Chương 29-1: Triệu Viện Viện khiêu khích (1)

Không biết qua bao lâu, đợi đến lúc Bùi Dực buông tay ra, Tô Tử Bảo cảm giác bờ môi hơi có chút sưng đỏ, có thể thấy được sự kịch liệt trong nụ hôn của hai người.
Người xung quanh giả vờ không để ý, nhưng mà không ít người đều đang len lén nghiêng mắt nhìn hai người bọn họ.


"Vì muốn một người, mà vợ tôi lại dùng quy tắc ngầm với tôi rồi, chậc chậc." Bùi Dực hơi mấp máy môi, sự vui vẻ trong ánh mắt như muốn tràn ra, "Mùi vị không tệ."
Một câu hai ý. Không biết là anh nói mùi vị của nho hay là của cô nữa.


Tô Tử Bảo vuốt cặp môi đỏ mọng hơi sưng lên của mình, đôi mắt xinh đẹp nhẹ trừng, "Anh nói đi, phải làm thế nào thì Bùi Thi Thi mới bằng lòng gia nhập truyền thông Đế Tước."


"Thứ nhất, thuyết phục cô ấy. Thứ hai, thuyết phục anh. Thứ ba, thuyết phục bác hai anh. Nhưng mà em chỉ cần hoàn thành điều 1 và 2 là được rồi, điều thứ ba cứ để cho anh." Đôi mắt hẹp dài của Bùi Dực híp lại, "Thi Thi đúng là muốn vào truyền thông Đế Tước, nhưng mà cũng không phải là sẽ đồng ý hát bài hát của em. Nha đầu kia ưa thích âm nhạc, nhưng mà tính tình cũng bướng bỉnh, có những ca khúc, cô không muốn hát."


Lời nói này, là đang chê lời bài hát mà cô viết ra sao?
Thuyết phục? Tô Tử Bảo cảm thấy có nói nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, mà phải hành động.


Đúng vào lúc này, Triệu Viện Viện cầm lấy một cái microphone đi tới, sự chán ghét trong ánh mắt vô cùng rõ ràng, "Tô Tử Bảo, vừa rồi tôi nói chuyện cùng với bọn họ, bọn họ vậy mà lại không biết cô, cũng đúng, cô đã ra nước ngoài ba năm rồi. Nhưng mà, cho dù là có đi 3 năm rồi, thì cái tiếng là bình hoa vô dụng của cô, chắc hẳn nhiều người vẫn còn nhớ như in."


available on google playdownload on app store


Tô Tử Bảo lông mày nhếch lên, cô ta muốn làm trò gì đây? Cô bây giờ chỉ muốn có được Bùi Thi Thi, chứ không rảnh để ở đây diễn màn ghen tuông với bọn họ.
Cô lại không biết rằng màn hôn nhau của hai người vừa nãy đã khiến cho Triệu Viện Viện tức giận.


"Tôi không tin, Tô tiểu thư có thể làm vợ của Bùi thiếu, tại sao có thể là một người vô dụng như cô chứ." Triệu Lâm Ngữ đi cùng với Triệu Viện Viện biểu tình giống như vì Tô Tử Bảo mà "Bất bình", "Cái tin đồn này, khẳng định là có hiêu lầm."


Triệu Viện Viện ngồi xuống đối diện với Tô Tử Bảo, ánh mắt khinh miệt, "Những thứ khác thì không làm khó cô, ở KTV, mà cô lại không hát bài nào, còn không phải là một cái bình hoa vô dụng sao?"
"Tô tiểu thư, cô hát một bài đi, tôi không tin cô là bình hoa vô dụng." Triệu Lâm vội vàng nói.


Hai người này, một người phản diện một người mặt đen, tạo ra một trò hay. Không phải là vừa mới nghe thấy cô nói với Tống Anh Kiệt là cô không biết hát, lại luôn không cầm mic lên đấy chứ?


Tô Tử Bảo suy nghĩ một chút, còn chưa dừng lại, trong trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, đúng là hát nhảy đều không biết, ngũ âm cũng không được đầy đủ.
Xem ra bọn họ hiểu cô rất rõ. Nhưng mà ngại quá, cô hiện tại cũng không còn là Tô Tử Bảo kia nữa rồi.


"Cái này, hay là để tôi hát đi." Bùi Thi Thi nhìn một màn này, vội vàng nói.
Điều này cũng làm cho Tô Tử Bảo có thêm hảo cảm với cô. Nha đầu kia thật sự cho rằng cô không biết hát, cho nên mới cứu trận. So với người em song sinh của Bùi Dực kia, người em họ này quả thật là quá đáng yêu






Truyện liên quan