Chương 104: Thương lượng, giao dịch
Tên ‘Chu ca’ và bốn tên đàn em giật mình, kinh hoảng khi nghe tiếng người gọi từ phía bên ngoài. Bọn chúng lập tức giơ súng lên, chĩa về phía hai người đang đứng ngoài cửa.
Đình Tấn lúc này với gương mặt bình tĩnh thong dong, đưa tay lên kéo xuống áo khoác trùm đầu và cặp kính râm. Hắn và Louis chậm rãi bước từng bước FbNehuwM vào bên trong nhà xưởng. Sau đó dừng lại, đứng đối diện với đám người ‘Chu ca’ ở khoảng cách 5 mét.
David đang ngồi trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi. Mắt hắn lờ đờ hơi híp lại vì ánh sáng chói lóa từ bên ngoài, làm cho hắn không nhìn rõ được người đến là ai. Chỉ cảm giác giọng nói khá quen thuộc.
Hắn cố gắng chăm chú nhìn để xem xem ai đang đến. Ngay khi thấy gương mặt quen thuộc kia của Đình Tấn, David thân thể run lên như bị trúng gió.
Sợ hãi, hốt hoảng, lo lắng, còn có một chút chờ mong và hi vọng… đủ mọi loại cảm xúc phức tạp xuất hiện trong lòng David. Thế nhưng hắn không dám ngẩng đầu lên mà nhìn Đình Tấn, chỉ biết cúi đầu hổ thẹn, hai tay ôm chặt hai đứa em vào lòng.
Về phần Đình Tấn, hắn từ lúc bước vào đều là bình tĩnh như đi vào chốn không người, dường như bốn cây súng đang chĩa vào người hắn đều là đồ chơi vậy. Louis cũng một gương mặt lạnh lùng bước theo sau hắn.
Tên ‘Chu ca’ nhìn thấy Đình Tấn đôi chân mày nhíu lại. Suy nghĩ một hồi sau không nhớ ra người này, hắn mới trầm giọng hỏi.
- “Mày là ai?”
Đình Tấn nhếch mép mỉm cười, đầu hơi ngửa lên mà nhìn lấy ‘Chu ca’ giọng nói mỉa mai.
- “Ngươi cử người đi bắt anh em của ta, sau đó còn sai người đến bắt ta. Thế mà bây giờ lại hỏi ta là ai, đầu óc của ngươi cũng thật sắp bị hỏng rồi?”
‘Chu ca’ bị Đình Tấn chế giễu trong lòng lập tức phẫn nộ. Hắn bây giờ mới hiểu đây mới là kẻ cầm đầu đã trốn thoát. Thế nhưng ngay tức khắc sau đó, hắn liền vui vẻ trở lại, trong đầu nghĩ thầm ‘Cái thằng ngu này là tự đâm đầu vào rọ mà’.
Hắn ngửa đầu cười lớn một hồi, sau đó hướng về Đình Tấn nhìn lại. Ánh mắt đã không có phẫn nộ gì nữa, chỉ là khinh thường mà mở giọng trêu chọc.
- “Ngươi tưởng mình là người thông minh sao? Tự đâm đầu đến đây thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới cả. Được rồi, nể tình ngươi ngoan ngoãn nạp mạng như vậy, nói nguyện vọng cuối cùng của ngươi đi, ta sẽ cố gắng thực hiện… Muwahahahaha”
Đình Tấn ánh mắt híp lại nhìn lấy tên ‘Chu ca’ sau đó bình tĩnh nói.
- “Nói đi ngươi cần bao nhiêu tiền?”
Tên ‘Chu ca’ nghe Đình Tấn nói vậy thì càng cười lớn hơn. Hắn cũng không sợ đối phương câu giờ mà bình thản nói.
- “Tiền không phải là vấn đề. Ta không thiếu tiền, chỉ là có người muốn lấy mạng của ngươi thôi.”
Đình Tấn đôi chân mày càng nhíu chặt lại. Hắn không ngờ đối phương lại khó chơi như vậy. Cặp mắt đảo quanh căn nhà xưởng, suy nghĩ tìm phương hướng giải quyết.
- “Không lẽ ngươi nghĩ là ta chỉ mang theo bốn tên này thôi đó chứ?! Haha… Đừng có tốn sức suy nghĩ làm gì, ngươi đã đến đây thì không thoát được đâu.”
Tên ‘Chu ca’ thấy Đình Tấn im lặng không nói gì liền đoán bừa nói đại. Cũng vô tình tiết lộ ra một chút tình huống số lượng người của hắn bố trí ở gần đây. Điều này càng làm cho đôi chân mày của Đình Tấn nhíu chặt hơn. Hắn không nhịn được bật thốt ra một câu khá là nai tơ.
- “Ta trước khi đến đây đã có liên hệ với cảnh sát rồi. Ngươi sẽ sớm bị bắt thôi, khôn hồn thì thả bọn ta đi nếu không thì ngươi ch.ết chắc!”
“Hahaha…”
Xung quanh đám người nghe Đình Tấn nói xong không ai có vẻ gì sợ hãi mà ngược lại càng là cười lớn như gặp phải chuyện buồn cười lắm vậy. Tên ‘Chu ca’ càng là không tiếc mở miệng nhái giọng cao, trêu chọc Đình Tấn.
- “Á! Ta sợ quá, sợ quá đi. Cảnh sát sẽ tới bắt ta mất. Đâu, ngươi thử gọi cảnh sát đến đây cho ta xem xem. Hahaha...”
Đình Tấn hơi híp mắt, nắm tay siết chặt lại, lòng thầm hô không ổn. Đối phương dường như có tay trong ở sở cảnh sát hoặc chính quyền địa phương rồi. Hắn cắn răng nghiến lợi nhanh chóng suy nghĩ tìm ra phương án giải quyết.
- “Thế nào, không có nguyện vọng cuối thì ta giải quyết nhé.”
Tên ‘Chu ca’ thấy Đình Tấn lại im lặng thì liền lên tiếng hâm dọa. David và Louis vẫn im lặng nãy giờ nhìn Đình Tấn, nghe tên ‘Chu ca’ nói vậy cũng hơi gấp gáp. David vì quá lo lắng cho hai đứa em nhỏ không nhịn được xen lời.
- “Ngươi tha cho hai đứa em nhỏ của ta đi, mọi chuyện tính trên đầu ta là được. Bọn nó vẫn còn nhỏ chưa biết gì cả.”
Tên ‘Chu ca’ liếc mắt nhìn David một cái sau đó không thèm đếm xỉa đến lời nói của hắn, mà vung tay lên ra hiệu cho đám đàn em động thủ.
“Cạch cạch cạch…”
Âm thanh lên đạn liên tục nối liền nhau làm trái tim của David dừng đập một hồi. Hắn hoảng sợ ôm chặt lấy hai đứa em muốn đứng dậy bỏ chạy.
Bỗng nhiên lúc này bên kia truyền tới giọng nói của Đình Tấn.
- “Chờ đã!”
Tên ‘Chu ca’ nghe Đình Tấn gọi, liền giơ tay ngăn lại đám đàn em. Sau đó vừa ngoáy tay vừa nghênh ngang nói.
- “Có chuyện gì? Nguyện vọng cuối phải không? Nói nhanh đi.”
- “Ta muốn làm một cuộc giao dịch.”
- “Nói ta nghe thử, tốt nhất là nên làm cho ta cảm thấy thỏa mãn nha…”
Tên ‘Chu ca’ nói đến cuối cùng thì kéo dài ra. Chợt suy nghĩ một chút, hắn mới sực nhớ đến chuyện hai món đồ vật quan trọng ở trong game mà đồng bọn hợp tác của chúng đã yêu cầu. ‘Chu ca’ lập tức bồi thêm vào.
- “Ừm… Ta có thể thả hai thằng nhóc này trước nếu như ngươi chịu giao ra Lệnh bài thành lập đội Lính Đánh Thuê và giấy khế ước nhà đất. Một món đồ đổi một mạng người nha, nên suy nghĩ kỹ.”
Đình Tấn bên kia nghe hắn nói xong liền kinh ngạc một chút. Không hiểu tại sao đối phương lại có yêu cầu như vậy. Hắn hơi híp mắt lại suy tính xem nên làm thế nào.
Nhưng đối với David thì ngược lại. Ngay lúc này như nắm được cọng cỏ cứu mạng, hắn lập tức quay sang, đôi mắt khẩn cầu nhìn Đình Tấn như nói với hắn ‘Xin ngươi đồng ý!’.
Nhìn thấy đôi mắt kia của David, Đình Tấn cũng không khỏi mềm lòng thở dài, gật đầu đồng ý cuộc giao dịch đầu tiên này. Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Terrell.
- “Trở vào game, báo tin cho Lý Uyên, giao dịch hai món đồ cho người này. Sau đó mang xe đến đây.”
Nói xong Đình Tấn lập tức cúp máy, rồi nhắn tin tên trong game của ‘Chu ca’ và hai món đồ cần giao dịch cho Terrell. ‘Chu ca’ bên kia cũng gấp rút gọi cô gái trẻ bên cạnh đi lấy mũ trò chơi cho hắn.
30 phút sau…
Tên ‘Chu ca’ tháo mũ trò chơi đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt mỉm cười thỏa mãn. Hắn hất đầu ra lệnh cho một tên đàn em bên cạnh lôi dậy ba anh em David đẩy đến chỗ của Đình Tấn và Louis. Sau đó bốn người cầm súng nhanh chóng bao vây lại cả bọn.
Đình Tấn cũng không sợ đối phương sẽ tiếp tục lật lọng. Hắn tự tin vì món hàng giao dịch này sẽ đủ hấp dẫn, đủ làm cho bọn chúng không thể từ bỏ được.
- “Bây giờ đến phiên ta đưa ra giao dịch chứ?”
‘Chu ca’ nhìn thấy Đình Tấn có vẻ tự tin và bình tĩnh, không hề lo lắng gì thì càng trở nên tò mò. Hắn bắt đầu có chút hứng thú, tên này muốn giao dịch cái gì mà tự tin đến như vậy, nên liền hỏi.
- “Giao dịch cái gì?”
- “Trước đó chúng ta nên đợi bạn của ta đến đưa hai đứa nhóc này đi trước đã.”
Đình Tấn lần này không ngu ngốc bộc lộ ra hết. Tên ‘Chu ca’ dường như cũng không quan tâm lắm chuyện hai đứa nhóc này thoát đi. Dù sao cảnh sát hắn còn không sợ thì làm sao sợ hãi hai đứa nhóc con này.
- “Ngươi định câu giờ?!”
Nhưng dù sao giải quyết gọn gàng, không chừa hậu hoạn vẫn là tốt hơn hết. ‘Chu ca’ ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm lấy Đình Tấn. Ngay khi hắn định vung tay ra lệnh cho đám đàn em ra tay hạ sát thì chợt khựng lại giữa không trung.
Xung quanh cả đám đàn em cùng với ‘Chu ca’ đều trố mắt nhìn lấy cảnh tượng phía trước mặt. Hai cô gái bên cạnh ‘Chu ca’ thậm chí còn dụi dụi mắt vì sợ mình nhìn nhầm.