Chương 23-1: Phản kháng (1)

“Túi sách này không phải là con mua, mà là Khương Nghiên Kỳ trộm túi sách người ta bị phát hiện, không thể không ra giá gấp đôi để mua về.”
Giống như ném đá vào mặt hồ yên ả, trong nháy mắt làm gợn sóng, mọi người nghe nói vậy đều ngẩn ngơ.


Khương Nghiên Kỳ lại tỏ vẻ không dám tin, mà Lâm Thục Phương cũng phục hồi tinh thần lại từ trong cơn chấn kinh, cả giận nói: “Cô nói hươu nói vượn cái gì đấy Hiểu Y? Cô đừng có phung phí tiền không dám nhận rồi đổ hết lên đầu Nghiên Kỳ, nó là em cô đấy! Có người chị nào như cô không?”


”Cháu không nói lung tung, ở cửa hàng đó có camera giám sát, nếu mọi người không tin, con có thể dẫn mọi người tới cửa hàng, bảo bọn họ mang camera cho mọi người xem. Nếu không phải ra giá gấp đôi mua túi sách về thì người ta đã báo cảnh sát, hiện tại mọi người cũng không được thấy em ấy yên lành đứng đây.”


Bạch Phượng Kiều ngồi một bên liên tục không nói gì, nghe nói vậy lông mày liền nhíu lại. Nghĩ tới vừa nãy Khương Nghiên Kỳ không chỉ che giấu chuyện này, còn đẩy hết mọi việc lên đầu Bạch Hiểu Y, sắc mặt lại trầm xuống vài phân, lúc này ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Khương Nghiên Kỳ, “Nghiên Kỳ, chị Hiểu Y nói có đúng không?”


Ngày thường Bạch Phượng Kiều là người vô cùng uy nghiêm, nếu không đã không thể quản lí được mấy chục nhân viên trong tiệm. Giờ phút này bà mặt lạnh hỏi một câu như thế, Khương Nghiên Kỳ liền bị hù dọa đến run rẩy. Hơn nữa có tật giật mình, cô ta cũng không dám ngụy biện nữa, nhưng cũng không trực tiếp thừa nhận.


”Cháu... Cháu không, con chỉ là thấy cái túi sách kia quá đẹp, cho nên... Cháu để trong quần áo vốn là muốn cầm đi tính tiền, không ngờ người bán hàng lại nói cháu ăn trộm.”


available on google playdownload on app store


Khương Nghiên Kỳ vừa dứt lời, Bạch Hiểu Y lại lạnh lùng nói: “Camera đã ghi lại rõ như vậy, tại sao cô thừa dịp người khác không chú ý, lén lén lút lút giấu trong quần, sau đó tại sao vẻ mặt thản nhiên giống như không có gì xảy ra định đi khỏi cửa hàng đều quay rõ. Hơn nữa nhìn động tác ăn trộm của cô thuần thục như vậy, chắc hẳn không phải là lần đầu tiên. Mọi người không tin lời con, có thể đi theo con tới cửa hàng một chuyến.”


Khương Nghiên Kỳ không ngờ Bạch Hiểu Y nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy, cô ta tự nhận chưa từng trêu chọc đến cô chỗ nào mà. Cô ta cắn môi, lén oán hận lườm cô một cái, lại thấy ánh mắt Bạch Phượng Kiều nhìn cô ta càng ngày càng lạnh, cô ta rốt cuộc không chống đỡ nổi, liền quỳ xuống mặt đất, khóc to: “Cháu xin lỗi bác trai, bác gái, là cháu sai. Cháu thấy túi sách quá đẹp cho nên... Mọi người tha thứ cho cháu lần này, về sau cháu không dám nữa.”


Lâm Thục Phương ngơ ngác đứng một bên nhìn một màn này, vẫn luôn không chen được vào cuộc đối thoại, lúc này thấy Khương Nghiên Kỳ quỳ trên đất, bà vội vàng đỡ cô ta. Vừa đỡ vừa nói: “Nó vẫn chỉ là đứa bé, làm gì có đứa trẻ nào không phạm sai lầm. Trước đây các con cũng không thể không phạm qua sai lầm đúng không?” Lại ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Y nói: “Hiểu Y, cháu cũng thiệt là, cháu đi cùng em mà sao không nhắc nhở em một câu?”


Bạch Hiểu Y vừa nghe lời nói này, liền cười lạnh một tiếng, “Bà muốn nói Khương Nghiên Kỳ trộm đồ của người ta là do không hiểu chuyện không nên trách, cuối cùng đổ thành cháu có lỗi đúng không? Năng lực đổi trắng thay đen của bà cũng giỏi quá đi? Hơn nữa vừa rồi lúc trở lại Khương Nghiên Kỳ còn đổ hết mọi việc lên đầu cháu! Em ấy vì trốn tránh sai lầm của mình mà oan uổng cháu, bà không nói em ấy sai, còn đổ lỗi cho cháu, người khác không biết còn tưởng rằng cháu không phải cháu gái ruột của bà ấy chứ!” (cứ tưởng LTP là mẹ KNK aka thím BHY, hóa ra LTP là bà nội, đọc đoạn dưới rồi cuống cuồng lướt lên trên sửa xưng hô @@ có chỗ nào mình chưa sửa lại xưng hô thì cmt xuống dưới nhắc mình nhé)


”Cô...” Lúc này Lâm Thục Phương bị cô chặn họng, mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt chột dạ lảng tránh, cũng chỉ nói một câu: “Có ai nói chuyện với người lớn như vậy không?”
”Được rồi! Chị muốn tới cửa hàng, Hiểu Y đi theo mẹ, còn chuyện còn lại, mấy người tự giải quyết đi.”


Sau khi bỏ lại câu này, Bạch Phượng Kiều đi ra cửa, Bạch Hiểu Y lạnh lùng nhìn họ rồi đi theo mẹ lên xe.


”Mẹ, sự tình hôm nay mẹ cũng thấy, mẹ thực sự muốn cho hai người kia ở nhà mình sao? Quá trình Khương Nghiên Kỳ ăn trộm quá thành thạo, tuyệt đối đã làm nhiều lần. Về sau con bé ở nhà chúng ta, nếu lại ăn trộm này nọ, danh tiếng nhà chúng ta cũng không dễ nghe, hơn nữa mẹ cũng chứng kiến thái độ của bà, căn bản không coi con là cháu ruột.”


”Mẹ biết hôm nay con bị oan, nhưng nên làm thế nào đây? Trực tiếp đuổi bọn họ khỏi cửa sao? Dù nói thế nào thì họ cũng là người nhà của bố con, người ta đến tận cửa rồi nên rất khó xử. Dù sao họ cũng ở lại không lâu, ý bà con là cho Khương Nghiên Kỳ ở đây học bổ túc hết cấp ba liền về nhà, mà sau khi Khương Nghiên Kỳ lên đại học, cũng sẽ không thường ở đây. Trong khoảng thời gian này tạm thời nhịn một chút đi, để bọn họ thương lượng kỹ càng một chút, chúng ta trở về lại xem thái độ bọn họ ra sao.”


Bạch Hiểu Y nghe nói vậy lại cười lạnh trong lòng một tiếng, đợi Khương Nghiên Kỳ học bổ túc xong liền về nha? Tính toán của Lâm Thục Phương không phải vậy, đời trước bà ta liên tục ở lì nhà cô không chịu đi.


Mặc dù tạm thời không đuổi được Khương Nghiên Kỳ đi, nhưng tốt xấu gì chuyện lần này cũng lưu lại “bản án“. Khương Nghiên Kỳ có thể cũng không phải một dĩa đèn cạn dầu, nhưng chỉ cần để ý một chút, muốn tóm được nhược điểm của cô ta cũng không phải khó.


Sau nửa ngày bận rộn ở cửa hàng lẩu, khi Bạch Hiểu Y và Bạch Phượng Kiều trở về Lâm Thục Phương đã thu xếp cả bàn món ăn, vừa nhìn thấy hai người vào, Lâm Thục Phương lập tức cười nói: “Phượng Kiều, Hiểu Y, mau tới đây nếm thử tay nghề của mẹ.” Bộ dáng cười dịu dàng giống như đã quên tất cả những việc vừa phát sinh.


Mà Khương Nghiên Kỳ tiến lên trước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hết sức lo sợ, xin lỗi, “Bác gái, việc hôm nay là cháu không đúng, cháu xin lỗi, hy vọng bác có thể tha thứ cho cháu một lần. Còn có chị Hiểu Y, thật xin lỗi, em không chỉ không nhận lỗi mà còn đổ lỗi cho chị, đẩy hết mọi việc lên đầu chị, cũng hy vọng chị có thể tha thứ cho em. Về sau em nhất định sẽ sửa lỗi, có hiếu với bác gái, cũng chung sống thật tốt với chị.”


Bạch Hiểu Y ngược lại không trả lời, chỉ nhìn Bạch Phượng Kiều, Bạch Phượng Kiều cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói: “Được rồi được rồi, ăn cơm đi.”


Khương Chấn Hải thấy sắc mặt Bạch Phượng Kiều rõ ràng đã dịu lại, vội vàng kéo ghế để bà ngồi xuống, lại gắp thức ăn cho bà, “Mẹ biết bà thích ăn măng, cố ý mang măng tự làm ở quê lên, bà nếm thử đi.” Lại múc cho Bạch Hiểu Y một bát canh, “Có cả canh trứng rong biển con thích nhất, mấy ngày nay con hơi gầy, ăn nhiều chút.”


Bạch Hiểu Y thấy dáng vẻ bố rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cũng không làm ông ngột ngạt nữa, tự ngồi xuống ăn cơm.


Vài ngày sau Khương Nghiên Kỳ ngược lại vẫn luôn hết sức an phận, hơn nữa cô ta tay chân chịu khó, thường xuyên giúp đỡ làm việc nhà, hơn nữa cô ta lớn lên miệng cũng ngọt ngào khôn khéo, mọi người liền tạm thời quên đi chuyện cô ta ăn trộm.


Bạch Hiểu Y cũng biết trong khoảng thời gian này đúng là thời điểm Khương Nghiên Kỳ cố gắng biểu hiện ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ không lộ ra sơ hở. Bạch Hiểu Y cũng không muốn để ý tới cô ta, kinh doanh cửa hàng nhỏ của mình thật tốt như cũ.


Hôm nay cô đang nói chuyện phiếm với khách hàng, đột nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa, tối hôm qua Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải thức đêm trông cửa hàng, hiện tại đang ngủ dưỡng sức, mà Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ không biết đang ở trong phòng thủ thỉ to nhỏ cái gì. Tiếng gõ cửa vang lên rất lâu cũng không có người đi xuống mở cửa, Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ nói xin lỗi khách hàng liền xuống lầu mở cửa.


Nhìn người đứng ngoài cửa làm Bạch Hiểu Y ngẩn người.
Một mỹ nữ tóc dài đứng ngoài cửa, Bạch Hiểu Y mở cửa đúng lúc nhìn thấy mỹ nữ kia nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.
”Xin chào, em là bạn của Uyên đại đúng không? Chị mua dưa hấu, cho em một miếng, rất ngon.”


Bạch Hiểu Y hướng nàng trên tay nhìn lại, nhưng thấy trên mặt nâng nhất cái khay, trên mâm còn bày đặt vài miếng cắt hảo dưa hấu.
Bạch Hiểu Y nhìn lên tay cô ta, đầu có chút mơ hồ, đời này cô và Trương Văn Văn căn bản không quen biết, tại sao cô ta lại cố ý mang dưa hấu đến cho cô?


Nhưng người ta nói hay như vậy, duỗi tay không đánh người tươi cười, đời trước cô và Trương Văn Văn là tình địch, nhưng đời này lại không có bất kỳ ân oán nào.
Bạch Hiểu Y vội vàng tiếp nhận cái khay cô ta mang tới, cười nói: “Cảm ơn chị.” Lại mở cửa mời, “Mời chị vào!”


Trương Văn Văn đi vào trong nhà, bởi vì hôm nay có mưa, nhiệt độ bên ngoài hạ xuống nhiều độ, Trương Văn còn mặc một cái áo khoác mỏng bên ngoài áo cộc tay, đi vào phòng liền cởi áo khoác vắt lên thành sofa. Bạch Hiểu Y thấy thế, liền phỏng đoán cô không phải chỉ đơn giản muốn tặng dưa hấu như vậy.


Bạch Hiểu Y rót cho cô ta một chén trà mới cười nói: “Chị là bạn học của Tần Uyên?”


Trương Văn Văn nâng trà uống một ngụm, “Ừ, chị và anh ấy là bạn học thời đại học, hiện tại làm việc trong công ty của anh ấy. Hôm nay anh ấy nghỉ ngơi lại đúng lúc trong công ty xảy ra chút việc, chị và đồng nghiệp cùng nhau đến đây tìm anh ấy giải quyết.”


Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, lại nhìn thoáng qua cô ta, nhưng thấy sắc mặt cô ta có chút mất tự nhiên, hẳn là đang nghĩ nên nói chuyện với cô như thế nào, Bạch Hiểu Y cũng không vội, kiên nhẫn chờ.
Đúng lúc này lại nghe trên lầu vang lên giọng nói lanh lảnh: “Chị Hiểu Y, ai vậy?”


Bạch Hiểu Y nghe giọng nói này liền nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Khương Nghiên Kỳ từ trên lầu đi xuống. Có người ngoài ở đây, Bạch Hiểu Y cũng không tiện biểu lộ địch ý với Khương Nghiên Kỳ quá rõ ràng, liền cười giới thiệu, “Đây là em họ tôi.” Lại nói với Khương Nghiên Kỳ: “Chị này là bạn học thời đại học của anh hàng xóm.”


Khương Nghiên Kỳ liền vội vàng đến gần nhiệt tình vươn tay, “Chào chị, em là Khương Nghiên Kỳ.”
Trương Văn Văn đang định nói chuyện, lại đột nhiên bị Khương Nghiên Kỳ cắt ngang, lúc này trên mặt cũng không tự nhiên, nhưng cũng khách khí vươn tay ra bắt tay.


Sau khi chào hỏi, Khương Nghiên Kỳ cũng không có ý rời đi, ngồi xuống cạnh Bạch Hiểu Y, nhìn qua dưa hấu trên bàn lại nói: “Đây là chị mang sang à? Em ăn một miếng được không?”
Trương Văn Văn tự nhiên bày tỏ nhiệt tình, “Đương nhiên, vốn là tặng mọi người ăn.”


Khương Nghiên Kỳ liền không khách khí cầm dưa hấu ăn, Trương Văn Văn nhìn qua Khương Nghiên Kỳ kia bộ dáng rõ ràng không muốn đi liền có chút quẫn, do dự một lát lại nói: “Cái kia... Chị có lời muốn nói với em.”


Bạch Hiểu Y cũng không hiểu Khương Nghiên Kỳ không hiểu tinh ý hay cố ý ở lại nghe họ nói chuyện, nhìn qua vẻ mặt hồ đồ ăn dưa hấu của cô ta, trong lòng cô cười lạnh một tiếng, lại cười nói với Trương Văn Văn: “Được, vào phòng tôi đi.”






Truyện liên quan