Chương 4
Triệu Tử Thi khẽ cười, bỏ mắt kính xuống. Đôi mắt hoa đào trầm tĩnh nhìn lên bầu trời xa xa. Khuôn mặt khả ái hồng hào lại cố tình kết hợp với đôi mắt ấy tạo nên sự quyến rũ mê người. Triệu Mẫn bên cạnh cũng không khỏi bị hút sâu vào.
"Đó là ước mơ của tớ, tất nhiên tớ sẽ không từ bỏ". Triệu Tử Thi nhẹ nhàng nói, câu nói theo gió bay đi thật xa...
Trở thành một nhà nghiên cứu y học thành công, đó là ước mơ của Triệu Tử Thi. Cô sẽ không từ bỏ cũng sẽ không tiếc nuối.
"Cậu biết không, Tiểu Mẫn". Triệu Tử Thi hơi dừng lại, ổn định cảm xúc, nói:" Thật ra trước đây đứng trước ngưỡng cửa của đại học, tớ chọn y là vì muốn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng mình. Tớ muốn biết y học là gì, tử thi lại là gì mà có thể khiến mẹ mình buông bỏ một gia đình ấp áp, hạnh phúc. Mẹ đã nói: bà không hối hận, chỉ nuối tiếc mà thôi".
Không có ai trả lời chỉ có tiếng xích đu di chuyển tạo ra những âm thanh nho nhỏ hòa vào tiếng lá cây khô đang chơi với gió.
Dường như biết Triệu Tử Thi sẽ nói tiếp, Triệu Mẫn im lặng khẽ dùng chân đẩy xích đu tiếp tục di chuyển. Thời gian cứ vậy trôi qua, có lẽ rất lâu, có lẽ rất nhanh, đủ để con người ta nhớ lại những hồi ức ngày xưa.
Triệu Tử Thi cười khẽ, như nói với chính mình:"Cũng tình cờ thật đấy, vốn chỉ muốn gỡ bỏ khúc mắc mà thôi không ngờ lại phát hiện, mình vốn dĩ rất giống mẹ. Tuy không để tâm đến tử thi, cũng không nhìn chằm chằm vào một thứ, nhưng lại tham lam hơn khi ôm vào tim cả một nền y học, còn là thứ không có sẵn mà phải đi tìm. Tim là nơi chứa tình cũng là nơi chứa khát vọng. Mình cảm thấy, khát vọng của mình quá lớn rồi. Cậu nói xem tiểu Mẫn, tớ sẽ trở thành người vô tình sao?"
Triệu Mẫn nhìn màu đỏ phía cuối chân trời, đôi mắt to tròn trẻ con cùng điềm tĩnh hơn, tựa như trở thành người khác vậy, cô ấy nhẹ nói:"Thi Thi, cậu hận mẹ cậu sao? Hận ba cậu sao?"
Triệu Tử Thi trả lời không do dự chút nào:"Tớ hận họ, trước đây hận. Bây giờ thì không".
"Tại sao, mẹ cậu đã buông bỏ gia đình, cậu không hận? Ba cậu bỏ lại cậu, cậu không hận? Mẹ cậu luôn coi cậu là một tử thi, cậu không hận?!" Triệu Mẫn nhàn nhạt nói.
Triệu Thi Thi im lặng. Cô cũng đang tự hỏi tại sao mình không còn hận họ. Triệu Mẫn cũng ngồi im chờ bạn mình. Một lúc thật lâu sau khi Triệu Thi Thi suy nghĩ về những cái đáng hận mà Triệu Mẫn nói ra...
"Tiểu Mẫn, tớ phải cảm ơn cậu rồi". Cô nhìn Triệu Mẫn mỉm cười sau đó nhìn về phía cuối chân trời, nói:"Mẹ tớ có khát vọng, bà thực hiện khát vọng của mình khiến phần khát vọng ấy trong tim lớn dần lên, lớn đến mức làm mờ đi phần tình. Mẹ tớ cũng yêu ba nhưng tình yêu ấy không đủ. Khi tớ ra đời..." Triệu Tử Thi bỗng lắc đầu:"Không, phải là lúc tớ có mặt trên đời, khi còn trong bụng mẹ, bà đã từ bỏ khát vọng của mình, không hề do dự chút nào, bà dành hết mọi yêu thương cho tớ. Có người nói mẹ yêu tớ vì coi tớ là một tử thi. Tớ cảm thấy chẳng có gì đáng hận. Mẹ tớ coi tớ là thứ mà bà xem trọng nhất để yêu thương thì có gì là sai. Những người phụ nữ khác họ con con mình là vàng, là ngọc vì họ nghĩ những thứ ấy quý giá, đáng trân trọng. Còn mẹ tớ lại chẳng quan tâm đến những thứ vàng, ngọc ấy, tuổi thanh xuân của bà gắn liền với phòng vô trùng và tử thi, phần đời còn lại của bà lại chẳng còn gì ngoài tớ. Cậu nói xem tớ có thể hận bà không?
Hít sâu một hơi, cô nói tiếp:"Ba mình là người đàn ông của gia đình, khát vọng của ba là xây dựng một ngôi nhà thật hạnh phúc. Ba cũng yêu mẹ, nhưng tình yêu ấy vẫn không đủ. Khát vọng hạnh phúc quá lớn cũng sẽ khiến con người ta lạc đường. Ông ấy cũng đã hy sinh cho mẹ tớ rất nhiều. Mẹ tớ là người rất cứng đầu, ông cũng không dễ dàng gì. Ông ngoại tớ nói, ngày đó đêm nào ba tớ cũng đứng chờ mẹ đến tận khuya, nhưng cuối cùng vẫn phải một mình lặng lẽ quay trở về. Khát vọng không thực hiện được, ba tớ lúc ấy chắc hẳn mệt mỏi lắm, ông ra đi, đi hoàn thành khát vọng của mình, ông ấy làm vậy là sai sao. Huống hồ gì, ông cũng không biết có tớ trên đời... ít nhất là lúc ông rời đi. Cậu nói xem, tớ lấy gì để hận ông đây!
Triệu Mẫn đáp lại:"Cậu cũng hiểu rõ như vậy rồi thì khúc mắc kia của cậu có là gì! Con người khát vọng lớn có thể làm mờ phần tình nhưng không thể làm nó mất đi được!"
"Cảm ơn cậu, Triệu Mẫn. Đã ở cạnh tớ".
"Haha". Triệu Mẫn cười ngốc, lại biến hình về miêu tiểu cẩu trêu chọc:"Thi Thi, tớ cảm thấy hôm nay là ngày cậu nói nhiều nhất rồi đấy". Triệu Mẫn nheo mắt lại, nói tiếp:"Cũng không đúng, tớ nhớ ngày trước cậu luôn lẽo đẽo theo sau Tống trúc mã của cậu a. Ngày nào cũng ê ê a a nói đủ thứ. Nhiều hơn hôm nay gấp mấy lần"
Triệu Tử Thi hai má tròn tròn nhiễm sắc hồng, làu bàu:"Trúc mã gì chứ, còn không phải tại cậu hôm đó gọi điện kể chuyện cặp đôi thanh mai trúc mã nào đó, làm hại buổi tối tớ nằm mơ thấy ngựa, còn bị nó đá. Hôm nay cậu lại nhắc tới Tống gì gì kia, cũng sớm quên mặt rồi"
Triệu Mẫn nghe xong phá lên cười, nói như đứt hơi:"Cậu lại đem trúc mã thành con ngựa, hahaha. Thi Thi à, cũng chỉ có ở trong phòng ngủ cậu mới đáng yêu như vậy thôi, bước ra ngoài liền thành bà cụ non, mẹ cậu nói đúng đấy, lão tử thi... Hahaha"
Triệu Tử Thi khinh bỉ không thèm để ý.
Triệu Mẫn cười chảy cả nước mắt:"Nhắc đến Tống trúc mã nhà cậu đúng thật là không nhớ nổi mặt thật. Năm đó tớ nghe ba nói cậu ta được người nhà bên nước ngoài đến đón. Hôm đó hai mẹ con cậu về thăm ông ở thôn nên không biết". Triệu Mẫn nói đùa:"Mà này, ngày sau cậu sang Italia làm nghiên cứu có khi gặp cậu ấy không chừng, đến lúc đó đảm bảo cậu không còn thấy cô đơn đâu".
Triệu Tử Thi mắt cá ch.ết:"Nghĩ hay nhỉ?". Cô duỗi duỗi chân rồi đeo kính lên, vuốt lại mái tóc dài bị gió làm rối:"Mau về thôi, vừa rồi mẹ tớ gọi nói tối nay nhà có khách"
Triệu Mẫn tò mò:"Khách á, ai được nhỉ?"
...
*****
-Khi bạn chọn một con đường luôn luôn có nguyên nhân. Chẳng thể nói:"Tôi chọn đại", là bạn không nhận thấy đấy thôi.
-Cố hận một người không bằng nghĩ xem tại sao mình phải hận. Nghĩ xem có đáng không, có quyền không?