Chương 21
Vì trên mặt Lý Duệ bị bầm nên đến khi vết bầm tan hết cậu mới trở lại trường học. Cùng sống trong đại viện, Quách Vân Đình hiển nhiên biết Lý Duệ cũng ở đây nhưng không đề cập với Lạc Thư, Quách Vân Đình mặc dù tùy tiện nhưng vẫn biết tôn trọng không gian cá nhân của Lý Duệ.
Tuổi nhỏ khôi phục rất nhanh, Lý Duệ nghỉ mấy ngày cũng không ảnh hưởng đến học tập, trở về thi còn đứng đầu lớp, Quách Vân Đình nhắc đi nhắc lại chuyện ấy rất nhiều lần.
“Như thế nào, không phục? Lạc Thư, theo như tớ biết thì cậu còn không vào được top 10 phải không.” Quách Vân Đình nói chuyện nhưng Lạc Thư vẫn không tỏ thái độ gì, tiếp tục chuyên tâm ăn kẹo cao su của mình. Khi Quách Vân Đình quát to lên khiến Lạc Thư thổi vỡ bong bóng kẹo cao su thì cậu mới chú ý đến cô.
“Không để ý đến cậu, tớ đi trước!” Vẫy vẫy tay, Quách Vân Đình rời đi.
“Cậu ấy tức giận.” Lý Duệ nhìn theo Quách Vân Đình, nhẹ giọng nói.
“Ừ, tớ biết, mặc kệ đi.” Lạc Thư vừa nhai kẹo cao su vừa nói, “Không phải giả vờ buồn khổ thì chính là cáu giận, ai thèm để ý chứ?” Từ sau sinh nhật, Quách Vân Đình có vẻ kì quái, Lạc Thư xem như là cô đến thời kì kinh nguyệt, không phải là thầm mến thất bại thôi sao, con gái phải kiên cường nha.
Lạc Thư trong lòng nghĩ như vậy nhưng đến khi về nhà vẫn gọi điện cho Quách Vân Đình, điện thoại lập tức có người bắt máy.
“Lạc Thư, tớ muốn ch.ết -” sau đó là một tràng tiếng khóc lớn.
Âm thanh làm chấn động lỗ tai Lạc Thư, cậu phải đưa ống nghe ra xa một chút rồi mới nói: “Đừng khóc, nói chuyện, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Tớ, tớ chảy máu -” Nói xong bốn chữ, Quách Vân Đình lại tiếp tục gào lên.
Lạc Thư ở đầu dây bên kia nhe răng, không ngờ mình có năng lực đoán trước tương lai. Theo lẽ thường hẳn cậu phải an ủi cô là không có việc gì, giải thích rằng đó là hiện tượng bình thường khi một bé gái lớn lên, nhưng lại cảm giác mình là nam giới nói có phần quái dị, liền hỏi xem cha mẹ cô có ở nhà không.
Hôm nay vận may không tốt, hai vợ chồng Quách gia đều vô cùng hào hứng vì dân phục vụ, một người đến một huyện hẻo lánh xử án, một người xuống nông thôn diễn văn nghệ, trong nhà có duy nhất một nữ bảo mẫu lại bị bệnh nên đang ở bệnh viện. Nhìn nhìn, Lạc Thư thở dài, chỉ có thể chạy đến chỗ lão mẹ Hà Thục Phương.
Trong điện thoại, Lạc Thư lơ đãng khụ một tiếng, không nhanh không chậm bắt đầu.
“Mẹ.”
“Sao con?” Hà Thục Phương xoay người nhìn Lạc Thư.
“Vừa rồi Quách Vân Đình gọi điện thoại lại đây nói cậu ấy sắp ch.ết, chảy rất nhiều máu -”
“Trời đất, con bé sao rồi?” Hà Thục Phương nuốt khan.
“Cậu ấy nói trong nhà không có người -” Không đợi Lạc Thư nói xong, Hà Thục Phương liền kéo con trai đến Quách gia. Dọc theo đường đi, Hà Thục Phương không ngừng trách mắng Lạc Thư.
“Đứa nhỏ này vô tâm vô phế, loại chuyện này nghiêm trọng như vậy phải chọn điểm chính mà giải thích rõ ràng chứ!”
“Vâng.” Lạc Thư ngoan ngoãn nghe lời, tỏ vẻ rối rắm, “Mẹ, Quách Vân Đình chảy máu nhiều như vậy, liệu có việc gì không? Chúng ta liệu có nên gọi xe cấp cứu không?”
“Ách – Không cần.”
“Vì sao ạ?”
Hà Thục Phương chậm chạp không đáp lời, Lạc Thư cười trộm, đến nhà Quách Vân Đình liền bị cưỡng chế đứng chờ ở phòng khách mà vẫn vô cùng vui vẻ. Lạc Thư vô cùng thích loại cảm giác sau khi làm chuyện xấu sau lưng người khác như thế này, bằng bộ dạng và tuổi tác của mình, làm việc này không ai nghi ngờ.
Lại có ai trực tiếp giúp đỡ như Lạc Thư chứ? Về sau Quách Vân Đình hung dữ trừng mắt nói cậu không thành paparazzi thật sự đáng tiếc, Lạc Thư cười cười, đến tận ngày Quách Vân Đình kết hôn cậu mới bộc lộ tài năng sáng chói của mình với vai trò MC. Các người còn dám chê ta thấp, đêm đó Lạc Thư nằm trong lòng Lâm Tĩnh Minh phẫn hận nghiến răng.
Lạc Thư nhờ một trận chiến mà thành danh, khách mời hôm đấy đều muốn mời Lạc Thư chủ trì nhân ngày trọng đại, chỉ có điều bị Lâm đại thiếu gia chặt chẽ hộ tống không làm được gì…
Hà Thục Phương sau khi cùng Quách Vân Đình vào phòng liền đi ra ngoài một lần, khi trở về mang theo một túi đồ hấp tấp đi vào. Lạc Thư nhìn đến Quách Vân Đình quyết định phát lòng từ bi không nói năng gì. Mặc dù là vậy, sau 7 ngày im lặng, sức sống mạnh mẽ của Quách Vân Đình vẫn khiến Lạc Thư quên mất hết thảy.
Lạc Thư cảm giác chu kì của Quách Vân Đình thực sự rất chuẩn. Bởi lẽ theo cậu biết thì nữ sinh lúc mới có chu kì thường sẽ không cố định, có người còn kéo dài hơn nửa tháng, có người lại chỉ 1 – 2 ngày, đến 1 – 2 năm sau mới có thể ổn định.
Nhưng đừng cảm giác kì quái vì cái gì Lạc Thư sẽ biết đến chuyện này, bởi lẽ năm xưa học sơ trung cậu liền được kéo đi học giáo dục giới tính cùng các bạn học nữ. Nguyên nhân ư? Chính là một lần không may ở trên sân thể dục bị một cô gái đi cùng thầy giáo chủ nhiệm rống to.
“Bạn kia, theo tôi đến hội trường nghe giảng!”
Lạc Thư nghĩ rằng mình quên mất một buổi văn nghệ chào đón học sinh mới, đi đến nơi mới phát hiện là lọt hố. Thế nhưng gặp phải tình huống này cậu cũng không có khả năng dõng dạc tuyên bố mình là nam sinh nên chỉ có thể chui vào một góc tối. Sau cậu mới biết đó là con gái của hiệu trưởng, cuối cùng vào Viện Đông y làm bác sĩ thú y…
Kí thức Lạc Thư vẫn còn rõ ràng hình ảnh một bác sĩ thú y môi đỏ thẫm, ngồi bên cạnh bác sĩ Môi đỏ là một cô bạn mập lùn luôn thảo luận với cậu về chu kì kinh nguyệt của phụ nữ, từ lúc là một cô bé cho đến khi trở thành thiếu nữ như thế nào… Lạc Thư cảm giác mình xem thế là đủ rồi, bác sĩ Môi đỏ thế nhưng lại đầy kinh ngạc nói mình còn chưa giới thiệu hết, sau đó mở ra biểu đồ kinh nguyệt….
Lạc Thư thạch hóa. Sau này Lạc Thư phát hiện cô là học sinh lớp bên cạnh, lần đầu tiên gặp mặt bị thân thể mập mạp của cô đè thiếu chút nữa bẹp dí. Sau đó Lạc Thư không còn nhìn thấy mặt cô nữa nên cũng hoàn toàn quên.
Lạc Thư không đem chuyện lần trước để trong lòng, cũng không có tiếp cận với nữ sinh khác ngoại trừ Quách nữ hiệp, nhưng lần này thật tình cờ, cậu gặp được tên ‘đại ca’ muốn bắt nạt cậu lần trước đang cãi nhau với một cô gái. Hắn ta làm tóc biến thành tóc xoăn, có phần giống tổ chim. (chém ~)
“Cậu cũng không phải Đạo Minh Tự*, làm tóc như vậy để làm gì?” Cô gái buộc tóc hai bên, mũi tẹt, mắt không có gì đặc biệt. Xấu – Lạc Thư kết luận. (* Đạo Minh Tự là nam chính trong Vườn Sao Băng của Đài Loan do Ngôn Thừa Húc đóng XD Xem Vườn sao băng của Hàn thì chắc không ai không nhớ tóc mì ống của Lee Min Ho đâu nhỉ (:)
Lạc Thư biết Đạo Minh Tự, tên nhân vật trong phim thần tượng Đài Loan chưa đầy 2 năm nữa sẽ nổi tiếng – [Vườn Sao Băng] chuyển thể từ manga Nhật Bản [Con Nhà Giàu]. Nơi Lạc Thư ở là vùng duyên hải, việc giao lưu với nước ngoài cũng nhanh chóng hơn so với các vùng khác, khu trung tâm còn mở một cửa hàng truyện tranh, các học sinh đều rất thích đến nơi đây. Có thể nghĩ, hình tượng nhân vật trong truyện tranh khi đưa vào đời thực cũng không có mấy nữ sinh có thể chấp nhận.
“Tớ biết là cậu ghét cha tớ lái xe tải, lái xe tải thì làm sao, con của lái xe tải cũng là thanh mai trúc mã của cậu, cậu về sau phải gả cho tớ!” Nam chính giọng rất lớn, người qua đường phần lớn là học sinh, chẳng một chốc mà đã có rất nhiều người vây quanh xem kịch vui.
“Sao cậu lại như vậy, lần trước là cái đứa Lạc Thư không khác gì con gái, hiện tại lại một tên có tiền, tớ, tớ -” Lạc Thư nhìn nam chính kêu gào, từ góc nhìn của cậu, bộ dạng nam chính kì thực khá tốt, không đến mức phải dán vào nữ chính, hơn nữa mới 11, 12 tuổi, đã biết cái gì a!
Việc này Lạc Thư không phải chỉ được gặp một lần. Có một năm học đại học nghỉ hè trở về, trên đường cùng Lâm Tĩnh Minh lại gặp hai người kia, vẫn là đang cãi nhau, nguyên nhân là vì cô gái chán ghét chàng trai. Lôi Tĩnh Minh kéo cậu nói rằng đây là Chu Du đánh Hoàng Cái, không liên quan đến diện mạo, tính cách.
Lạc Thư cấu anh, không biết trước kia là ai bé tí đã khen ai đó bộ dạng xinh đẹp, muốn cưới về làm vợ. Lâm Tĩnh Minh xoa đầu cậu, trong mắt tràn ngập ý cười. Về sau Lạc Thư lên mạng gặp được một câu – cô gái nhà bên là người yêu tôi gặp sớm nhất. Tuy rằng lập tức bị chìm xuống trong vô vàn bài viết nhưng Lạc Thư vẫn nhớ kĩ.
Trở lại hiện tại, nhắc tới cô gái thích Đạo Minh Tự, theo lý mà nói hẳn là không có chuyện gì, nhưng cô gái lại nói tiếp.
“Cậu không biết rằng trong tình cảm luôn có hai nam chính sao? Lạc Thư và Đạo Minh Tự đều là hai người tớ không thể vứt bỏ, một người là hoa hồng đỏ, một người là hoa hồng trắng!” Cô gái hét ầm lên, so với nam chính còn gây chú ý hơn nhiều.
Trong đám người không biết ai nói một câu “Lạc Thư không phải đang ở đây sao?”. Lập tức mọi người đều hướng về phía cậu nhìn lại, trong đó nổi bật nhất là ánh mắt oán hận của ‘Đạo Minh Tự’ và ánh mắt dại ra của nữ chính.
‘Đạo Minh Tự’ nổi giận đùng đùng đi tới, Quách Vân Đình và Lý Duệ đều lặng lẽ đứng chắn phía trước Lạc Thư, trong lúc ‘chiến tranh’ sắp sửa nổi ra, cô gái bỗng bước hụt một bước, khóc chạy đi, sau đó ‘Đạo Minh Tự’ vội vàng đuổi theo.
Trò cười cứ như vậy chấm dứt, người xem kịch vui cũng dần tản đi.
“Đã xong?” Lý Duệ vẫn có chút lo lắng.
“Ừ, đã xong.” Quách Vân Đình nhìn về hướng cô gái chạy đi, giọng nói có phần cô đơn, “Trước mặt người con trai mình thích lại tự làm mất mặt, hẳn là cậu ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”
Lý Duệ ngây người nhìn Quách Vân Đình, Lạc Thư thấy hai người như vậy muốn phát điên. Sao cậu không biết bạn của mình lại có cảm xúc như thế chứ? Sau đó cậu buồn bực đá đá mấy hòn đá nhỏ trên đường.
Cuộc sống của người trẻ luôn rất phong phú, trong các hoạt động của học sinh không thể không nói đến hội diễn mừng năm mới. Quách Vân Đình tốt xấu gì cũng học múa vài năm nên liền bị giáo viên chỉ điểm, Lý Duệ và Lạc Thư bởi vì không có gì nổi bật nên sớm yên tâm làm khán giả.
Gần đây, hai người đều chờ Quách Vân Đình tập văn nghệ xong rồi cùng nhau trở về, xem nữ sinh múa kì thực không hề thú vị, quay đi quay lại cũng là mấy động tác 1 2 3 4, Lạc Thư cầm theo truyện kiếm hiệp đến đọc, còn Lý Duệ lại nhìn vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng còn cười một cái, Lạc Thư nghe mà nổi từng đợt da gà.
“Cậu giẫm vào tôi làm gì!!”