Chương 23
Không có thanh ngọc, y không có cách nào vào trong hấp thu linh khí, Ân Quyết chỉ có thể lê bước chân nặng nề thay bộ đồ dính máu trên người, sau đó gói lại ném qua cửa sổ xuống bãi cỏ bên dưới. = =…
Cho đến khi sắc trời phiếm sáng như bụng cá, Ân Quyết tắm rửa xong toàn thân thoải mái co mình trong chăn, ngủ mơ màng, Long Sùng Vũ mới về. Mang theo một thân lạnh lẽo cúi đầu hôn chóp mũi lộ ra khỏi chăn của Ân Quyết.
Ân Quyết rụt cổ, Long Sùng Vũ lại há miệng cắn lên mặt y, dấu răng in lên làn da trắng nõn khiến Long Sùng Vũ có cảm giác thư sướng như toàn thân tâm Ân Quyết đều thuộc về mình.
Ân Quyết mệt mỏi không mở nổi mắt, Long Sùng Vũ biết y tham ngủ, không tiếp tục quấy rầy, cũng hoàn toàn không phát giác ngọc thanh long đã mất.
Hai nhân cách thay đổi khống chế thân thể quả thật có chỗ tốt, nhưng cũng có chỗ xấu, tinh lực của hắn không phải dùng hoài không hết, thay nhau làm việc mấy ngày, thời gian nghỉ ngơi bị rút ngắn rất nhiều, quả thật là rất mệt.
Thế là Long Sùng Vũ tắm xong cũng ra giường nằm, ngủ bên cạnh Ân Quyết, họ đắp chung một cái chăn, hắn thò lòng bàn tay mang hơi ấm vào trong lòng Ân Quyết, vuốt lên từng khúc xương sườn của y, Ân Quyết trong mộng cảm thấy rất thoải mái, nhẹ thở dốc.
Long Sùng Vũ thỏa mãn, ôm người trong lòng, tối qua hắn đã về nhà, tuy hắn biết nguyên thân của mình là ma, nhưng thân thể hiện tại vẫn là do cha mẹ ban cho, hắn không thể bỏ mặc bọn họ, vốn trước đó đã an bài ổn thỏa, kết quả lâm thời có chuyện, hắn phải về xem thử một chút, tuy thành phố hiện rất hỗn loạn, nhưng may mà nguồn điện vẫn còn hoạt động, vật tư cũng đủ, đóng cửa sống vài ngày vẫn không sao.
Vì Ân Quyết là hải tộc, hải tộc tránh thế, rất ít tham gia vào chuyện của nhân tộc, nên hắn không mang Ân Quyết theo, đợi đến bữa nào không thể không tìm nơi đến tiếp theo, có thể cùng đi thì lúc đó lại tính sau.
Cuối cùng ngay cả vấn đề mẹ chồng nàng dâu Long Sùng Vũ cũng đã suy nghĩ đến, chỉ là không tính luôn dự định của Ân Quyết vào, đối với hắn Ân Quyết từ đầu đến cuối cũng phải ở bên cạnh hắn.
Đợi khi Long Sùng Vũ ngủ trưa dậy, ổ chăn đã trống một nửa, mà trong nhà bếp lại truyền đến tiếng xèo xèo.
Long Sùng Vũ kinh ngạc ngồi dậy, tùy tiện khoác áo lên đi xem thử Ân Quyết rốt cuộc đang làm cái gì.
Trên cửa kính nhà bếp phủ một làn hơi, Ân Quyết mặc quần dài áo lông cổ chữ V đơn giản, hai chân thon dài đều đặn, một tay cầm xẻng, một tay cầm sách dạy nấu ăn, chân mày nhíu chặt.
Trong nồi hình như đang nấu cơm, nghe tiếng ục ục là Long Sùng Vũ biết ngay Ân Quyết cho quá nhiều nước, mà cái chén vỡ còn dính chút trứng gà trên mặt đất kia…. ưm…
Long Sùng Vũ tựa nghiêng lên cửa, mắt thấy hai mắt Ân Quyết đã thành hình nhang muỗi, trứng đang chiên cũng sắp cháy đến nơi, hắn mới như đại gia bước vào ứng cứu.
Ân Quyết bị ánh mắt trắng trợn của Long Sùng Vũ đánh giá một lượt, luống ca luống cuống, vẻ mặt không tự nhiên lùi sang bên cạnh lặng lẽ đợi Long Sùng Vũ ra tay giúp đỡ.
Long Sùng Vũ hiển nhiên đã làm quen rồi, nhanh mà không loạn, sau khi đổ trứng chiên ra dĩa thì còn giả như vô ý hỏi: “Đói rồi?”
Ân Quyết gật đầu.
Long Sùng Vũ nếm thử một miếng trứng, nghiêm túc nhai một lát rồi ăn luôn mấy miếng, lúc này mới đưa dĩa cho Ân Quyết: “Cậu lót dạ trước đi, tôi xào thêm hai món nữa thì có thể ăn rồi.”
Ân Quyết: “…”
Ân Quyết trầm mặc bưng dĩa, phía trên chỉ còn một miếng trứng.
Long Sùng Vũ bị vẻ mặt thâm trầm còn ẩn đáng thương đó dấy lên ý xấu, thế là trảo luôn trứng chiên còn lại ăn mất.
Thế là ánh mắt Ân Quyết hoàn toàn biến thành chỉ trích, bắn thẳng vào Long Sùng Vũ.
Trên môi Long Sùng Vũ còn dính chút trứng, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, nhàn nhã đánh giá: “Cũng không tồi.”
Ân Quyết: “QAQ…”
Hai món xào một món canh, một dĩa ớt xanh xào khoai tây, một dĩa tỏi băm xào thịt, trứng chiên vừa mới ra lò đã bị Long Sùng Vũ xử gọn nên không tính, lại thêm canh măng hầm xương, đủ bộ.
Ân Quyết rất vừa lòng, nếu muốn chỉ ra điểm nào của Long Sùng Vũ mà y hợp ý nhất, trước kia sẽ là ngạo khí đó, còn bây giờ thì là tài nấu ăn.
Long Sùng Vũ cảm thấy hôm nay Ân Quyết có chút khác thường, cụ thể ra sao thì không thể nói được, nhưng đặc biệt ôn thuận, hắn không nhanh không chậm ăn cơm dạng cháo của Ân Quyết nấu, Long quân đích thân xuống bếp nấu ăn, chuyện này còn hiếm gặp hơn cả nước ngập Kim Sơn, không thể bỏ lỡ.
(Kim Sơn là nơi Pháp Hải bắt nhốt Hứa Tiên, bị Bạch Xà nhấn chìm trong nước cứu chồng)
Long Sùng Vũ ngồi bên bàn vẽ bùa pháp, thứ này trên cơ bản hắn và Ân Quyết không dùng đến, nhưng chuẩn bị nhiều một chút vẫn hơn, rút chút thời gian buổi trưa vẽ hơn mấy chục tờ, tối có thể dạy Ân Quyết dùng súng.
Hiện tại cả nước đều hỗn loạn, có lẽ chính phủ còn có thể duy trì an toàn của thành phố trong khoảng hai tuần, đợi đến khi tang thi hoàn toàn thích ứng sinh tồn dưới ánh sáng, thì tận thế chân chính mới thật sự bắt đầu.
Ân Quyết bê ghế nhỏ lại gần Long Sùng Vũ, lặng lẽ nghiên cứu cách vẽ bùa chú ma tộc.
Long Sùng Vũ cũng không cản y, chu sa đỏ diễm lướt qua để lại vết tích tanh dính như máu, đường bút đi ngang, hoàn toàn khác với nguyên lý hải tộc vẽ bùa.
Mà chất liệu giấy bùa thì không khác mấy, Ân Quyết cũng có thể vẽ bùa, nhưng lại thiếu mất một thứ tuyệt đối không thể thiếu.
Ân Quyết nghĩ một lát, ngượng ngùng mở miệng: “Giấy bùa, có thể cho ta mấy tờ không?” Thân là Long quân, trước giờ muốn gì có đó, đây là lần đầu tiên y mặt dày mở miệng xin đồ của nam nhân, cảm thấy vẻ lạnh lùng của mình cũng sắp khó giữ.
Long Sùng Vũ vô cùng sảng khoái: “Được, nhưng chỗ tôi không có nhiều, nếu không đủ ngày mai tôi đi mua cho cậu, đúng ngày kinh doanh cuối cùng của cửa tiệm đó.”
Ân Quyết gật đầu, mỗi lần Long Sùng Vũ đối tốt với y đều sẽ rạch một vết không sâu không nhạt trong lòng y, rõ ràng đã quyết định sẽ từ bỏ tình cảm này, nhưng khi phải làm thì y mới phát hiện… có vài thứ đã vô thanh vô tức chậm rãi sinh trưởng.
Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết lặng lẽ nhìn mình, đôi mắt thâm sâu đó cuối cùng cũng hiện lên chút triền miên.
Long Sùng Vũ rũ mắt nghiêng đầu, một nụ hôn dịu dàng đặt lên khóe môi Ân Quyết, tựa hồ đang thăm dò phản ứng của chủ nhân đôi môi đó.
Ân Quyết run lên, không động, ngẩn ngơ nhìn Long Sùng Vũ chèn ép, cuối cùng nhịn không được nhắm mắt lại. Bắt đầu chỉ là nhẹ nếm, Long Sùng Vũ tỉ mỉ hôn lên đôi môi mềm, thỉnh thoảng thay đổi phương hướng ɭϊếʍƈ láp trêu đùa, cho đến khi Ân Quyết khó chịu toàn thân phải ưm lên một tiếng muốn tránh đi, hắn mới dần tiến vào sâu hơn, đầu tiên là đầu lưỡi, sau đó là bên trong mềm ẩm.
Ân Quyết đưa tay nắm cổ áo Long Sùng Vũ, khựng lại một chút rồi không thầy tự thông ôm lên cổ đối phương.
Thân thể Long Sùng Vũ rất nóng, hắn cũng thoáng kinh ngạc, tiếp theo càng thêm dùng sức ôm chặt Ân Quyết, cường thế mà dịu dàng, nụ hôn đầu tiên của họ tuyệt diệu như thế, gần như khiến người trầm mê không tỉnh.
Cho đến khi trời tối, Ân Quyết đứng bên cửa sổ, tay cầm một khẩu súng trường, hoảng hốt nhìn ra chỗ tối, Long Sùng Vũ cố chấp ôm eo y, vừa trầm giọng chỉ bảo cách dùng súng, vừa ve vuốt đường nét ưu mỹ thẳng tắp của y, lúc này Ân Quyết mới bất ngờ hoàn hồn.
Mà vẻ mặt Long Sùng Vũ trong bóng đêm hiếm khi điềm tĩnh.
Ân Quyết cúi đầu, một hồi sau ánh mắt dần trở nên trong suốt, trầm mê thế này hai ngày là đủ rồi.
Hôm sau, sáng sớm Long Sùng Vũ đã dẫn Ân Quyết ra ngoài, xe quẹo không biết bao nhiêu ngã mới đến một cửa tiệm cổ xưa biển hiệu bình thường nằm trong khu phố cũ, rèm cửa được cuốn lên một nửa, vì trước đó Long Sùng Vũ có dặn chủ tiệm, nên chủ tiệm vẫn không đóng cửa đợi họ đến.
Long Sùng Vũ dịu dàng nói với Ân Quyết: “Bảy năm trước tôi phát hiện cửa tiệm này, bên trong có không ít đồ tốt, cậu thích gì cứ lấy.”
Có thể được Long Sùng Vũ khen, xem ra tiệm này cũng không tệ, mắt Ân Quyết sáng lên.
Nhưng, cả hai đều không thể ngờ, họ vừa xuống xe, chủ tiệm đang cà lơ phất phơ hút thuốc trước cửa biến sắc, điếu thuốc trực tiếp rớt xuống.
“Rồng… rồng… rồng…” Đăng bởi: admin