Chương 3
Triệu Mẫn cười hì hì nhận máy:"Hello đại ma nữ, thời tiết hôm nay thật đẹp a~"
Bên kia điện thoại một giọng nói không lạnh, không nhạt:"Rất đẹp, 9:00 sáng, tại sân bay thành phố S, trời mưa rất lớn, có người phải ngồi ngây ngốc nửa tiếng đồng hồ để đợi một con miêu tiểu cẩu không biết ch.ết ở đâu. Theo luật hình sự tại phòng ký trúc xá A.303, cậu nghĩ chuyện này phải xét xử thế nào đây, Triệu Mẫn tiểu thư?".
"Haha". Triệu Mẫn cười ngốc:"Không thể trách tớ được, cũng vì Thi Thi gọi tớ đến nhà cậu ấy mừng năm mới, cậu biết đấy tớ mềm lòng lương thiện như vậy làm sao từ chối được, cho nên... tội danh này có thể bỏ hay không?
Triệu Tử Thi nghe thấy thì thầm khinh bỉ, cũng không thèm để ý, chăm chú chọn một chiếc măng tô khá vừa mắt cho mình. Vừa rồi cô và Triệu Mẫn quyết định đi mua một vài bộ quần áo mới. Tiệm thời trang này nằm ngay trung tâm thị trấn A, Triệu Mẫn cứ một mực kéo cô vào đây mua đồ, nói cái gì mà hàng đắt tiền mới là hàng tốt. Cô nghe xong cũng không để ý, đối với cô có che thân là được rồi, tuy nhà cô không thiếu tiền nhưng trước giờ cô mua đồ cũng không để ý tiền, chỉ cần vừa mắt thì hàng vỉa hè cũng được. Giống như cái cửa hàng thời trang này cô còn chưa từng nghe đến đấy.
Triệu Tử Thi chọn xong thì ngồi vào ghế chờ, hơi đẩy gọng kính nhìn xem Triệu Mẫn đang hết nước miếng khuyên ma nữ (bạn cùng phòng của hai cô) xóa bỏ tội danh cho mình.
Triệu Mẫn nói lí do hết sức chính đáng của mình xong thì nín thở chờ bên kia trả lời. Một lúc sau, đến khi Triệu Mẫn toát mồ hôi bên kia mới chậm rãi lên tiếng:"Cậu đến nhà Thi Thi?"
Triệu Mẫn gật đầu lia lịa, nếu có đuôi thì hẳn là đang lắc không ngừng:"Đúng, đúng, đúng. Là Thi Thi mời mình đến a"
"Cậu còn có thể dát vàng lên mặt mình nữa cơ đấy". Giọng nói khinh bỉ từ bên kia điện thoại lười biếng trêu chọc.
Triệu Mẫn cũng không biết ngượng:"Nào có, không tin cậu cứ hỏi cô ấy". Dứt lời liền nhét điện thoại vào tay Triệu Tử Thi.
Cô giương mắt nhìn Triệu Mẫn diễn trò xong thì thoải mái tiếp lấy điện thoại, mở loa ngoài:"Ma nữ, là mình"
"A, là Thi Thi à. Tớ nghe nói cậu mời miêu tiểu cẩu đến nhà đón năm mới". Chữ "mời" đặc biệt được nhấn mạnh.
"Cậu nghĩ sao?"
"Tớ nghĩ cậu ta mắc bệnh hoang tưởng, phải trị"
Triệu Tử Thi suy nghĩ một lúc mới đáp lại:"Tớ nghĩ, ngực quá lớn, áp não, tớ đã nói rồi nhưng cậu ấy không chịu trị"
Triệu Mẫn, ma nữ:"..."
Ma nữ cười nhẹ:"Không đùa nữa, các cậu đang đi mua đồ phải không, vừa lúc mua hộ tớ cuốn sách luật kinh tế của giáo sư XXX, tớ lên đây trễ nên chắc không còn để mua rồi, chỗ cậu chắc hẳn là còn"
Triệu Tử Thi liếc mắt nhìn Triệu Mẫn đang hùng hổ mua sắm vừa buồn cười vừa tắt loa ngoài, nói với ma nữ:"Không thành vấn đề, lát nữa tớ đi nhà sách xem thử". Cô nhích người tạo tư thế ngồi thoải mái một chút, hỏi:"Cậu sao rồi, vẫn ở sân bay?"
"Không có, vừa rồi không bắt được taxi may mà có người quen đúng lúc gặp nên tớ đi nhờ về trường rồi".
Triệu Tử Thi cảm thấy giọng nói của ma nữ có gì đó là lạ, hình như hơi ngượng ngùng. Suy nghĩ này làm cô giật mình, ma nữ ngượng ngùng? Cà chua xanh sau một giây không cần thuốc kích thích mà biến đỏ còn đáng tin hơn đấy.
Chưa kịp hỏi cho rõ thì bên kia ma nữ đã nhanh giọng:"Vậy nhé, tớ có chút việc phải đi gặp Trình tiến sĩ, cậu và Triệu Mẫn tận hưởng này cuối cùng tự do cho tốt đi. Báo với cô ấy là tớ không bỏ qua chuyện hôm nay đâu đấy"
Bên kia ma nữ cúp máy, bên này Triệu Tử Thi méo miệng, trong đầu chợt suy nghĩ: Này có xem là có tật giật mình không?
Cầm điện thoại, cô chậm rãi đi về phía chiến trường mua sắm của miêu tiểu cẩu. Quần áo, giày dép đủ kiểu, nhìn qua còn tưởng người này định vơ vét hết cái cửa hàng này đấy. Nhìn xem, nhân viên phụ trách bỏ đồ vào túi giấy cho khách cũng sắp rút gân rồi.
"Miêu tiểu cẩu, cậu mua nhiều như vậy làm gì?" Triệu Tử Thi không nhìn nổi nữa lên tiếng. Cô rất thông cảm cho cô nhân viên kia.
"Còn làm gì, mua quà a". Triệu Mẫn rất vô tội trả lời.
"Quà? Mua cho ai?". Nhìn một chút:"Nhiều như vậy?"
"Thì mấy học muội sắp vào trường đấy, phải tạo thiện cảm, phải ra dáng một soái tỷ chứ sao"
Triệu Tử Thi ngốc lăng, mày nhíu tít lại trông rất đáng yêu. Một lúc sau, cô sờ sờ mũi:"Cậu chắc chắn muốn tặng mấy thứ này? Tuy nhiên miêu tiểu cẩu, quần áo bình thường coi như thôi nhưng còn áo ngực và quần nhỏ... cậu định chê cười các em ấy sao?"
Triệu Mẫn nghi hoặc:"Cái gì gọi là chê cười"
"Áo ngực lớn như vậy, cậu nghĩ mấy học muội nho nhỏ kia có thể giữ cố định được sao. Còn quần, cậu định xiết ch.ết họ à?
Cô gái ngực to eo nhỏ nào đó nhăn mày:"Tại sao cậu và ma nữ cứ thích lôi thân thể tớ ra đùa giỡn vậy hả, tớ rất ủy khuất a~"
Triệu Thi Thi im lặng, cô cũng không đùa giỡn mà. Lúc nãy cô nói xong còn thấy nhân viên bên cạnh liếc mấy cái sau đó nuốt nước miếng đấy. Cô học y, biết rõ phản ứng này có nghĩa là gì!
Qua lời nói của cô cuối cùng Triệu Mẫn vẫn phải chấp nhận bỏ lại phân nửa số đồ. Cô thấy cũng không có gì, chỉ tội cô nhân viên thôi. Mà cô cũng sẽ không thừa nhận vì mình không muốn xách đồ nên mới nói thế đâu, nhìn xem nửa đống đồ miêu tiểu cẩu xách còn ổn lắm.
Bước ra từ cửa hàng, Triệu Mẫn mặt mày nhăn nhó, Triệu Tử Thi tâm tình không tệ còn đặc biệt khẽ hát ngắm trời. Lại bận rộn một hồi mua sắm dụng cụ cần thiết và cuốn sách cho ma nữ, trời chiều cũng đã tới, hai người ghé vào công viên nhỏ gần nhà, chỗ này trước đây bọn họ rất hay đến. Triệu Tử Thi nhớ lại: Dĩ nhiên là miêu tiểu cẩu tung tăng chơi, còn cô ngồi một chỗ im lặng nhìn rồi. Nghĩ vậy cô thấy có chút ấm áp cũng có chút mất mát nhỏ. Cô vẫn là không quên được thật... Thầm cảm thấy mình hơi ngốc thì phải.
Ngồi cạnh Triệu Tử Thi trên chiếc xích đu đã cũ, khẽ đung đưa, nói:"Còn một năm này nữa thôi là kết thúc chương trình đại học, cậu vẫn quyết định đi sao, quan tài nhỏ?
...