phải chú ý đúng mực. Tử Vũ cũng không hi vọng sư phụ sau khi trở về, nhìn đến Tử Vũ sự tình mấy ngày nay mà sinh khí đi?” – Đôi mắt to tròn của nhi tử vẫn còn nhìn chăm chăm vào mình, Phương Kỳ xấu hổ không thôi.


“Mẫu thân, Tử Vũ sợ, rất sợ sau này sẽ không còn được gặp sư phụ, rất sợ sẽ không còn ai đau Tử Vũ… ô… ô…!” 


Bị nhi tử ôm chặt lấy chân, Phương Kỳ sửng sốt rồi đưa tay xoa cái đầu nhỏ. Nhi tử ngoan, thực xin lỗi, trước kia là mẫu thân không tốt. Đừng sợ, cho dù sư phụ của con không trở về, mẫu thân cũng sẽ cố gắng đi làm một mẫu thân tốt, sẽ giống như sư phụ cưng chìu, yêu thương Tử Vũ.


“Đã khóc đủ chưa? Trước kia mẫu thân cũng không biết Tử Vũ có nhiều nước mắt như vậy a.” – Nhi tử trong lòng ngực rốt cục ngừng tiếng khóc, chỉ còn đôi chút khóc thút thít, Phương Kỳ nhịn không được trêu chọc.


“Mẫu thân…” – Gắt gao ôm lấy cổ mẫu thân, Tử Vũ đem đầu nhỏ hung hăng dán vào lòng ngực mẫu thân không chịu ngẩng đầu. Lòng ngực mẫu thân thật mềm mại, thật ấm áp.


“Tử Vũ, khóc đủ rồi thì đi nhà lao xem một chút đi. Hình cụ Thiên Tàn giáo vô cùng ác độc, ngươi lại còn hạ lệnh ngoan thủ. Mẫu thân lo lắng, sẽ phát sinh chuyện. Nếu liên lụy hại ch.ết người vô tội, sư phụ trở về sẽ không tha đâu.”


“Dạ!” – Hưởng thụ cảm giác mẫu thân ôn nhu ôm ấp đã lâu không có được, Tử Vũ không ngờ được bị mẫu thân nói trúng. Trong lao ngục thật đã xảy ra làm cho Tử Vũ hối hận không kịp.


Tuần tr.a ngục thất, Tử Vũ thật kinh hãi. Mẫu thân nói đúng, nơi này xuống tay rất tàn độc, rất khủng bố. vốn muôn nhanh chóng rời đi, Tử Vũ lại bị giọng nói vang vang làm dừng bước.


“Ta van xin các ngươi mau tìm đại phu đến đây, ta van xin các ngươi mà.” – Tuy rằng không biết kẻ vừa tới là ai nhưng tiểu hài tử này vừa đến bọn chúng đều rất cung kính, tất không phải người bình thường. Dật Hi trong bất lực đành hy vọng vào tấm lòng mềm mại của hài tử.


“Tiêu Dật Hi, ngươi im miệng cho ta. Ngươi đường đường là nam tử hán, sao có thể hèn kém đi cầu xin bọn chúng. Chỉ một cái chân thôi mà, Tống Khang này không màng tới. Ngươi còn dám cầu xin một câu, ta không bao giờ để ý tới ngươi.” – Nghe những lời này Tử Vũ sững sờ cả người.


“Tiêu Dật Hi!… Tống Khang!”
“Tống Khang, người nên câm miệng chính là ngươi, nếu không phải ngươi lắm miệng, bọn chúng cũng không có cơ hội đánh gãy chân của ngươi.”
“Ha ha… Tiêu Dật Hi, ngươi hôm nay mới biết miệng mồm ta lợi hại. Xem ra trước kia gia pháp đều uổng phí.”


“Ngươi cũng biết ta thường thụ qua gia pháp, để bọn họ đánh ta nhiều một chút thì có làm sao, ngươi cần gì lắm mồm miệng. Ngươi cho rằng một mình ngươi chịu tất cả thì ta thư thái sao?” – Dật Hi thở dốc lại tiếp tục mắng.


“Sư phụ rất vất vả mới đem chân của ngươi chữa khỏi, hiện giờ ngươi nói ta làm sao hướng sư phụ công đạo? Ngươi ngốc sao? Không phải thích nhất xem ta bị đánhsao? Vì cái gì phải dùng chân của ngươi bảo hộ ta, ta là sư huynh, nên là ta che chở ngươi hay sao?”


“Bọn họ là thế nào?” – Miễn cưỡng ổn định tinh thần, Tử Vũ hỏi ngục tốt.
“Hồi Giáo chủ, bọn họ vừa mới bị bắt ngày hôm qua. Bọn họ cầm một bức hoạ đi hỏi thăm khắp nơi, mà người trong bức hoạ đó rất giống Vân tiên sinh. Cho nên, chúng thuộc hạ bắt bọn họ về đây dụng hình.”


“Dùng hình mà làm sao đến gãy chân?”
“Cái này…”
“Đủ rồi!… Không cần nói nữa.”
Hít sâu một hơi kiềm chế cơn giận. Bọn họ nói đúng, đối với bọn họ chỉ là dùng một chút hình.  


Sư phụ, Tử Vũ lại làm sai sự, Tử Vũ gây đại họa nữa rồi. Hiện tại, Tử Vũ phải làm cái gì bây giờ?
“Phái người đưa bọn họ đến phòng khách, mời đại phu xử lý vết thương.” – Tử Vũ trấn tĩnh hạ lệnh.


“Tất cả những người khác, ngoại trừ những người có vấn đề, tất cả đều đình chỉ dụng hình, cho người đến chữa trị thương tích. Lập tức sửa chữa lại toàn bộ mức độ dụng hình, sáng mai giao cho ta.”


“Thuộc hạ tuân lệnh!” – Cảm nhận được Giáo chủ lửa giận, ngục tốt không dám nhiều lời. Tuy Giáo chủ còn rất nhỏ tuổi nhưng hiện giờ người trên kẻ dưới Thiên Tàn giáo không ai dám xúc phạm uy nghiêm. Lại thấy Giáo chủ nhìn đến đống hình cụ kia, hắn chợt lạnh run. Mỗi một hình cụ ở đây đều là thứ khiến mỗi người sắc sâu nỗi sợ hãi.


“Mang hình trượng này đem vào phòng của bọn họ.” – Dùng tất cả dũng khí, Tử Vũ tận lực lạnh lùng nói.


Nghe Giáo chủ hạ mệnh lệnh, bọn ngục tốt kinh hãi đem hình trượng nhanh chóng mang vào phòng, sợ chậm trễ khơi dậy Giáo chủ đích lửa giận. Nhưng bọn họ không hề biết Tử Vũ lại cỡ nào hy vọng bọn họ chậm chạp một chút.


Đi đến trước của phòng, đuổi hết bọn thuộc hạ, Tử Vũ hít sâu một hơi. Nó mấy lần giơ tay muốn mở cửa phòng lại không có dũng khí mở ra.


Đột nhiên Tử Vũ nhớ đến một cảnh tưởng rất quen thuộc. Là thời điểm nó làm sai sự, có sư phụ đứng ở phía sau cổ vũ, che chở chính mình, cho mình dũng khí. Nhưng bây giờ sư phụ lại ở nơi nào? Tử Vũ lại gây họa, sư phụ mau trở về giáo huấn Tử Vũ, phạt Tử Vũ đi có được không? Như thế nào phạt Tử Vũ đều thừa nhận, chỉ cần sư phụ trở về là tốt rồi!.






Truyện liên quan