Chương 105: [PN] Cuộc Sống Của La Tố [2]
Người Tư Lôi Tạp tìm không phải ai khác mà chính là Ngải Địch. Ngải Địch mấynăm gần đây trợ giúp quân bộ, cũng lên tới vị trí Trưởng tham mưu, vìthế bình thường rất bận rộn. Tư Lôi Tạp tuy có thể trực tiếp tìm NgảiĐịch thương lượng vấn đề này, nhưng bất đắc dĩ Ngải Địch vốn là ngườicông tư rõ ràng, lúc làm việc Ngải Địch không thích bàn việc tư, huốngchi Tư Lôi Tạp cũng muốn để Ngải Địch tận mắt nhìn thấy bộ dáng điêncuồng của La Tố, vì thế cuối cùng vẫn hẹn anh tới nhà.
Ngải Địchkhông chút biến sắc nghe Tư Lôi Tạp trần thuật, sau đó anh đứng dậy đivề phía phòng thí nghiệm. Tư Lôi Tạp nghĩ Ngải Địch muốn đích thânkhuyên bảo đứa em, ngay lúc anh thở phào một hơi thì anh phát hiện mìnhsai rồi.
Ngải Địch không tiến vào trong, chỉ đứng ngoài cửa nhìnbộ dáng miệt mài nghiên cứu của La Tố sau đó dùng ngữ điệu không hề phập phồng nói: “Không cần quấy rầy nó.”
“…” Tư Lôi Tạp trầm mặc, mấy giờ kế tiếp, Tư Lôi Tạp không hề nhắc tới vấn đề La Tố nghiên cứu nữamà bàn bạc về công tác phòng vệ toàn diện trong ngày lễ tình nhân liênminh cùng Ngải Địch.
Tiễn Ngải Địch đi rồi, Tư Lôi Tạp nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình ánh sáng trong tay thật lâu… cuối cùng vẫn gọi cho Lô Tạp.
“Phốc ha ha ha, không được, bụng của tôi….” Lô Tạp nghe Tư Lôi Tạp kể xong,nhịn không được ôm bụng cười to, kì thật anh không muốn kích thích TưLôi Tạp như vậy chính là tưởng tượng tới tâm tình bức rứt của Tư Lôi Tạp hiện tại anh liền nhịn không được.
“Cậu nói em trai đồng học vìnghiên cứu giống đực sinh con, cũng chính là phương pháp để cậu sinh đứa nhỏ mà không thèm để ý tới cậu?” Lô Tạp vuốt cằm.
Tư Lôi Tạp nhìn hình ảnh Lô Tạp trên màn hình ánh sáng, trầm mặc gật đầu.
“Ân… theo ý nghĩa nào đó thì em trai đồng học đúng là rất mạnh mẽ.” Lô Tạpngưng cười, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, tốt xấu gì anh cũnglà bạn thân Tư Lôi Tạp, thời điểm này sao có thể thấy ch.ết mà không cứu?
“Cậu có tìm người nhà em trai đồng học thương lượng không?” Lô Tạp hỏi.
“Ngải Địch.” Tư Lôi Tạp ngắn gọn phun ra 2 chữ.
“Khụ khụ…” Lô Tạp nghe xong đáp án của Tư Lôi Tạp suýt chút nữa bị sặc nướcmiếng: “Cậu nói cậu tìm Ngải Địch thương lượng? Cậu điên rồi à?”
“Vì cái gì?” Liên tưởng tới đáp án cuối cùng của Ngải Địch, vẻ mặt vạn năm không đổi của Tư Lôi Tạp rốt cuộc có chút biến hóa.
“Haiz, cậu cẩn thận nghĩ lại xem, Ngải Địch tuy bộ dáng vô huyết vô lệ nhưngđối với người nhà cậu ta tốt khỏi phải nói, huống chi sinh đứa nhỏ làchuyện rất thống khổ, so với để em mình chịu khổ, đương nhiên cậu ta đểcậu là người nhà chịu rồi, không phải sao?” Lô Tạp sắc bén phân tích.
“…” Giờ phút này, cho dù Tư Lôi Tạp không thừa nhận cũng không được, Lô Tạp nói rất có lý.
Tư Lôi Tạp chăm chú nhìn Lô Tạp trong màn hình, nhíu mày thật sâu.
Lô Tạp thở dài, gãi gãi mái tóc đỏ rực của mình: “Đây đúng là vấn đề khógiải quyết, nói thực ra cậu cảm thấy tỷ lệ em trai đồng học nghiên cứuthành công là bao nhiêu? Tôi cá là không thể thành công, nếu dễ dàngnghiên cứu ra biện pháp để giống đực sinh đứa nhỏ, liên minh cũng khôngvì vấn đề sinh dục mà buồn rầu nhiều năm như vậy.”
“…” Tư Lôi Tạp không trả lời, nhất thời cuộc nói chuyện chìm trong im lặng.
“Được rồi, cân nhắc hồn thú trong cơ thể em trai đồng học là Kì Lân, chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng này, cứ vậy, chuyện cậu có thể làm chỉ có một!” Lô Tạp chém đinh chặt sắt nói: “Phải giả đáng thương!”
Tư Lôi Tạp: “…”
“Tin tôi đi, tôi là người từng trải a.” Lô Tạp dùng bộ dáng công tử phonglưu tiêu chuẩn nói: “Năm đó tôi dùng chiêu này, không có giống cái nàokhông mềm lòng.”
Tư Lôi Tạp cúi đầu, tóc mái che khuất ánh mắtanh, làm người ta không nhìn rõ tình tự trong đáy mắt anh, dưới ánh sáng từ màn hình sườn mặt anh lại tăng phần cương nghị cùng thâm thúy. Saumột lúc lâu, Tư Lôi Tạp rốt cuộc ngẩng đầu lên nói: “Làm thế nào?”
Lô Tạp nghe vậy, nhếch khóe miệng: “Rất đơn giản, chỉ cần…”
***
Lúc La Tố rời khỏi phòng thí nghiệm đã là nửa đêm, cậu nghiên cứu gặp bìnhcảnh, theo lí luận sử dụng phương thức của khế ước thú để giống đực thúnhân sinh đứa nhỏ là hoàn toàn có thể, nhưng cơ thể khế ước thú và thúnhân dù sao cũng khác biệt rất lớn, vì thế làm thế nào để chuyển dờihình thức khế ước thú lên người thú nhân chính là mấu chốt.
La Tố trở về phòng ngủ, lúc chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì ngoài ý muốnphát hiện Tư Lôi Tạp không ở trong phòng, bất quá La Tố cũng không nghĩnhiều, chỉ nghĩ anh có công tác ở quân bộ chưa xử lý xong nên đi ngủtrước.
Trong khoảng thời gian này cậu rất thường xuyên thấy mệtmỏi, nên nghiên cứu cứ trì trệ không có tiến triển, mặc dù trong mắt TưLôi Tạp cậu giống như vì nghiên cứu mà mất ăn mất ngủ, nhưng thực sựkhông phải vậy, ban ngày lúc Tư Lôi Tạp không có nhà, phân nửa thời gian cậu đều dùng để ngủ, bởi vì tinh thần không thể nào tập trung nổi, nênchỉ có thể dành ra chút thời gian vào buổi tối để nghiên cứu.
Nửa đêm, La Tố nằm mộng, cậu mơ thấy cự lang màu xám không nhúc nhích nằmbệch trên mặt đất, bộ dáng như lâm phải đại địch, tiếp đó cậu nghe thấytiếng ‘ngao ô’ mỏng manh, phía sau một tiểu lang chui ra từ lớp lông mao ở bụng cự lang, tiểu sói con mê người cố gắng dùng móng vuốt dụi dụimắt, dùng âm thanh non mềm kêu ô ô.
Ngay lúc La Tố bị tiếng kêuđáng thương của tiểu sói con hấp dẫn, định đưa tay ôm lấy tiểu lang thìcậu đột nhiên bừng tỉnh, lúc tỉnh lại trong tay La Tố còn túm một nhúmlông mao, cảm xúc mềm mại làm La Tố nhất thời không thể phân rõ mình nằm mơ hay là thật.
Một lát sau, La Tố mới lấy lại tinh thần, cậungồi dậy, cự lang màu xám nằm bên cạnh, cái đuôi phủ lên người cậu, tựanhư một tấm thảm lông xù, xem ra hôm qua Tư Lôi Tạp dùng hình lang ngủ,này thực hiếm thấy.
La Tố một lần nữa nằm xuống giường, gối đầulên bụng cự lang, xúc cảm co dãn quả thực còn hơn gối lông cao cấp cậumua về, có thể vì gối đầu lên bụng lang quá ấm áp, La Tố rất nhanh chìmvào mộng đẹp.
Lúc mở mắt ra, ánh nắng chói chang trên đầu giườnglàm La Tố có ảo giác mặt trời đã lên rất cao, cậu liếc mắt nhìn lướt qua đồng hồ báo thức, sau đó bật mạnh dậy, đã 11 giờ rồi sao? Không đúng,Tư Lôi Tạp… La Tố quay đầu nhìn cự lang màu xám còn nằm trên giường, nếu nhớ không nhầm thì hôm nay không phải ngày nghỉ mới đúng…
“Tư Lôi Tạp.” La Tố áp sát vào lỗ tai cự lang, nhỏ giọng gọi: “Anh muộn rồi, mau dậy đi.”
La Tố kêu vài lần, cự lang vẫn không phản ứng, lúc này La Tố cảm thấykhông thích hợp, cậu khoát tay lên người cự lang để kiểm tr.a nhiệt độ cơ thể.
“Ngao ô…” Cự lang gian nan mở mắt, tuy vẫn là biểu tình uyphong lẫm lẫm như thường nhưng đôi ngươi màu xám có chút mất tinh thần.
“Sao vậy, có khó chịu không?” La Tố nhíu mày, cậu cùng Tư Lôi Tạp ở cùngnhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ suy yếu thế này, cho dù sinh bệnh Tư Lôi Tạp cũng làm bộ như bình thường, làm người ta rất khó phát hiện, mà hiện tại biểu hiện của anh mệt mỏi thế này, chẳng lẽ bệnh thực nghiêmtrọng?
Nghĩ như vậy, La Tố lập tức bật dậy, trước tiên cậu mở màn hình ánh sáng xin quân bộ nghỉ phép thay Tư Lôi Tạp, sau đó xoa xoa đầu cự lang, đứng dậy xuống giường, tìm hộp cứu thương kiểm tr.a cơ thể TưLôi Tạp.
Nhiệt độ cơ thể có chút cao? Hẳn là phát sốt… La Tố nhìn con số trên nhiệt kế điện tử, khẽ thở dài, để phòng ngừa vạn nhất đibệnh viện kiểm tr.a vẫn tốt hơn.
“Tư Lôi Tạp, đi bệnh viện.” La Tố lấy vài món đồ từ tủ quần áo, nhanh chóng thay đổi, cậu không bảo TưLôi Tạp biến về hình người, bởi vì lúc hồn thú bị thương hay sinh bệnh,duy trì hình thú có thể giúp bọn họ nhanh chóng khôi phục hơn. Tuy dắtmột con lang đi trên đường có chút bắt mắt, bất quá trước mắt chỉ có thể làm vậy.
La Tố thay quần áo xong phát hiện cự lang căn bản không động đậy, vẫn nằm trên giường dùng đôi ngươi xám có chút ảm đạm chămchú nhìn mình, ngay cả hai lỗ tai luôn dựng đứng cũng cụp xuống, cáiđuôi dài quết xuống đất, im lặng bất động.
“Tư Lôi Tạp…” Trái tim La Tố không hiểu sao giống như bị nhéo mạnh, cậu đi tới bên người cựlang, hôn hôn đầu nó, tuy hiện tại tình huống cũng không quá khẩn cấp,bất quá bộ dáng cự lang suy yếu như vậy… đúng là cậu không thể chống cựnổi.
Nếu Tư Lôi Tạp không muốn tới bệnh viện, La Tố cũng khôngmiễn cưỡng, cậu thân là bác sĩ thú y, tuy hiện giờ là khế ước thú nhưngchỉ cần tư lôi tạp duy trì hình lang, cậu có thể dùng phương pháp điềutrị cho động vật trước kia, huống chi cậu còn có thể sử dụng lực tinhthần.
Dùng lực tinh thần xác định Tư Lôi Tạp chỉ có nhiệt độ hơicao một chút, nghi ngờ là bị sốt nên La Tố cho cự lang uống thuốc hạsốt, sau đó đắp chăn cho cự lang, thấy cự lang chỉ lộ cái đầu sói thậtlớn ra bên ngoài, La Tố nhịn không được hơi nhếch khóe miệng, cậu đươngnhiên hi vọng Tư Lôi Tạp sớm khỏe lại, chính là vì sao cậu lại thấy namnhân ngẫu nhiên bị chút bệnh vặt cũng không tệ?
“Tôi đi nấu cơm, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” La Tố căn dặn xong, đóng cửa rời khỏi phòng ngủ.
Từ lúc chính thức kết hôn tới giờ, La Tố chưa từng làm cơm thêm lần nào,bởi vì bất luận là giặt quần áo hay nấu cơm, thậm chí là quét dọn làm vệ dinh, nam nhân buồn tao Tư Lôi Tạp đều ôm hết vào mình, này cũng làmnăng lực xử lý công việc nhà của La Tố… cơ hồ là con số 0.
La Tốvốn đã không thường làm cơm, sau hôn nhân lại rất nhiều năm không làmviệc nhà, ngay cả các món ăn biết làm cũng quên đi phân nửa, nhưng La Tố không ngu ngốc, tha vì để Tư Lôi Tạp trong tình trạng này nhắm nhápthức ăn do tay nghề không được tốt của cậu làm, không bằng gọi điệnthoại kêu đồ ăn bên ngoài, mặc khác, La Tố sở dĩ không chọn người máytrù phòng vì… trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn.
Cửa hàng đồăn của liên minh phục vụ rất nhanh, nửa giờ sau La Tố đã nhận được móncháo trắng nóng hầm hập, nghĩ đến Tư Lôi Tạp đang sinh bệnh, La Tố dùngthìa múc từng muỗng cháo trắng uy cự lang.
“Thế nào? Khỏe hơnchút nào không?” Uy cháo xong, La Tố đưa tay sờ tông mao trên người cựlang, ý đồ để cự lang thoải mái một chút.
“Ngao ô~” Cự lang vẫnnhư cũ không có tinh thần nằm úp sấp trên giường, đôi bụi mâu vốn sángngời ảm đạm không ít, chính là dù vậy cự lang vẫn dùng đôi lang mâu chăm chú nhìn La Tố.
“Thật hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của anh,ngủ đi.” La Tố ôm lấy cự lang, cậu cũng mệt mỏi muốn ch.ết, gần đây tinhthần cứ bất ổn.
Ngủ một giấc tỉnh lại đã chạng vạng, cự lang vẫncòn nằm rạp, không nhúc nhích, bất quá đôi lang mâu màu xám không hề dời khỏi người La Tố, La Tố thấy cự lang như vậy, nhịn không được cười khẽ.
Khó có dịp nam nhân buồn tao này dựa dẫm vào người khác… La Tố đứng xuốnggiường, bất quá chưa đi được mấy bước đã ôm bụng, cảm thấy có chút không thoải mái, là đói quá… sao…?
“Tôi đi làm cơm tối.” Tuy nói vậynhưng La Tố vẫn gọi điện thoại cho nhà hàng, trong quá trình chờ đợi, La Tố rốt cuộc nhớ ra còn chuyện mình quên làm, chính là giặt quần áo…
Không xong, bình thường Tư Lôi Tạp rốt cuộc làm thế nào phân chia thời gianđể làm hết số công việc này a? La Tố xoa xoa huyệt thái dương có chúttrướng đau, đi tới phòng tắm rửa mặt, tuy có người máy giặt đồ, bất quácậu nhớ rõ Tư Lôi Tạp có vài bộ quân phục được làm từ chất liệu gỗ đặcbiệt, không thể trực tiếp ném vào máy giặt…
La Tố nghiêng ngườidựa vào tường, nhìn chằm chằm đống quần áo bẩn thật lâu, có chút khógiải quyết, số quân trang này quá giống nhau, căn bản không phân biệtđược, nói vậy tủ quần áo Tư Lôi Tạp có rất nhiều bộ quần áo kiểu dánggiống hệt nhau, nam nhân này mua nhiều quần áo cùng một kiểu như vậy làm gì? Hại cậu hiện tại lâm vào cục diện bế tắc…
Giờ phút này La Tố thật sâu cảm nhận được ‘trọng trách’ trên người Tư Lôi Tạp vất vả cỡnào, quả nhiên làm áp trại phu nhân không phải chuyện dễ.
Lúcnhân viên nhà hàng đưa thức ăn tối đến, nhìn thấy một nam nhân tóc đendiện mạo thanh tú nhưng trên người lại tản mát ra hơi thở chớ tới gầndựa ở cạnh cửa, thản nhiên hỏi cậu: “Cửa hàng các cậu có phục vụ giặt ủi không?”
“Ách——chúng ta chỉ làm cơm thôi.” Cậu nhân viên ngây ngốc vài giây, rốt cuộc hồi phục tinh thần nói.
“Vậy sao?” La Tố không nói thêm gì nữa, tiếp nhận cơm, đưa tiền cho cậu nhân viên.
“Cám ơn đã mua hàng.” Cậu nhân viên thu tiền xong, định rời đi thì nghe thấy tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại vang lên: “Vì sao khôngphục vụ giặt ủi?”
“Ai? Hỏi tôi à?” Cậu nhân viên chỉ vào mình, bộ dáng hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Nơi này chỉ có cậu.” La Tố nhướng mi, có thể là bụng có chút khó chịu nên tình tự cậu có chút phập phồng hơn bình thường.
“Này… tôi chỉ là nhân viên đưa đồ ăn thôi.” Cậu nhân viên nuốt nước miếng,tuy giống cái trước mắt… hẳn là giống cái, bộ dạng thực không tệ, chỉtiếc là đầu óc… có chút không bình thường.
“Này không hợp lí.” La Tố đạm mạc nói: “Nếu làm cơm nên phối hợp dịch vụ giặt ủi.”
“A ha? !” Cậu nhân viên trợn tròn mắt, nam nhân trước mặt rốt cuộc đang nói gì?
“Lúc dùng cơm không phải rất dễ làm bẩn quần áo sao? Nếu cửa hàng vừa vặn có phục vụ giặt ủi, như vậy có thể mở rộng kinh doanh.” La Tố thần trí cóchút mơ hồ, nếu bình thường cậu tuyệt đối không nói nhiều với người lạnhư vậy, chính là vừa nãy cứ mãi suy nghĩ làm thế nào xử lý mớ quần áokia, vì thế hiện tại nói năng có chút lộn xộn, cử chỉ cũng khác thường.
Có vấn đề! Đầu óc người này tuyệt đối có vấn đề! Cậu nhân viên lui về sauvài bước, xấu hổ cào tóc: “Thế mới nói… tôi chỉ là nhân viên đưa đồ ănmà thôi, nếu quý khách không cần phục vụ gì khác, tôi xin cáo từ…”
“Vì cái gì không phục vụ giặt ủi?” La Tố tựa hồ hoàn toàn không nghe thấyđối phương nói gì, đem mặt áp sát đối phương, đôi ngươi đen láy chặt chẽ tập trung vào mục tiêu trước mặt.
Cậu nhân viên giật mình, đó là một đôi ngươi đen xinh đẹp làm người ta không thể dời tầm mắt, cả người run rẩy, nếu muốn cậu nói vì sao lại cảm thấy xinh đẹp cậu cũng khônggiải thích được, chính là… trong nháy mắt đối mặt với đôi ngươi đen sâulắng này, cậu có ảo giác linh hồn mình cũng bị nó hút vào.
“Ngaoô!” Tiếng sói tru rõ to làm cậu nhân viên giật mình lấy lại tinh thần,cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, giây tiếp theo cậu nhân viên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cả người run rẩy như cái sàn, này, mẹ nó rốt cuộc là tình huống gì đây? Cự lang này sao lại dùng ánhmắt như muốn nuốt sống cậu mà nhìn cậu chằm chằm a? Cậu có làm chuyện gì có lỗi với nó sao?
La Tố cũng nghe thấy tiếng kêu của cự lang, cậu quay đầu, nhướng mi hỏi: “Sao anh lại xuống đây? Hết bệnh rồi à?”
Cậu nhân viên nghe thấy lời La Tố, chỉ kém không ngửa mặt lên trời rít gào, nam nhân này chẳng lẽ bị mù? Ánh mắt tràn ngập sát khí, móng vuốt sắcbén cùng biểu tình hung hãn… này, con cự lang này rốt cuộc có chỗ nào bị bệnh a, ch.ết tiệt! Rõ ràng đang khỏe tới mức có thể giết người !
“Ngao ô~” Cự lang cúi thấp người gầm gừ, sau đó một lần nữa bắn ánh mắt hunghãn vào người cậu nhân viên, tư thế kia giống như đang biểu thị côngkhai chủ quyền lãnh thổ của mình vậy.
“Đúng rồi, anh tới vừa đúng lúc.” La Tố chỉ vào cậu nhân viên ngoài cửa nói: “Cậu ta không chịunhận giặt quần áo cho chúng ta, tôi đang thuyết phục cậu ta, anh giúptôi lấy quần áo bẩn trong phòng tắm tới đây a.”
Cậu nhân viênkhóc ròng! ! Cậu chỉ là nhân viên giao hàng thôi a! Từ từ, vì cái gì cựlang lại đi về phía cậu? ! Sắp bị ăn rồi, tuyệt đối sẽ bị ăn luôn! Cậunhân viên hoảng sợ ôm lấy đầu mình, theo phản xạ có điều kiện ngồi xụpxuống, ngay lúc cậu ta nghĩ mình ch.ết chắc rồi thì lại kinh ngạc pháthiện cổ mình bị thứ gì đó xách lên, sau đó dưới chân nhẹ bổng vài giây,tiếp đó… cậu bị ném ra ngoài cửa.
Cậu nhân viên hồn vía chưa định nhìn cảnh cửa khép lại, đột nhiên có cảm giác sống sót sau tai nạn,nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, dùng vận tốc hỏa tiễn mà thoát khỏi nơi đáng sợ này, lần sau… cậu tuyệt đối không làm nhân viên đưa hàng nữa!Nói tới thì, người trong nhà này rốt cuộc bị gì a? Còn có con cự langkhổng lồ kia nữa… chẳng lẽ là khế ước thú? !
La Tố nhìn cự langđóng cửa lại, không nói thêm gì mà đi vào phòng khách, ngửa đầu nằm trên sô pha, cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, còn quần áo nữa… vẫn cònchưa giặt.
“Tố, làm sao vậy?” Tư Lôi Tạp vừa nãy đã phát hiện LaTố khác thường, thứ nhất em ấy tuyệt đối không nói chuyện với người lạnhiều như vậy, thứ hai em ấy đổ mồ hôi quá nhiều, vì thế anh lập tứcbiến về hình người.
“Quần áo…” La Tố ôm bụng, không xong, rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng những ý thức ngày càng mơ hồ, ngay cảbụng cũng càng lúc càng đau.
“Tôi sẽ giặt.” Tư Lôi Tạp nhíu mày,anh ôm lấy La Tố, nếu không phải nghe lời Lô Tạp làm ‘giả đáng thươngkế’, La Tố hôm nay cũng không mệt mỏi đến vậy, cũng không khó chịu.
“Bụng khó chịu?” Tư Lôi Tạp thấy La Tố cứ ôm bụng lập tức nghĩ tới nguyên nhân.
“Một chút, có thể ăn cái gì hư.” La Tố nhắm mắt lại, cậu cảm thấy không phải bệnh nghiêm trọng gì, vì thế định ngủ một chút.
“Đi bệnh viện.” Tư Lôi Tạp ôm lấy La Tố, dùng hình lang đưa em ấy trongtình trạng này không an toàn, vì thế anh sử dụng người máy giao thông số II, lợi dụng giao thông không gian, đưa La Tố tới bệnh viện gần nhất.
Lúc La Tố làm kiểm tra, Tư Lôi Tạp còn liên lạc người nhà La Tố và một lãobác sĩ quen biết, nếu là bệnh tình quá nghiêm trọng, anh sẽ lập tức anbài cho La Tố chuyển viện.
“Cái kia… anh là người nhà của Ngải Tố sao?” Trợ lý mặc áo blu trắng ra khỏi phòng khám hỏi.
“Đúng vậy.” Tư Lôi Tạp trầm giọng nói.
“Bác sĩ bảo anh vào trong một chút.” Trợ lý nhìn chằm chằm Tư Lôi Tạp mộtchút, cứ cảm thấy người này rất quen mắt, kì quái, giống đực suất nhưvậy cậu thấy một lần thì không quên mới đúng, rốt cuộc đã thấy ở đâu a?
“Tư Lôi Tạp đúng không?” Bác sĩ thấy Tư Lôi Tạp đi vào, hít sâu một ngụmsau đó dựng thẳng lông mày rống lớn: “Anh rốt cuộc đang làm gì hả? ! Bầu bạn của anh đã mang thai 5 tháng rồi biết không hả? Vì sao không mangcậu ta tới kiểm tra? ! Anh có biết giống cái khoảng thời gian này dễdàng xảy ra nguy hiểm không hả?”
Đồng tử Tư Lôi Tạp một khắc nàymãnh liệt co rút, sau khi qua đi sự khiếp sợ lúc đầu, vui sướng mãnhliệt dâng trào trong nội tâm, mặc dù trên gương mặt nghiêm khắc của anhkhông nhìn ra bất cứ manh mối nào, nhưng đôi ngươi xám tràn ngập ôn nhu, hóa ra anh sắp làm phụ thân rồi sao? Đứa nhỏ của anh và La Tố… nhấtđịnh sẽ đáng yêu như La Tố luôn mong đợi.