Chương 71
(Durex: nhãn hiệu bcs)
Đồ Tử nói vài câu với người dẫn đầu của nhóm người kia, sau đó thì lại chỗ bọn Ân Quyết.
Tạ Vũ hiếu kỳ đánh giá người này, con mắt đỏ yêu dị, ngoại hình anh tuấn điển trai, còn có một con… chó trong tay?
“Nó tên gì?” Tạ Vũ đưa tay muốn vuốt đầu “con chó”.
Đồ Tử chưa kịp ngăn cản, sói con đã híp mắt lại, hung tợn táp một phát __
Tạ Vũ: “A a a a a!!!”
Đồ Tử: “…”
Sói con: “= =…”
Hu hu bị cắn rồi… bị cắn rồi… sau khi được sinh vật đầy lông hung tàn nhả ngón tay ra, Tạ Vũ lặng lẽ rụt sang một bên nước mắt đầy mặt.
Đồ Tử lúng túng không ngừng xin lỗi, vừa rồi động tĩnh họ gây ra quá lớn, nhất thời đã có không ít ánh mắt tụ lại.
Sói con lại hồi phục dáng vẻ ủ rũ không có tinh thần vừa rồi.
Ân Quyết thờ ơ sửa lời Tạ Vũ: “Đây là sói.”
“Sói con rất sạch sẽ, trước kia tôi đã tiêm vắc xin phòng bệnh cho thú con yêu tộc rồi.” Đồ Tử nhìn vết cắn trên tay Tạ Vũ, cũng may còn chưa rách da, hắn suy nghĩ một chút lại nói: “Hơn nữa mỗi ngày tôi đều giúp nó đánh răng và tắm…”
Chưa dứt lời, sói con lại mất hứng lần nữa, trong cổ họng truyền ra tiếng gầm gừ, giống như cảnh cáo Đồ Tử không được tiếp tục nữa.
Đồ Tử nuông chiều cười một tiếng, quả nhiên không tiếp tục nói nữa.
Không bao lâu sau, người đàn ông để vai trần vừa rồi cũng được nhân viên công tác y vụ kiểm tr.a xong, chậm rãi bước qua.
Từ trước khi quyết định chuyển đến khu an toàn mới, người đàn ông này đã nghe Đồ Tử nhắc đến nơi đây, lúc đó hắn không đặt trong lòng, chỉ là không ngờ sau đó tình thế bức bách, cuối cùng hắn vẫn đành phải từ bỏ quê nhà do đích thân mình tạo nên, sau đó tiếp nhận sự thu lưu của những người thần bí này.
Hắn không giống người bình thường, hắn vừa nhìn thấy Đồ Tử lần đầu tiên đã cảm thấy bất thường, là một cảm giác rất khó nói rõ, cho đến khi tới huyện Lâm Sơn này, hắn mới chân chính xác định được suy nghĩ của mình, ít nhất hiện tại bốn người cộng thêm một con sói đứng trước mặt hắn, đều mang đến cho hắn cùng một dạng khí tức, chẳng qua cô gái kia và con sói nhạt hơn nhiều.
Đồ Tử giới thiệu với bọn Ân Quyết: “Vị này là đại ca của khu Hợp Bính, Tiêu Hà…”
“Tôi là người phụ trách lần này, Tạ Vũ.” Tạ Vũ rất thức thời tiếp lời, cô không trông mong Ân Quyết sẽ nhiệt tình làm việc này, hàn huyên sau đó thì càng khỏi phải nói.
Khi họ giới thiệu và thăm dò thân phận nhau, Ân Quyết ngây ngốc bị Long Sùng Vũ chặn ở sau lưng, sau đó nghiêm túc dặn dò: “Đợi lát nữa cậu cách xa con thỏ đó một chút.”
Ân Quyết không hiểu ra sao.
Long Sùng Vũ nhướng mày, nhắc nhở: “Kỳ phát tình.”
Ân Quyết: “…”
Đây chính là mượn chuyện để nói…
Đợi khi Ân Quyết ủy khuất gật đầu rồi, Long Sùng Vũ mới thoải mái, trước đó hắn không thích Ân Quyết quá thân cận với một vài thứ nho nhỏ đầy lông hỗn tạp, nếu không phải vì muốn y vui vẻ, hắn đã cột y lại rồi đem giấu đi rồi.
Từ sau sáng hôm đó, Long Sùng Vũ ban ngày rõ ràng cũng bắt đầu học được cách dính người, tuy biểu hiện không mấy rõ ràng, nhưng thực tế bất luận là lúc nào, Ân Quyết đều có thể cảm thấy ánh mắt không mặn không nhạt của Long Sùng Vũ không ngừng đảo qua gáy mình, mang theo vị tê dại nhàn nhạt.
Ân Quyết luôn rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác, giống như bây giờ, người đàn ông vừa rồi bước qua nói chuyện với họ luôn hữu ý vô tình liếc mắt nhìn y và Long Sùng Vũ, ánh mắt đặc biệt dừng lại trên người y lâu nhất.
Long Sùng Vũ đương nhiên cũng phát hiện, hắn hơi nâng mắt, ánh mắt không chút do dự bắn thẳng qua, giống như cảnh báo, hung ác và lệ khí đều che giấu dưới gương mặt trầm ổn ôn hòa.
Tiêu Hà không khỏi căng cứng toàn thân, rùng mình một cái.
Đồ Tử sửng sốt, hiển nhiên hắn cũng chú ý thấy đối kháng vô thanh của hai người, vì không muốn gây ra hỗn loạn, dù sao tuy thực lực của nhân loại này không đủ, nhưng vẫn rất được lòng người, hắn chỉ đành tiến ra điều đình: “Anh Hà, chúng ta sắp xếp nơi ở cho mọi người trước đi.”
“Không cần, các người cứ nói chuyện đi, tôi tự đi là được.” Tiêu Hà thuận theo đó xuống nước, hơi gật đầu với Long Sùng Vũ, sau đó quay người nhanh chóng đi mất.
Long Sùng Vũ thờ ơ nói với Ân Quyết: “Lá gan người này rất lớn, tâm cũng tinh tế, chỉ là ánh mắt hắn nhìn cậu làm tôi không thích.”
Ân Quyết: “…”
Ân Quyết nằm cũng trúng đạn biểu thị, y đã đủ bình tĩnh rồi.
Thật ra Tiêu Hà cũng rất vô tội, hắn chỉ vì phát giác thấy Ân Quyết khác với mọi người mà thôi, giống như nước trà pha ra từ những bộ trà khác nhau sẽ có mùi vị khác nhau, tuy đều là trà, nhưng mùi vị luôn có sự khác biệt tinh tế, cảm quan của hắn vô cùng mẫn cảm, đặc biệt là người đàn ông mang địch ý với hắn xuất hiện sau đó… rất mạnh, nhất định là cao thủ!
Tiêu Hà suy nghĩ một lát, cảm thấy có vẻ mình đã tìm được đáp án, chẳng qua thực sự quá mức kinh người.
Tạ Vũ vì có việc nên cũng không lải nhải với họ, mà Tạ Tín thì đã biến mất từ lâu, thế là họ chỉ đành đổi nơi khác.
Trên đường về nhà, Đồ Tử đột nhiên vỗ đầu buồn bực nói: “Vừa rồi quên hỏi nha đầu kia chỗ ở của tôi được xếp ở đâu rồi…”
Ân Quyết ngẫm nghĩ một chút, vì huyện Lâm sơn trừ hải tộc, thì số lượng khá nhiều khác chính là yêu tộc, cũng không thể cho Đồ Tử ra đường mà ngủ.
“Ngươi không đi gặp tộc nhân của ngươi sao?” Ân Quyết hồ nghi hỏi Đồ Tử.
Đồ Tử bất đắc dĩ cười cười: “Có thể không đi thì không đi, nhà của tôi ở tại yêu giới, cũng không quen biết bao nhiêu yêu tộc ở nhân gian, đi thì cũng chỉ lúng túng.” Hắn khựng một chút, thò tay sờ đầu sói con, “Hơn nữa… nó sẽ không vui.”
“Hả?” Ân Quyết có vẻ khá hứng thú, hiếm khi lấy ra một miếng thịt bò khô, đưa tới trước mặt sói con thăm dò.
Sói con ngửi mùi liền mở đôi mắt mơ hồ ra, thấy thịt khô không phải do Đồ Tử đưa, nó lại nhắm mắt tiếp.
Ngón tay Ân Quyết cứng lại.
Đồ Tử giở khóc giở cười giải thích: “Nó chỉ ăn đồ ăn tôi đút.” Hắn nói xong thì nhận miếng thịt đó, cảm tạ Ân Quyết: “Khi nó còn rất nhỏ, bị mẹ ném trong núi, bị đói rất lâu, khi tôi tìm được nó, nó phải uống hết hai bình sữa lớn mới đỡ hơn.”
Sói con nuốt nước miếng ừng ực, cọ cọ lên tay Đồ Tử, sau đó mới bắt đầu cắn xé mỹ thực.
Long Sùng Vũ rõ ràng cũng đang nghe, hắn ôm cái tên vẫn luôn tròn mắt nhìn sói con gặm thịt lại, nói: “Đại khái là vì đã mở linh tuệ, mẹ nó cảm thấy nó là dị loại.”
“Có thể là thế, nó không tin tộc nhân.” Đồ Tử gật đầu, bóp má sói con: “Một nhóc con rất khỏe mạnh, chỉ là tính cách hơi xấu… hơn nữa nặng lắm, nhóc không thể tự xuống đi đường sao?”
Giống như để nghiệm chứng lời Đồ Tử, sói con không hề do dự lại nhe răng ra, nhưng thân thể vẫn đứng yên không động.
Chuyện trò về việc “nuôi con” kéo dài tới tối mới kết thúc, Ân Quyết và Long Sùng Vũ vừa mới tiễn Đồ Tử và sói con đi, kết quả không bao lâu lại đón một người khách khác.
Tạ Vũ kết thúc công việc cả ngày, cung kính đỡ lão thái gia nhà mình, chậm rãi tản bộ đến nhà Ân Quyết. Long Sùng Vũ ban đêm đen mặt, nhưng vẫn nể mặt Ân Quyết, chỉ là tươi cười giả tạo rót trà cho mình, nhìn chằm chằm sô pha bên cạnh Ân Quyết, hoàn toàn không có tự giác mình đang quấy rầy người ta nói chuyện.
Lão thái gia gần đây rất bận, khẳng định không chỉ vì tản bộ mà ngẫu nhiên đến gặp Ân Quyết, sắc mặt ông vẫn như thường liếc nhìn Long Sùng Vũ, rồi làm như chưa từng thấy người này, vừa bảo Tạ Vũ châm trà cho mình, vừa nói thẳng với Ân Quyết: “Điện hạ, ngài có từng nghĩ đến việc lấy lại vương vị của ngài không?”
Sắc mặt Long Sùng Vũ lập tức biến đổi.
Tạ Vũ vừa ra khỏi nhà bếp cũng run tay lên, ly trà cứ thế rớt xuống, vỡ tan. Cô ngây người ngẩng đầu, trong một thoáng giống như hoài nghi mình nghe lầm.
Mà Ân Quyết rõ ràng cũng sửng sốt, câu này thật sự là không hề vòng vo tí nào, y suy nghĩ một chút, xem ra lần này không thể đối phó cho qua nữa…
Lão thái gia rất nghiêm túc, ông vô cùng nghiêm túc, hiện tại tất cả những gì ông đang làm thực tế là để lót đường cho Ân Quyết, tiếc rằng ông cảm thấy chưa chắc Ân Quyết sẽ nguyện ý đi theo mong muốn của ông và các tộc nhân.
Con đường này Ân Quyết đã đi chệch vì tình yêu, hiện tại tuy cơ hội ở ngay trước mắt, nhưng có lẽ y vẫn sẽ vì thế mà đứng yên cũng không chừng.
Ân Quyết cúi đầu nhìn cọng trà trôi nổi trong ly của mình, nhất thời không lên tiếng, y cũng không có ý định nhìn sang mắt Long Sùng Vũ, vì đối với y, đây chỉ là trách nhiệm của cá nhân y, không liên quan đến Long Sùng Vũ, không cần người khác phải chọn lựa thay y, nếu y muốn, cho dù phải nhận trừng phạt kiểu mới của Long Sùng Vũ, y cũng tuyệt đối không thay đổi ý định của mình…
Long Sùng Vũ cũng biết điều này, cho nên hắn chỉ cố bình phục tâm trạng của mình, chẳng qua trên mặt đã trầm đi mấy phần.
Lão thái gia đến lần này là vì muốn khiến Ân Quyết trở tay không kịp, hiện tại Ân Quyết cuối cùng cũng nguyện ý nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, ông đã tương đối thỏa mãn, thế là ông hơi thả lỏng phần lưng tựa vào sô pha, kết quả…
Tay lão thái gia đột nhiên đè lên một thứ kỳ quái gì đó có hình dáng như một phiến nhỏ, ông cầm lên nhìn kỹ mới biết là một bao Durex còn chưa mở!
Lão thái gia: “…”
Tạ Vũ: “…”
Long Sùng Vũ: “…”
Vì Ân Quyết suy nghĩ quá nhập thần, nên hoàn toàn không chú ý thấy, đợi khi y ngẩng đầu lên, mới phát hiện bầu không khí bây giờ đã trở nên rất kỳ diệu, y nghi ngờ nhìn lão thái gia.
Lão thái gia sượng cứng mặt, huyết áp lập tức tăng cao. Đăng bởi: admin