Chương 29-2: Triệu Viện Viện khiêu khích 2
Triệu Viện Viện xùy cười một tiếng, "Bùi Thi Thi, cô cũng biết cô ta chỉ là cái bình hoa vô dụng, vì vậy không làm khó dễ cô ta, ngươi tới xướng đối đi?"
"Không, không, tôi không có ý này..." Bùi Thi Thi chân tay luống cuống, khoát tay giải thích.
Triệu Viện Viện lành lạnh nói, "Vậy thì đợi cô ta hát một bài, chứng minh cô ta không phải là cái bình hoa vô dụng đi. Chỉ có điều tôi đoán là mọi người không chờ được rồi, bởi vì cô ta thật sự vô dụng."
"Không thể nào, Tô tiểu thư cô cứ hát một bài đi, tôi với cô chọn bài nào đơn giản một chút." Triệu Lâm Ngữ bộ dạng tốt bụng.
Tô Tử Bảo lại nhếch mép cười, hát đôi. Cô tuy rằng không quan tâm đến việc người khác nhìn cô như thế nào, nhưng mà cũng không muốn bị người khác vũ nhục như vậy.
"Bùi Thiếu, không phải anh vừa mới nói, để em thuyết phục anh sao?" Tô Tử Bảo ghé sát vào bên tai Bùi Dực, vui vẻ dịu dàng, "Vậy anh nghe kỹ nhé."
Dứt lời, Tô Tử Bảo đứng lên, cầm lấy mic ở trong tay của Triệu Viện Viện, liếc nhìn những người đang muốn xem náo nhiệt ở xung quanh, ánh mắt rơi xuống trên người Bùi Thi Thi, cô nở nụ cười, cuối cùng rơi vào trên người Bùi Dực, bên môi lộ ra một đường cong.
"Đúng là tôi không biết hát, chỉ là hai ngày trước tâm huyết dâng trào, nên đã tùy tiện viết ra một ca khúc."
Vẫn còn chưa nói xong, Triệu Viện Viện cười nhạo cắt ngang, "Nếu cô muốn hát một bài hát thiếu nhi, vậy thì cũng coi như là cô biết hát rồi, lại còn dám nói mình biết sáng tác, nếu như cô biết sáng tác bài hát, vậy thì tôi còn biết viết sách đấy."
"Nếu như tôi có thể hát ca khúc mà tôi viết, thì cũng không làm khó Triệu tiểu thư phải viết ra một cuốn sách." Tô Tử Bảo một tay giơ microphone, mặt khác một tay cầm lên hai chai rượu đặt ở trên bàn: "Uống sạch hai chai rượu này là được rồi."
Người bình thường mà uống một chai là đã nôn cả ra rồi, Tô Tử Bảo còn ôm tới hai chai.
Triệu Viện Viện căn bản không tin Tô Tử Bảo có thể sáng tác bài hát, liền khác thường nói, "Được. Chỉ cần cô có thể sáng tác bài hát, thì cho dù đó là nhạc thiếu nhi tôi cũng công nhận. Chỉ sợ ai đó, đang khoác lác mà thôi."
Triệu Viện Viện vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy một âm thanh trong veo vang lên.
Không có nhạc đệm thanh xướng, phong cách dí dỏm đáng yêu, làn điệu hoạt bát, lời bài hát chính là, một cô gái tại sao lại chợt xa chợt gần, như gần như xa, ngây ngô ngọt ngào, rốt cuộc là anh có yêu em không, không đoán ra kết cục, có dám để ý nhiều hơn một chút hay không.
Bình thường những ca khúc kiểu này phần lớn sẽ là cay đắng buồn bã, nhưng mà bài hát này lại có một phong cách riêng, có những từ, ngay đến cả Triệu Viện Viện cũng cảm thấy như chạm đến thâm tâm mình.
Cũng không phải là, Bùi Dực chính là một người như vậy.
Thoạt nhìn ôn nhu như vậy, đối với tất cả phụ nữ đều cưng chiều như vậy, những lời mật ngọt, khóe môi trêu ghẹo, anh giống như một người tình của quần chúng, rõ ràng đang nằm trong lồng ngực của anh, nhưng lại cảm thấy tại sao khoảng cách gần như vậy, mà lại cũng xa xôi đến thế.
Anh đứng ở trước mặt, nhưng rồi lại không bắt được. Anh cưng chiều, nhưng lại không yêu.
Thế nhưng cho dù anh là một người như vậy, nhưng vẫn rất thích anh. Không cần biết anh có yêu em hay không, chỉ cần để ý đến em nhiều một chút là được rồi