Chương 103: Dấn thân vào lòng địch
Sau khi đã sắp xếp xong bước đầu cho kế hoạch, Đình Tấn nhanh chóng gọi Terrell và lão Marc rời khỏi game bắt đầu soạn đồ dọn đi nơi khác.
15 phút sau…
Trong phòng Đình Tấn lại có một cảnh tượng kì dị. Ba người đàn ông vừa tắm rửa xong, cả thân thể đều để trần chỉ mặc một cái quần cụt, liên tục đi qua đi lại.
Hiện tại ba người Đình Tấn đều đang ở trong phòng gấp rút thu dọn quần áo đồ đạc cần thiết. Hắn cũng không quên nhắc nhở hai cha con Terrell.
- “Chúng ta không cần phải mang hết đồ, chỉ mang theo những vật nào quan trọng thôi. Tranh thủ thời gian nhanh lên nhé.”
Lão Marc có chút không hiểu, quay sang hỏi Đình Tấn.
- “Có chuyện gì mà phải dọn đi vậy Tấn?”
Đình Tấn mỉm cười, nói dối để trấn an lão.
- “Không có gì đâu chú Marc. Ta sắp mua nhà mới, nhà này không ở nữa nên muốn dọn đi sớm thôi.”
Lão Marc gật gù như đã hiểu, không hỏi nữa mà tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Thời gian nhỏ giọt trôi qua, trong lúc hai cha con Terrell đang bận rộn thì Đình Tấn lại đang cặm cụi mày mò một lúc lâu để gắn một thiết bị báo tin, mà hắn vừa mua ở siêu thị gần đó, vào cánh cửa nhà.
Đình Tấn không biết rõ đối phương lúc nào mới bắt đầu xuất phát đến nơi này, thế nên hắn chỉ có thể nghĩ ra cách này để biết và phòng bị. Nếu đối phương đã đến được đây và biết được hắn đã rời đi thì hắn lập tức sẽ không chậm trễ mà triển khai bước tiếp theo của kế hoạch.
Tuy rằng cách này rất bị động nhưng hiệu quả lại là không thể chối cãi. Cũng chính nhờ đó hắn mới có thể kịp lúc đến được xưởng gỗ.
Còn về phần Ameerah, Đình Tấn cũng không lo lắng nhiều lắm. Dù sao hắn cũng đã liên lạc với Báo Đen cung cấp thông tin và địa chỉ nhà của Ameerah để hắn cử người lại bảo vệ rồi.
Rất nhanh, cả nhóm mỗi người đều cầm một chiếc va li bước lên xe taxi đi đến một khách sạn 5 sao gần ở trung tâm thành phố. Căn phòng cho thuê ở đây rất đắt tiền, với hơn 7.000$ cho một ngày một đêm ở lại.
Nơi đây cũng được chuẩn bị sẵn một cabin trò chơi, Đình Tấn cũng không ngại tốn tiền định mướn thêm một phòng cho Terrell thế nhưng bị hắn cản lại.
Thực ra, Terrell là nghĩ rằng Đình Tấn định rời đi tìm David mà bỏ lại hắn. Thế nên mới đứng trước cửa chờ sẵn để cản lại, rồi nhìn chăm chú lấy Đình Tấn nói.
- “Đội trưởng, ngươi giống như một người anh cả của ta vậy. Từ lúc sau trận chiến ở lôi đài ngầm cho đến hiện tại, ngươi đều giúp ta vượt qua tất cả khó khăn. Thậm chí chia sẻ bí mật, giúp ta tăng lên thực lực mà không cần lại bất cứ hồi báo nào.
Nếu như ngươi lần này rời đi gặp nguy hiểm, ta về sau chắc chắn sẽ hối hận vì đã không đi theo, bỏ mặc ngươi mạo hiểm một mình. Cho nên lần này xin ngươi đừng cản ta.”
Đình Tấn thấy Terrell chăm chú nhìn lấy mình như vậy, lại nhìn vào đôi mắt với vẻ quyết tâm không lùi bước kia. Hắn khóe miệng không nhịn được kéo lên một vòng cung. Sau đó, hắn đưa tay lên trước mặt Terrell, đầu gật nhẹ một cái.
Terrell cũng cười, cũng đưa tay lên nắm lấy bàn tay Đình Tấn. Hai người kéo thân thể sát vào nhau, để nắm tay có thể chạm vào ngực mình. Cũng như là để đối phương cảm giác được máu trong tim mình cũng đang sôi trào.
Đã không có lo lắng gì nữa, Đình Tấn và Terrell hai người nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Nửa giờ sau hai người đã đến sân bay và đặt vé máy bay khẩn cấp để đi đến thành phố CLF, nơi mà David và Louis đang sinh sống. Thuận tiện trên đường đi, hai người có ghé qua cửa hàng “Điện Máy Xanh” mua sắm một chiếc mũ trò chơi để tiện khi lên máy bay có thể vào game tu luyện.
Chuyến bay kéo dài hơn ba giờ, hai người trong thời gian đó cũng tranh thủ vào game đi luyện cấp, làm xong nhiệm vụ Lính Đánh Thuê. Lúc Đình Tấn trở về thành giao trả xong nhiệm vụ “Quét sạch đàn sói Uniwolf” cũng là lúc máy bay đã đáp xuống đến nơi.
Đình Tấn dẫn dắt Terrell đi đến địa chỉ mà Louis cung cấp. Không mất quá nhiều thời gian, hai người đã tìm được căn hộ của Louis.
Thời gian là vàng bạc, Đình Tấn không chậm trễ chút nào lập tức tiến vào cabin trò chơi của Louis để đăng nhập vào game tu luyện. Có thêm một phần thực lực thì kế hoạch sắp tới sẽ an toàn hơn một chút.
...
Sau một hồi lâu tu luyện.
“Bíp bíp bíp…”
Âm thanh cảnh báo vang lên bên tai làm cho Đình Tấn tỉnh giấc khỏi trạng thái tu luyện. Hắn lập tức gọi Terrell sau đó cả hai cùng rời khỏi game, tắm rửa chuẩn bị bước tiếp theo hành động.
- “Thế nào rồi? Hiện tại đang ở đâu?”
Đã tắm rửa xong mặc quần áo gọn gàng, Đình Tấn ngồi trên ghế salon gọi điện hỏi thăm tin tức từ Louis.
- “Đối phương đang ở tại một khu vực hẻo lánh, vẫn chưa có hành động gì khác lạ. Ta sẽ gửi tin nhắn địa chỉ qua cho ngươi.”
Louis giọng nói thì thào từ trong điện thoại truyền ra. Đình Tấn đôi mắt híp lại, rồi dặn dò Louis.
- “Tốt, ngươi tiếp tục giám sát hành động của đối phương đi. Nhớ chú ý cẩn thận an toàn của bản thân là trên hết.”
- “Đã biết.” - Louis ngắn gọn dứt khoát trả lời.
Ngay khi Louis vừa cúp máy, Terrell cũng vừa tắm rửa thay đồ xong bước ra khỏi phòng tắm.
Đình Tấn thấy Terrell đã chuẩn bị xong liền lập tức bật người đứng lên khỏi ghế, nhìn Terrell rồi gật đầu ra hiệu. Hai người cầm lấy áo khoác và kính râm mang lên cất bước rời đi.
Đình Tấn phân công cho Terrell đón xe taxi đi trước đến báo tin cho người của Báo Đen. Sau đó sẽ dẫn người đến địa điểm của mục tiêu rồi tiến hành vây quét, một mẻ hốt gọn cả ổ. Đồng thời cũng có thể bảo vệ an toàn cho cả nhóm.
Terrell lúc đầu sống ch.ết không chịu muốn phải đi theo bên cạnh để bảo vệ nhưng hắn lập tức bị lời nói của Đình Tấn chặn lại.
- “Thực lực của ngươi bây giờ còn quá yếu. Vẫn chưa đủ để chống lại một cây súng nữa thì làm sao có thể giúp được ta. Việc ngươi bây giờ có thể làm là tìm người đến bảo vệ cho cả nhóm được an toàn trở về.”
Terrell bị Đình Tấn nói á khẩu không trả lời lại được. Hắn đúng thật là vẫn còn quá yếu để chống lại một khẩu súng.
- “Cẩn thận!”
Ngậm ngùi chấp nhận sự thật Terrell chỉ có thể thốt ra hai chữ. Hắn vừa nói xong thì lập tức xoay người bước đi đến một chiếc taxi gần đó rồi rời đi thực hiện Nhiệm vụ Đình Tấn giao cho.
Đình Tấn ngửa đầu lên nhắm mắt hít sâu một hơi. Không khí lạnh tràn vào phổi làm cho hắn đầu óc thanh tỉnh lên ngay lập tức. Hắn xỏ hai tay vào trong túi áo trước bụng, không nhanh không chậm tìm đến địa chỉ, nơi mà Louis vừa nhắn tin cho hắn.
Vượt qua con phố người Hoa, lại tiếp tục đi về phía khu rừng bên cạnh. Hắn ánh mắt nhàn FcQ7tVLB nhã nhìn lướt qua quang cảnh xung quanh.
Sau gần hai giờ đi bộ, Đình Tấn cuối cùng cũng đến được xưởng mộc mà Louis đã nói. Hắn chậm rãi bước như một người bình thường tản bộ đi ngang qua đây.
Ngay khi gần tới cổng trại mộc này, Đình Tấn mới chú ý thấy bên một góc bụi cây có một thân ảnh hướng về hắn vẫy tay ra hiệu.
Đình Tấn lập tức tr.a xét nhìn xem xung quanh. Sau khi xác định không có ai theo dõi hắn liền mượn nhờ những khúc gỗ lớn, che khuất thân ảnh của mình mà lướt qua đến nơi của Louis đang đứng.
“Soạt…”
Đình Tấn trượt một đoạn dài, dừng lại đúng ngay bên cạnh Louis. Ngay tức thì mở miệng hỏi thăm.
- “Đối phương có động tĩnh gì chưa? Phân bố thế nào?”
- “Không có động tĩnh nào mới cả. Đối phương có bảy người không biết có mai phục thêm hay không. Trong bảy người này có một tên là thủ lĩnh, hai cô gái trẻ, bốn tên đàn em.
Tên thủ lĩnh và hai cô gái trẻ vẫn chưa lộ ra vũ khí, ta không dám chắc bọn họ có hay không thế nhưng theo suy đoán thì tên thủ lĩnh ắt hẳn phải có một món phòng thân. Bốn tên đàn em còn lại mỗi tên đều có một khẩu súng.
Còn David và hai đứa em của hắn thì bị bắt vào trong căn nhà kho bên kia. Hiện tại bọn họ vẫn an toàn.”
Louis nhanh chóng ngắn gọn báo cáo tình hình cho Đình Tấn. Hai người ánh mắt nhìn chăm chú lấy căn nhà kho bỗng dưng lúc này. bốn tên đàn ông cầm súng với gương mặt hung thần ác sát đi tới mở cửa nhà kho lôi David và hai đứa em của hắn ra, áp giải vào trong xưởng.
Đình Tấn và Louis lén lút đứng bên ngoài cửa lớn, im lặng lắng nghe tình hình bên trong. Hiện tại Terrell vẫn chưa báo tin tới nên chưa phải là thời điểm để lộ mặt.
Sau một hồi diễn ra nhiều đoạn đối thoại của tên ‘Chu ca’ và David, rồi đến việc David bị đánh và những tên Hồng Môn Hội chuẩn bị ra tay với em hắn.
Ở bên ngoài vẫn nghe ngóng tình hình, Đình Tấn biết rằng đã không thể đợi được nữa. Hắn lập tức ra tay hành động.
"Khống Vật Thuật"
“Cạch… két”
"Khống Vật Thuật" được Đình Tấn tung ra, kéo lên chốt cửa. Sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Hắn còn lợi dụng "Khống Vật Thuật" mà nâng cánh cửa lên giảm nhẹ trọng lượng của nó nên âm thanh mở cửa rất nhỏ hầu như không phát ra tiếng động.
Đình Tấn ngay tức thì đứng lên, gương mặt bình tĩnh mà tiến vào bên trong. Ở bên cạnh hắn, Louis cũng lập tức xông vào theo.
- “Không cần đâu! Hắn thật sự không biết gì cả.”
Đình Tấn vừa chậm rãi bước vào vừa bình thản nói, gần như không có cảm giác mình đang dấn thân vào vòng nguy hiểm.