Chương 22
Người nói chuyện là Quách Vân Đình, giọng cô rất lớn, vì vậy mà toàn bộ nữ sinh đều ngừng lại, nhìn cô khiêu khích trừng mắt người giẫm chân mình – Trương Đình Đình.
Lạc Thư nhớ rõ trước đây học đại học có một sinh viên nói qua về những nữ đại hiệp thời hiện đại, tổng kết đặc điểm nổi bật nhất là tên có một chữ ‘Đình’. Nghĩ lại, phỏng chừng mỗi người trong đời đều gặp ít nhất một cô gái với tên có chữ ‘Đình’. Nhưng các cô ấy không nhất thiết đều là nữ đại hiệp hoặc xinh đẹp duyên dáng.
Trong ban Lạc Thư còn có hai nữ sinh như vậy, bộ dạng đều là cao gầy xinh đẹp, Quách Vân Đình không cần phải giới thiệu, Trương Đình Đình này là thành viên trong ban văn nghệ, so với Quách Vân Đình gà mờ, cô được mẹ là diễn viên múa bale dạy dỗ có thể nói là chính quy.
Lý do hai người ghét nhau rất đơn giản, nữ sinh để gọi dễ thường sẽ gọi họ, chỉ trách cha mẹ Quách Vân Đình thích gọi cô là “Đình Đình”, Quách nữ hiệp cảm thấy nhũ danh của mình bị chia xẻ với người khác, nên nhìn Trương Đình Đình không chút hòa nhã.
Theo lý thuyết, Quách Vân Đình mới là người đuối lý, nhưng Trương Đình Đình cũng không phải người chịu thiệt, còn nói xấu sau lưng Quách Vân Đình mấy lần. Quách Vân Đình là người hào sảng, không giống những cô gái bình thường khác khép nép, bởi vậy mà chơi với nam sinh nhiều hơn. Trước khi Quách Vân Đình chuyển đến, hình tượng Trương Đình Đình nhu nhược vẫn được mọi người tôn sùng, hiện tại lại có hình tượng đối lập, mọi người tựa hồ cho rằng hình tượng hiệp nữ chơi tốt hơn so với hình tượng tiểu thư khuê các. Thậm chí vào lúc bầu lại ban cán bộ của ban Quách Vân Đình vừa chuyển tới đã được bầu làm ủy viên ban văn nghệ.
Quách Vân Đình vốn không thích làm cán bộ nên tự động bỏ quyền, nhưng điều này lại làm Trương Đình Đình không vừa lòng, cảm thấy là bị người khác bố thí. Mấy chuyện liên quan đến quan hệ này luôn rối rắm khó hiểu, huống chi là đám nữ sinh, chỉ càng thêm rắc rối mà thôi.
Vốn dĩ lúc tập múa giẫm phải chân nhau là chuyện bình thường, nhưng xảy ra giữa hai người liền trở nên không bình thường.
“Thưa cô, em không muốn ở vị trí này, Trương Đình Đình luôn giẫm phải chân em.” Quách Vân Đình ‘tố cáo’, khả năng trợn mắt nói dối so với Lạc Thư không kém bao nhiêu, cả hai đều là người cảm tính, không vừa mắt một cái thì gặp mặt sẽ không bao giờ có thể nói chuyện tốt đẹp với nhau được.
Đến giám sát là chủ nhiệm lớp Lạc Thư. Gần đây cô bị chương trình văn nghệ mừng tết nguyên đán xoay cho chóng mặt váng đầu bởi lẽ chương trình năm nay có lãnh đạo đến tham dự, trường học sớm bày bố trận địa sao cho hoàn hảo nhất có thể. Trong ban văn nghệ chỉ có Quách Vân Đình và Trương Đình Đình là nòng cốt, những người khác tuy rằng không phải quá giỏi, nhưng là không đến mức quá kém.
Có điều tiết mục lại giao cho một lớp chỉ có 15 nữ sinh dùng được, những nữ sinh khác người thì quá béo, người lại quá thấp, động tác quá cứng ngắc… Cuối cùng chỉ còn lại 7 bảo bối. Giáo viên vừa mừng vừa sợ bởi lẽ nghe đồng nghiệp nói rằng trong nhóm này có Trương Đình Đình gần như được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng còn những nữ sinh khác thì sao?! Tập một dàn hợp xướng cũng không đến mức phiền toái như vậy. Đều là lỗi của tin đồn gièm pha a, cô giáo trẻ tuổi chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài tự giác rời ra hổ lang cách vách. (ý chỉ sự xích mích của 2 bạn Đình á:D)
“Im lặng cho cô!” Ngay khi các nữ sinh bắt đầu thì thầm trao đổi, giáo viên lập tức quát lên, vô cùng thuần thục, “Mọi người đều tập cho tốt, ngày biểu diễn đã cận kề rồi, dù thế nào cũng phải đuổi kịp theo các bạn khác. Trương Đình Đình, lần sau em chú ý vị trí đặt chân của mình, đừng giẫm chân bạn học. Được rồi, mở nhạc một lần nữa.”
“Cậu nói xem vì sao Trương Đình Đình lại cố ý giẫm chân Quách Vân Đình?” Tiếng nhạc vang lên, Lý Duệ thấy Trương Đình Đình trừng mắt nhìn Quách Vân Đình liền hỏi thầm Lạc Thư.
Vừa rồi vô cùng ầm ỹ nhưng Lạc Thư vẫn không rời mắt khỏi cuốn tiểu thuyết, đến lúc này mới vì Lý Duệ mà liếc mắt nhìn cậu ta, tỏ vẻ mình đã biết, sau đó lại… cúi đầu đọc tiếp.
Lý Duệ lại đọc được ý nghĩa của ánh mắt đầy ‘thâm ý’ ấy, tiếp theo liền đưa mắt nhìn về phía hai người bên kia.
Ngày hôm sau Quách Vân Đình vẫn đến tập như trước, chỉ là người còn lại Lý Duệ cần nghiên cứu lại không biết đi đâu. Vị giáo viên trẻ tuổi cau mày nhìn các nữ sinh của mình, đi qua đi lại.
Trong lòng cô đang rít gào, đang sôi sục. Trẹo chân? Nha nha nha nha, đúng là trò dỗi của trẻ con, nhớ năm xưa cô chỉnh người khác nhóc con này còn đang trong bụng mẹ nhá! Đương nhiên, những lời đó đều là lời kích động nội tâm của cô mà thôi, trên mặt vẫn tràn ngập tươi cười.
“Tuy rằng bạn Trương Đình Đình bị thương ở chân không thể tham gia biểu diễn nhưng không có nghĩa là chúng ta bị ảnh hưởng, mọi người phải tin tưởng vào thực lực của mình!”
“Nhưng thưa cô, chúng ta cần 7 người, sau đó một người ở giữa nhảy, hiện giờ thiếu một người, điệu múa này nên xếp thế nào ạ?” Một học sinh lập tức hỏi vấn đề đau đầu nhất của cô giáo.
“Chúng ta sẽ tìm thêm người!” Cô giáo cười ha ha hai tiếng, cùng lắm thì cho bạn học béo béo kia vào là được.
“Thưa cô -” Từ cửa đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt, là của Trương Đình Đình, cô lê chân từng bước từng bước một tiến vào, nói, “Xin lỗi”. Cô cúi đầu, giọng nói có phần nghẹn ngào.
Giáo viên cũng không đành lòng phát giận, chỉ tùy tiên an ủi một chút.
“Chuyện này, thưa cô, em -”
“Thưa cô, để Lạc Thư thay vị trí của Trương Đình Đình đi.” Quách Vân Đình ngắt lời Trương Đình Đình.
Giáo viên lập tức nhìn về phía Lạc Thư, ánh mắt như muốn giết người, Lạc Thư nuốt nước miếng, không dám ngẩng đầu.
“Thưa cô -”
“Lạc Thư, em lại đây!” Giáo viên kì thật đã sớm nhắm vào cậu, thân thể này, khuôn mặt xinh đẹp này… chậc chậc, quả thực là vô cùng hoàn mỹ. Lúc cô học đại học nhận được không ít ảnh hưởng từ bạn tốt, chính là bị ảnh hưởng bởi mĩ sắc. Đáng thương cho Trương Đình Đình lại bị xem nhẹ.
Dù sao cũng là giáo viên, Lạc Thư không dám làm trái lại. Cậu hiện giờ là học sinh ngoan gương mẫu, không đi học muộn, không gây chuyện… Trừ bỏ lúc thi vĩnh viễn xếp thứ 11.
“Lạc Thư à, hầu như mọi buổi tập em đều đến đây xem, có nhớ kĩ một số động tác không?” Cô giáo hướng dẫn từng bước.
“Thưa cô, em sẽ dạy bạn ấy!” Quách Vân Đình lập tức lớn tiếng giải vây cho cô giáo.
“Được được, tốt lắm!” Cô giáo cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Lạc Thư, sau đó vỗ tay, “Mọi người, trở lại vị trí, chúng ta trước giúp Lạc Thư làm quen!”
Các nữ sinh lập tức xếp hàng đem Lạc Thư vây quanh. Lạc Thư bất lực nhìn Lý Duệ, Lý Duệ cười cười, làm khẩu hình nói “Cố lên”.
Cố lên cái đầu cậu ấy! nam sinh Lạc Thư lần đầu tiên đứng giữa một đám người không dám động cựa, bị một đám nữ sinh 11 tuổi nhìn muốn hôn mê.
Sau khi tập luyện kết thúc, các nữ sinh đều không chịu rời đi, vây quanh Lạc Thư nói chuyện, các cô đều sớm muốn tiếp cận cậu, chẳng qua Lạc Thư không tiếp lời, các cô cũng không phải không biết xấu hổ mà chủ động. Bất quá, tất cả mọi người bởi vì trong ban có một mỹ nhân xinh đẹp như vương tử vẫn luôn kiêu ngạo. Chắc chắn vào năm sau, khi được mọi người hỏi thời tiểu học kỉ niệm tốt đẹp nhất của bạn là gì thì các cô đều sẽ kể chuyện năm đó học múa được tiếp xúc với Lạc Thư, nhờ vậy mà được ăn đậu hủ nhiều vô cùng. Tất nhiên, từ ‘đậu hủ’ này là về sau mới hiểu được, còn hiện tại chính là tự cho mình huých một chút, nhìn mấy lần, chỉ khổ Lạc Thư phải chịu tội.
Tin tức Lạc Thư tham gia văn nghệ lập tức được truyền đi nhanh chóng, Hà Thục Phương vô cùng đắc ý, Lạc Dũng lại buồn bực, mà nguyên nhân đều là vì việc múa ở giữa đám nữ sinh.
“Đúng – Đúng, chỗ này, chính là chỗ này, sang trái một chút, đúng rồi, dịch lên một chút.” Lạc Thư thoải mái kêu ‘hừ! hừ!’, tùy ý người bên cạnh giở trò.
“Còn mỏi sao?” Lâm Tĩnh Minh hỏi.
“Tốt hơn rồi.” Lạc Thư tiếp tục hưởng thụ phục vụ mát xa của Lâm Tĩnh Minh, xoay người cầm gối ôm em họ Lâm Tĩnh Minh tặng dựa lưng vào, tìm vị trí ngồi sao cho càng thêm thoải mái.
Lạc Thư cuối cùng vẫn là bị lừa gạt đến giường Lâm Tĩnh Minh, nữ tướng cướp Quách Vân Đình buộc Lạc Thư xoạc chân, vì vậy mà cậu chỉ có thể chạy đến đây. Bất quá cậu vô cùng hưởng thụ điều này, kĩ thuật mát xa của Lâm Tĩnh Minh không tồi.
“Lạc Lạc, đùi em không mỏi sao? Anh mới ấn chân em liền cứng lên.” Lâm Tĩnh Minh có phần ủy khuất, thấy Lạc Thư cúi đầu nhìn gối ôm, phiết phiết miệng, cuối cùng đi vào phòng tắm.
Lâm Tĩnh Minh vừa rời đi Lạc Thư liền buông gối ôm, cười hì hì nhéo tay anh, “Giúp em xoa bóp chân, em giúp anh sờ sờ.” Đều nói không nên đánh người đang vui, Lạc Thư thực sự rất sợ Lâm Tĩnh Minh sẽ ‘cường bạo’ mình, vừa nãy cậu đều cảm nhận được bộ phận nào
đó của Lâm Tĩnh Minh cứng rắn.
Nghĩ đến đây Lạc Thư lại cười nịnh nọt, “Khát nước không, em rót nước cho anh!”
Lạc Thư xoay người muốn đi, Lâm Tĩnh Minh lập tức kéo lại bất đắc dĩ nhìn cậu, sủng nịch hôn lên mặt cậu. Lạc Thư cũng không động đậy, tùy anh ôm hôn, hai mắt mở to, sáng ngời. Hình ảnh thực sự vô cùng xinh đẹp.
“Sao em không nhắm mắt?” Lâm Tĩnh Minh hôn xong kéo cậu ngồi xuống, cầm lấy tay Lạc Thư đặt lên bàn tay mình, 5 ngón tay ***g vào nhau.
“Anh đối với em thật tốt.” Lạc Thư vẫn nhìn thẳng Lâm Tĩnh Minh, trong mắt ngập tràn ý cười. Tâm tình cậu tốt lắm, tốt vô cùng.
“Đúng vậy, anh không tốt với em thì còn tốt với ai nữa?” Lâm Tĩnh Minh bị cậu chọc cười, “Đúng rồi, Lạc Lạc, lúc em biểu diễn anh đến xem nhé!”
“Thật sự muốn đi sao!” Lạc Thư còn đang rối rắm, bài múa kia thực sự đơn giản, phân nửa chỉ là làm điệu bộ thu hút mọi người, chỉ là lúc mở đầu có động tác lắc mông là Lạc Thư không thích chút nào. Bất quá, cậu vẫn ra lệnh, “Anh có thể đi, nhưng nếu anh dám cười, thì một tuần, không, một tháng không cho anh hôn em.” Lạc Thư nói xong bản thân rùng mình một cái, xem ra mình càng sống lâu càng thụt lùi.
“Được.”
“Thật sự?”
“Thật.”
Cuối cùng chuyện này có thật hay không, Lạc Thư thật sự không biết, phía dưới khán đài tối đen như mực, Lạc Thư xấu hổ lắc mông ba cái sau đó không có nghe thấy tiếng cười cũng liền an tâm. Về chuyện sau đó thì không hề liên quan đến cậu.
“Lạc Thư, tớ có cảm giác cậu sẽ nổi tiếng nha!” Bởi vì vào đông trời nhanh tối, còn rơi một trận tuyết nhỏ. Đèn đường sáng lên, mờ nhạt chiếu xuống những bông tuyết tạo nên cảm giác mông lung. Quách Vân Đình đi đầu, nhìn về phía Lạc Thư nói. Lý Duệ sợ cô ngã xấp nên vẫn đi theo bên cạnh để đề phòng.
“Hừ!” Lạc Thư bĩu môi, bọn họ vì biểu diễn nên đều phải đánh má màu phấn hồng, dùng nước rửa không sạch phải về nhà dùng nước tẩy của mẹ mới có thể rửa được. Có thể là vì vậy, có thể là vì gió lạnh thổi làm ửng hồng hai má, khuôn mặt Lạc Thư phấn phấn, động tác bĩu môi càng thêm đáng yêu. Nhìn Lạc Thư, Lâm Tĩnh Minh không nhịn được ôm cả người cậu trong ngực mình, Lạc Thư cảm thấy ấm áp, bất tri bất giác dựa vào gần hơn.
Hai người làm động tác này mọi người đều đã nhìn quen nên không trách, loại tình cảm độc chiếm của Lâm Tĩnh Minh luôn biểu hiện rõ ràng. Trừ bỏ anh ra, Tôn Thắng Siêu mặc dù kém Lâm Tĩnh Minh nhưng cũng không kém là bao.
Bất quá gần đây Lạc Thư không gặp được Tôn Thắng Siêu, Lâm Tĩnh Minh nói là Tôn Thắng Siêu theo huấn luyện viên đi Mỹ xem thi đấu bóng rổ, lúc về sẽ tặng cậu bộ đồ Hello Kitty.