Chương 1-1: Trở về (1)
Tư Hoàng bừng tỉnh từ giấc mộng, ngón tay cầm lấy chăn đơn trắng bệch, gân xanh trên trán hơi nổi lên.
Ánh sáng mông lung lộ ra từ rèm cửa sổ cho Tư Hoàng biết rõ bây giờ hẳn là sáng sớm, một đôi mắt đen kịt bị mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi che lấp, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc khàn đục, giống như con thú khốn khổ đang giãy giụa.
"Hắc... Ha ha ha ha ha."
Đột nhiên, thở dốc khàn đục hóa thành tiếng cười, nghe sơ qua giống như là khoái trá, nhưng phối hợp dáng vẻ hiện tại của Tư Hoàng ngước cổ lên, một tay che hai mắt, liền có vẻ quái dị.
Đến cuối cùng, cười đến mức đau nhức cổ họng, tiếng cười kia cũng càng giống là nức nở, điên tuyệt vọng.
Mãi cho đến lúc cười không nổi, chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ, bàn tay che hai mắt vuốt lên mái tóc đen ướt mồ hôi, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, cũng lộ ra đôi mắt bị che khuất.
Nếu như có người ở trong này, chắc chắn sẽ cảm thấy ngoài ý muốn đôi mắt này chẳng những không có chút nước mắt, ngược lại tỉnh táo đến đáng sợ, đôi mắt đen quá mức tỉnh táo lộ ra một tia ma tính.
(Cô còn muốn trốn tránh tới khi nào?)
Trong đầu đột nhiên xuất hiện thanh âm, không làm sắc mặt Tư Hoàng có chút biến hóa, cô không tiếng động dật nhẹ khóe miệng, vén chăn lên xuống giường.
Trong phòng tắm có một mặt gương toàn thân, Tư Hoàng đứng trước gương, xem người đối diện bị ảnh ngược chiếu ra.
Thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tay chân thon dài mảnh mai, đường cong lưu loát tươi đẹp, da thịt dưới ánh đèn phòng tắm và ánh sáng phản chiếu của gạch men trắng hơn cả ngọc sứ. Xinh đẹp nhất là khuôn mặt của hắn, dưới cái trán đầy đặn là lông mày thật dài gần như tóc mai, lông mi không cần chỉnh sửa đã đẹp tự nhiên, lông mi dưới hai mắt híp một nửa, đuôi mắt nhếch lên phối hợp với lông mi dài vô cùng hoàn mỹ, con ngươi bên trong lúc này nồng đặc không ánh sáng nhìn chằm chằm đối phương, thần sắc vô tình khiến cho gương mặt còn non nớt này tỏ ra lãnh khốc mà đậm rực rỡ.
Đây là một khuôn mặt bị thượng đế hôn môi, xinh đẹp không quan hệ giới tính, nam nữ khó phân biệt.
Có điều, không nhìn tới thân thể của cô, một đầu tóc ngắn hỗn độn, tự nhiên sẽ khiến người ta nghĩ cô là nam hài.
Trên thực tế, thân phận của cô bây giờ, thậm chí là thẻ căn cước đều là nam tính.
Tư Hoàng bí hiểm nhìn chằm chằm chính mình trong gương hồi lâu, đột nhiên nhắm mắt lại, qua hai giây lại mở ra, hắc ám trong mắt giống như sau cơn mưa trời lại sáng xanh biếc bầu trời, trán triển khai, mở ra nụ cười cũng không tính sáng lạn.
Hồn nhiên, ngây thơ, giống như thiên sứ!
Chỉ là thiên sứ đến mau, biến mất cũng mau, đường cong trên khóe miệng khẽ biến hóa, tràn trề chán ghét mà trào phúng vứt bỏ.
Tư Hoàng xoay người, chứng kiến cái lưng của bản thân trong gương chằng chịt vết roi khắp nơi.
Ba ngày này cô vẫn ở bên trong gian phòng của mình, trừ ra ngoài ăn cơm chính là nằm ở trên giường dưỡng thương, còn có hồi tưởng từng màn ở kiếp trước, tổng kết ra một câu nói - - đời trước cuộc sống đến hai mươi tám tuổi của cô, vẫn luôn vì người khác mà sống, bị người ta lợi dụng xong toàn bộ giá trị, đến ch.ết cũng không có một nơi táng thân, bị vứt xác ở ngoài, thân thể sau khi bị nhân làm nhục, rồi đến bị dã thú gặm nhấm, cuối cùng bị bò đầy kiến, trở thành chất dinh dưỡng của thiên nhiên.
Ba đêm, cô đều mơ cùng một giấc mơ, trong giấc mơ cô lần lượt cảm nhận nỗi tuyệt vọng thống khổ dài đằng đẵng lúc sắp ch.ết kia.
(Cô còn có mười ngày tuổi thọ.)
Trong đầu lại vang lên âm thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lúc này Tư Hoàng đáp lại:
"Ta biết rõ."
Xoay người mở ra vòi sen, thanh âm mơ hồ trong tiếng nước chảy, "Lần này, ta sẽ quý trùng sinh mệnh bản thân hơn bất cứ kẻ nào."
*
Trùng sinh trở về Tư Hoàng năm nay mới mười sáu tuổi, thân cao cũng đã là 1m72, cho dù là ở trong nam sinh cùng lứa cũng coi như phù hợp.
Cô mở ra tủ quần áo, chọn từ trong một đống quần áo màu sắc tối tăm lấy một cái T-shirt màu lam xám, bên ngoài khoác áo len dệt màu đen, phía dưới là một cái quần jean cùng kiểu màu đen, lại nhìn trong bản thân gương, tóc đen trên trán hơi dài che kín nửa gương mặt, khiến cả người tỏ ra u ám.
Tư Hoàng nhớ lại, trước mười tám tuổi cô chính là hình tượng hướng nội u ám như vậy, là cái bong của Tư Hoa, vì nổi bật ánh sáng của Tư Hoa, tuyệt đối không thể đoạt danh tiếng của hắn. Cho đến sau mười tám tuổi, giá trị của cô bị khai quật ra, mới được cho phép xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhưng càng đáng buồn lại thành một con rối bị điều khiển...
Đôi môi đỏ tươi ngoéo một cái, Tư Hoàng duỗi tay vén tóc đen trên trán kéo lên, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ, còn tựa như không hài lòng trong gương so sánh tư thế, nhướng cao lông mày, trong phút chốc nơi nào còn cái gì thiếu niên u ám, rõ ràng là một người mẫu siêu cấp bắn ra hào quang bốn phía.
"Cốc cốc… "
Cửa phòng bị gõ vang hai cái, người phụ nữ mặt không chút thay đổi bưng bữa sáng đi tới.
Ban đầu định giống như bình thường đem bữa sáng bỏ xuống liền đi, chợt nghe rèm cửa sổ "Xoát" bị kéo ra thanh âm, bản năng ngẩng đầu nhìn lại, gặp bàn tay thon dài của thiếu niên vừa mới bỏ xuống kéo rèm cửa sổ, giống như hô hấp thật sâu một lần, tiếp theo nghiêng đầu nhìn sang.
"Buổi sáng tốt lành."
Nắng sớm chiếu khắp người, nụ cười ưu nhã, giọng nói tinh khiết.
Đông - -
Tư Hoàng lạnh nhạt xem đĩa ăn rơi xuống đất, bước chân nhàn nhã lại giống như nói không nên lời quý nhã, mãi cho đến lúc đứng bên cạnh còn đang ngây người ɖú Trương, cúi đầu thì thầm bên tai bà ta, "Tối ngày hôm qua bị tiểu tình nhân hầu hạ đến vui mừng sao?"
Vú Trương sững sờ, dùng một vẻ mặt bảo thủ nhìn về phía Tư Hoàng, đầu lại bị một cái tay đột nhiên ngăn chặn, khổng lồ lực đạo đè bà ta ngã xuống đất.
Gò má vừa vặn đè trên mảnh vụn vừa mới bị ném xuống đất.
"A... Ngô!"
Gào thét còn không có kêu ra miệng, liền bị sức lực càng mạnh đè xuống, môi bị áp chế đến biến hình.
"Xuỵt."
Tư Hoàng ngồi cạnh thân thể, ôn nhu trấn an, "An tĩnh một chút."
Buông tay ra, thong thả ung dung chùi trên y phục của ɖú Trương, "Yên tâm đi, tiểu tình nhân của bà không sẽ vì bà mặt mày hốc hác mà rời đi bà, dù sao trên thẻ của ta tiền không ít."
Vú Trương ban đầu còn muốn giận dữ nghe vậy sắc mặt cứng đờ, ở trong lòng giãy giụa Tư Hoàng cuối cùng có phải hay không thật biết rõ cái gì, "Đại thiếu gia lời nói này là có ý gì? Đây là vu oan! Thẻ của Đại thiếu gia mặc dù bị ta bảo quản, thế nhưng mỗi một khoản tiền, ta đều là tiêu ở trên người Đại thiếu gia."
Một câu nói nói xong, ɖú Trương liền câm miệng. Vết thương bị mảnh vụn xé rách quá đau.
Hồi lâu không nghe thấy Tư Hoàng đáp lại, ɖú Trương ngẩng đầu phát hiện đối phương đã đi ra ngoài vài mét, bóng lưng kia thẳng lại không cứng còng, so với trước kia lúc nào cũng ngậm ngực cúi đầu đi đường Đại thiếu gia hoàn toàn khác nhau.
Một hồi nhớ đến giọng nói của Tư Hoàng vừa nãy ôn nhu thấp thuần hoa lệ, ɖú Trương không biết rõ vì cái gì rùng mình một cái.
Lúc xuống cầu thang Tư Hoàng ngước mắt nhìn nữ nhân và một thiếu niên so với bản thân tuổi không sai biệt lắm đang dùng bữa ăn, suy nghĩ trong đầu đã xoay một vòng.