Chương 106: [PN] Cuộc Sống Của La Tố [3]

La Tố ngồi trên giường bệnh, quét một vòng mọi người xung quanh, biểu tình bình thản nói: “Nói cách khác… con có thai?”


“Đúng vậy, Tố Tố, đây là lần đầu tiên con mang thai, không có kinh nghiệm gì, không bằng về nhà ở đi, ba ba nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.” MễDuy là người đầu tiên vọt tới bên giường La Tố, bộ dáng kích động cùnglo lắng không thôi.


Tầm mắt La Tố xẹt qua Mễ Duy, rơi xuống người Tư Lôi Tạp vẫn trầm mặc nãy giờ, Tư Lôi Tạp tiếp xúc ánh mắt La Tố, sau đó gật đầu khẳng định.


“Này không có khả năng.” Sau vài giâytrầm mặc ngắn ngủi, La Tố rốt cuộc mở miệng: “Nếu thật là mang thai 5tháng, vì sao cơ thể con không có chút biến hóa nào?”


“Này…” MễDuy cùng Ai Tạp Tư xoay mặt nhìn nhau, quả thực…. từ bụng La Tố thì cănbản không giống người có bầu 5 tháng, cơ hồ không có gì khác biệt vớibình thường.


“Mỗi người có một thể chất khác nhau, Tố Tố, có thểthể chất con không dễ dàng phát hiện a.” Tuy nói vậy nhưng trong lòng Mễ Duy lại lo lắng không thôi, 5 tháng mà bụng còn nhỏ như vậy, không phải đứa nhỏ có vấn đề đi? Không được, anh nhất định phải bảo bác sĩ cẩnthận kiểm tra.


available on google playdownload on app store


La Tố nghe vậy nhíu mày, cậu sinh sống nhiều năm ở thế giới này như vậy, đối với chuyện nam nhân mang thai đã sớm quenrồi, tuy lúc chuyện này phát sinh trên người mình, cậu vẫn có chút không thích ứng, nhưng vấn đề chân chính không phải chuyện này…


Cơ thể cậu là giống đực, điểm này không thể nghi ngờ, nếu nói cậu mang thai là vì cơ thể có Kì Lân, như vậy điểm này càng đáng để ý, bởi vì đơn giảntừ lúc đầu cậu đã dùng lực tinh thần phong ấn Kì Lân, vì thế cậu khôngthể có năng lực này của Kì Lân.


La Tố đưa tay sờ sờ bụng… giảthiết bác sĩ chuẩn đoán không sai thì nó đại biểu Kì Lân không hoàn toàn bị phong ấn, hay nên nói một phần sức mạnh của nó được giữ lại, bấtluận là tình huống nào thì đối với cậu đều không phải tin tốt.


“Tố…” Tư Lôi Tạp đi tới bên người La Tố, nắm chặt tay cậu, anh có thể nhìn ra La Tố không vui sướng khi nghe được tin này, tuy không biết nguyên nhân nhưng anh hi vọng mình có thể chia sẽ với cậu một chút sức mạnh.


“Tôi không sao.” La Tố nắm lại tay Tư Lôi Tạp, cậu nằm xuống giường, bỏ quachuyện con mãnh thú thần bí trong cơ thể cậu, có một tiểu sói con đángyêu như trong TV có lẽ cũng không phải chuyện xấu.


Bọn Mễ Duycũng không quấy rầy La Tố và Tư Lôi Tạp, bọn họ biết người mang thai cần nghỉ ngơi nhiều, sau khi mọi người rời đi, phòng bệnh lại khôi phục imlặng, La Tố nhắm mắt lại, tựa hồ định ngủ một chốc, lúc này Tư Lôi Tạpmở miệng.


“Em không vui sao?.”Vẫn là âm thanh cứng nhắc nhưtrước, mang theo chút từ tính đặc biệt của nam nhân thành thục làm người ta hoang mang.
“Sao lại hỏi vậy?” La Tố nghiêng người, xoay mặt về phía Tư Lôi Tạp.
“Trực giác.” Tư Lôi Tạp không lảng tráng ánh mắt La Tố, trầm giọng đáp.


La Tố hơi choáng, sau đó lập tức cười khẽ: “Trực giác đáng sợ, bất quá không như anh nghĩ.”
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Tư Lôi Tạp ngẩng đầu, dùng đôi ngươi màu xám chăm chú nhìn La Tố: “Tôi… thật vui sướng.”


“Tôi cũng vậy…” La Tố nắm chặt tay Tư Lôi Tạp, tựa hồ muốn truyền hơi ấm bản thân cho anh: “Chỉ là có chút chuyện làm tôi để ý.”
“Chuyện gì?” Tư Lôi Tạp nhíu mày.


“Bí mật.” La Tố không nói đáp án cho anh, có vài việc cậu phải một mình đối mặt, tựa như có vài bí mật… cậu vĩnh viễn chỉ có thể chôn sâu tronglòng.


Tư Lôi Tạp không truy vấn nữa, anh là nam nhân như vậy,vĩnh viễn không bức bách người bên cạnh, luôn im lặng, trầm mặc, chínhlà lúc đối phương cần, anh sẽ yên lặng vươn tay, tựa như một gốc cổ thụcắm sâu trong lòng đất, trầm ổn mà tin cậy.


Người thứ 2 đến thămLa Tố là Ngải Địch và Lô Tạp, Lô Tạp vốn định rủ Ngải Địch đi làm quen,thân là bạn thân Ngải Địch, anh không thể không quan tâm tới tương laiNgải Địch, tuy nói Ngải Địch có điều kiện ưu việt nhưng tính cách ngườinày lại thiếu hụt quá lớn, không ít giống cái nghe tên Ngải Địch đã vộivàng từ chối. Người như Ngải Địch, những người trẻ tuổi có thể thầm mếnmộ nhưng tuyệt đối không phải đối tượng kết hôn, dù sao ai cũng khôngmuốn đối mặt cả đời với một ‘cái máy lạnh’.


Lần này Lô Tạp thậtvất vả mới năn nỉ được vài giống cái gặp mặt Ngải Địch, nào biết anh còn chưa kịp mở miệng, Ngải Địch liền nhận được điện thoại của Tư Lôi Tạp,sau đó hai người vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện.


Lúc Lô Tạp tiến vào phòng bệnh, La Tố cùng Tư Lôi Tạp đều có chút sửng sốt, nói ra thì hai người họ đã có một đoạn thời gian không gặp Lô Tạp, nếu khôngcũng không có phản ứng như vậy.


Lô Tạp mặc áo sơ mi in hoa lòeloẹt, bên dưới là cái quần da rộng thùng thình màu sắc sáng chói, cảngười lộ ra khí tức hệt một tên côn đồ, bất quá làm người ta líu lưỡichính là cái đầu kia, nguyên một đầu tóc đỏ chóe dùng keo xịt tóc cốđịnh dựng thẳng lên trời, nhìn hệt con nhím, lổ tai cũng xỏ 3, 4 lỗ, đeo khuyên kim cương đỏ lóng lánh cơ hồ mù mắt La Tố.


“Chúc mừng hai cậu, nhớ để đứa nhỏ nhận tôi làm cha nuôi a.” Lô Tạp đặt giỏ trái câyvừa mua lên đầu giường, lúc quay lại ngồi cạnh Ngải Địch còn nhỏ giọngnói với Tư Lôi Tạp: “May thật a, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.”


Tư Lôi Tạp không để ý Lô Tạp, biểu tình nghiêm túc canh giữ bên người La Tố, đồ sộ bất động.
Ngải Địch cũng không biến sắc nói chúc mừng: “Chúc mừng.”
“Cám ơn.” La Tố thản nhiên liếc mắt nhìn Lô Tạp: “Anh ta chịu đả thích gì à?”
Ngải Địch: “…”


Lô Tạp: “Là nghề nghiệp cần a, là mốt đang lưu hành bây giờ em trai đồng học, cậu không thấy nó thực hợp với tôi sao?”
La Tố nhìn Lô Tạp từ trên xuống dưới, đánh giá lại lần nữa sau đó nói:“Tôi sẽ không để đứa nhỏ nhận một người thiếu não tàn bạo làm cha nuôi.”


Lô Tạp nghẹn, bất quá anh là người thông minh, làm chính khác, dưới thếcục bất lợi anh sẽ không tranh luận, huống chi tôn trọng người mang thai là tố chất bản năng của giống đực.


“Không sao, tôi sẽ để đứa nhỏ cam tâm tình nguyện nhận tôi làm cha nuôi, tôi rất được con nít hoannghênh.” Lô Tạp giở chiêu bài nụ cười của công tử phong lưu: “Nếu đứanhỏ là giống cái, tương lai phải giữ lại làm vợ tôi.”
“Không được.”


“Tôi không có hứng thú với hành vi ngu xuẩn nuôi vợ từ nhỏ.” Tư Lôi Tạp và La Tố cơ hồ là đồng thời mở miệng.
“Thực là làm tôi tổn thương.” Lô Tạp giả vờ thương tâm, đáng tiếc không ai thèm để ý.


“Đúng rồi, đây là album mới của tôi, có thể dùng cho đứa nhỏ dưỡng thai.” LôTạp lấy ra hai con chip đưa cho La Tố và Tư Lôi Tạp.
La Tố nhìn chằm chằm con chíp trong tay nửa ngày, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Nếu tôi không nghe nhầm, anh nói anh ra album?”


“Không sai, tôi chưa nói cho các cậu biết à? Chức nghiệp hiện tại của tôi làca sĩ nhạc pop.” Lô Tạp đút tay vào túi tiền, làm một tư thế POSE thậtsuất.
La Tố: “…”
Tư Lôi Tạp: “…”


Ngải Địch vẫn nhưtrước không chút biến đổi, ngay cả mày cũng không nhíu lại, cứ như đãsớm quen với chuyện này, anh nâng tay, ánh mắt nhìn lướt qua thời giantrên màn hình, dùng ngữ điệu không chút phập phồng nói: “Đã đến giờ,chúng ta phải đi.”


“Sao nhanh vậy?” Lô Tạp cào cào mái tóc đỏ, đi theo sau Ngải Địch nhỏ giọng lầm bầm: “Rõ ràng cậu cũng muốn ở lâu thêm một lát.”
“Hảo hảo chăm sóc em trai tôi.” Trước khi đi, Ngải Địch dặn dò.
“Vâng, anh cả.” Tư Lôi Tạp đứng lên, trịnh trọng đáp.


Lô Tạp nghe vậy, nhịn không được nhếch khóe miệng, hai người này đúng làkhông thay đổi gì cả, rõ ràng là chuyện rất vui vẻ lại cứ làm không khítrở nên nghiêm túc như vậy, cũng vì thế anh mới không có cách mặc kệ hai người bằng hữu này, quả nhiên… anh thực sự có thể chất thiếu ngược a?


Người thứ 3 đến thăm là Ước Sắt Tư và một vài quan lớn liên minh, Kì Lân mang thai là đại sự, tuy nghiên cứu cho thấy đứa nhỏ của Kì Lân không chắcchắn có năng lực đặc biệt, nhưng tốt xấu gì đây cũng là đứa nhỏ của Tổng đại tướng Quân bộ và Kì Lân, nói sao đi nữa cũng rất xuất sắc, nghĩ như vậy, tất cả quan viên liên minh nhận được tin đều mang quà to đến thăm, xếp thành một hàng dài.


Tư Lôi Tạp không để đám người này làmphiền La Tố, anh phái cấp dưới đuổi đi hết, một số quan viên thân phậnlớn thì do anh tự mình tiếp đãi.


Trong phòng bệnh 2 ngày, La Tốliền xuất viện, bác sĩ không kiểm tr.a ra gì bất thường, chỉ cần chú ýnghỉ ngơi nhiều một chút là được, dự tính ngày sinh là 5 tháng nữa, mỗitháng phải tới bệnh viện kiểm tr.a một lần.


Trở về nhà cũng khôngđược thư giãn, cậu thực để ý vấn đề Kì Lân vì thế thường xuyên dùng lựctinh thần tiến vào nơi phong ấn Kì Lân, bất đắc dĩ không có lần nàothành công, điều này làm La Tố chỉ có thể dành phần lớn thời gian ởphòng nghiên cứu, tìm kiếm phương pháp ứng đối.


Lúc La Tố rời khỏi phòng nghiên cứu, vừa vặn nhìn thấy Tư Lôi Tạp canh giữ bên ngoài.
“Chú ý nghỉ ngơi.” Tư Lôi Tạp nhíu mi, đôi đồng tử màu xám tràn ngập lolắng, anh cho rằng La Tố vẫn chưa từ bỏ nghiên cứu tìm ra biện pháp đểgiống đực sinh con, vì thế ngày nào cũng nhốt mình trong phòng nghiêncứu.


“Tôi hiểu, về phòng nghỉ ngơi thôi.” La Tố cũng không muốnthời điểm này còn hao phí tâm trí, chính là không giải quyết vấn đề KìLân, cậu không thể an tâm được.


Buổi tối lúc trải giường chiếu,Tư Lôi Tạp tiếp nhận công tác này, lí do là La Tố phải hảo hảo nghỉngơi, điều này làm cậu dở khóc dở cười. Hôm sau, lúc La Tố đi đánh răng, ngoài ý muốn phát hiện bàn chải đánh răng và cốc nước đã được để sẵn,trên bàn chải còn lấy sẵn kem, chỉ cần cầm lên chải răng là được.


Trừ đó ra, từ trước nay bữa trưa cậu thường gọi đồ ăn ngoài, thế nhưng lúcnhìn lướt qua màn hình trên tủ lạnh thì phát hiện thực đơn dinh dưỡngmột tuần, càng đáng sợ hơn là Tư Lôi Tạp đã nấu xong thức ăn dinh dưỡnghôm nay đặt trong tủ lạnh, chỉ cần hâm nóng là ăn được.


Nhữngngày tiếp đó, La Tố rốt cuộc ý thức được nam nhân buồn tao này khẩntrương quá mức, tuy nhìn Tư Lôi Tạp vội trước vội sau cũng không tồi,bất quá hoàn toàn mất tự do cũng không phải chuyện tốt.
“Tư Lôi Tạp, chúng ta cần nói chuyện.”


“Hảo.” Tư Lôi Tạp lo lắng La Tố ngồi không thoải mái, cố ý cầm gối đến đặt sau lưng cậu.
“…” Biểu hiện này làm cậu không thể mở miệng, La Tố khẽ thở dài nói: “Tôichỉ mang thai thôi mà, anh không cần khẩn trương như vậy.”
“Hảo.” Tư Lôi Tạp trầm giọng.


“Còn sách dạy nấu ăn kia cũng không cần làm theo, tôi gọi đồ ăn ngoài làđược, anh không cần mỗi ngày 4h sáng đã rời giường.” La Tố nhìn khóe mắt Tư Lôi Tạp đã có quần thâm nói.
“Hảo.”


La Tố nhướng mi,dễ dàng đáp ứng như vậy? Bất quá vậy cũng tốt: “Còn nữa, bàn chải đánhrăng cũng không cần chuẩn bị như vậy, tôi có thể tự chăm sóc mình.”
“Hảo.”


Kế tiếp bất luận La Tố nói gì Tư Lôi Tạp cũng nói ‘hảo’, thái độ hợp tácnhư vậy thực làm La Tố có chút khó tin, cậu tưởng nam nhân này sẽ rất cố chấp trong vấn đề này, không ngờ lại đoán sai.


Chính là ngày hôm sau, lúc La Tố rời giường, nhìn số thức ăn dinh dưỡng trong tủ lạnh vẫn không giảm chút nào, cậu lâm vào trầm mặc… Quên đi, cứ vậy đi, dù saochỉ có 5 tháng, cậu đã sớm biết nam nhân buồn tao kia không dễ dàng thỏa hiệp.


Năm tháng sau, La Tố thuận lợi sinh sản, ngay cả vấn đề Kì Lân cậu lo lắng cũng không xuất hiện, nhưng điều đặc biệt là… La Tố hạsinh không phải đứa nhỏ trắng nõn mũm mĩm, mà là… một quả trứng tròn vo, trơn bóng, trắng như tuyết.






Truyện liên quan