Chương 1-2: Trở về (2)
Cô còn nhớ năm mười sáu tuổi này vết thương do roi là bị Tư Trí Hàn đánh.
Nguyên nhân là buổi tối hôm đó, cô ở quán ăn đêm bên ngoài gặp chuyện, quan trọng hơn là cô thiếu chút nữa hại Tư Hoa bị giết.
Tư Trí Hàn đánh cô không nương tay một chút nào, hẳn là không nghĩ đến có đánh ch.ết cô, sau khi đánh xong liền ném cô ở trong phòng tự sinh tự diệt, chưa từng đến thăm qua cô. Kiếp trước cô bởi vì hình phạt lần này phát sốt cao, thiếu chút nữa ch.ết đi. Lần này sao? Hẳn là ch.ết thật, đổi lấy bản thân sống lại.
Tư Hoàng cười khẽ không tiếng động.
Phía dưới đại sảnh Bạch Tình Lam và Tư Hoa đang dùng bữa sáng sớm liền chú ý tới cô, sau đó ánh mắt liền không rời.
Chậm rãi đi xuống từ trên cầu thang, người đan xen giữa thiếu niên và thanh niên, tóc mái vuốt về phía sau có chút lười biếng hỗn độn, hẳn là dùng nước định hình không cần lo lắng nó rơi xuống che kín mặt mày, hai mắt híp một nửa, khóe miệng khẽ giơ lên, có một chút mới vừa tỉnh ngủ lười biếng và thích ý, ung dung cười một cái, chẳng những không thô bỉ chút nào, lại khiến người ta cảm thấy hồn nhiên thiên thành quý khí.
- - tựa như một thiên chi kiêu tử được quý tộc cổ xưa bồi dưỡng - -
Ngón tay Tư Hoa không tự giác dùng sức, nĩa dao ma sát đĩa sứ, phát ra tiếng vang chói tai.
Âm thanh này không chỉ làm Bạch Tình Lam hoàn hồn, cũng làm cho Tư Hoàng rủ xuống con mắt nhìn lại, con ngươi lộ ra hào quang rực rỡ, giống như chứng kiến một chuyện cực kỳ vui vẻ.
Bước chân Tư Hoàng thay đổi trở nên nhẹ nhàng, khuôn mặt phấn khởi khiến cô biến đổi khí chất, mỹ thiếu niên không rành thế sự đi đến bàn ăn hai người, vươn tay...
Rầm - -
Khăn trải bàn trên bàn ăn bị ném đi, món ăn bên trên rơi trên người hai mẹ con ngu ngơ.
"Tư Hoàng, con nổi điên làm gì!" Bạch Tình Lam sợ hãi kêu.
"Ha ha." Tư Hoàng lộ ra nụ cười tựa như trò đùa dai, cầm lên bình rượu đỏ rơi trên mặt đất, đập về phía ót Tư Hoa còn đang sững sờ.
"A!"
Bạch Tình Lam khiếp sợ nhìn chằm chằm Tư Hoàng tay còn đang cầm bình rượu bị nghiền nát, "Người điên! Người điên!" Hoàn hồn lập tức phân phó đám người hầu cũng đang ngu ngơ, "Còn lo lắng cái gì? Mau bắt kẻ điên này lại!"
Tư Hoàng đổ tất cả chất lỏng trong bình rượu đỏ bị nghiền nát lên mặt Tư Hoa, xem người đang rên rỉ thống khổ, vẻ mặt nhăn nhó, hai mắt cô đều cong thành trăng lưỡi liềm đường cong, "Đừng tới đây, bằng không ta liền cắt vỡ cổ họng hắn."
Giọng nói Tư Hoàng và khuôn mặt của cô đều cùng một dạng, giống như là bị thượng đế thiên vị, hoa lệ đến mức có thể để làm người ta sa vào, giọng nói thả chậm một chút tựa lông vũ khẽ vuốt trái tim khiến người ta ngứa, thể xác và tinh thần như nhũn ra. Điểm này bản thân Tư Hoàng cũng biết rõ, kiếp trước cô thường xuyên cố gắng gắng hết sức nói chuyện đơn giản bảo thủ, để tránh khiến người ta cho rằng mình đang quyến rũ đối phương, rước lấy phiền toái không cần thiết, gặp lại càng nhiều làm nhục.
Nhưng là bây giờ cô không ẩn núp, giọng điệu nhẹ nhàng, giọng nói nhu hòa, là xem Tư Hoa nói, để những người vây lại đây đều dừng bước - - bởi vì bọn họ chứng kiến, Tư Hoàng dùng mảnh thủy tinh bén nhọn của cái bình bị phá đâm vào cổ Tư Hoa, đã lưu máu.
Đại sảnh yên tĩnh, đầu bậc thang ɖú Trương vẻ mặt toàn là máu lại cứng đờ. Bà vốn còn muốn đến cáo trạng, nhưng một màn trước mắt này...
Lúc này ngoại trừ Tư Hoa nằm trên mặt đất, không người có thể thấy rõ vẻ mặt của Tư Hoàng.
Nụ cười trên mặt cô khoái ý làm càn, trong ánh mắt lóe ra tia sáng mang lúc sáng lúc tối, lộ ra sự sắc bén như dã thú đánh giết con mồi.
Trong cổ họng Tư Hoa phát ra âm thanh khàn khàn, hắn lần đầu tiên cảm nhận được sát khí thực sự, này lúc hắn là người ý thức được rõ ràng nhất, Tư Hoàng thật sự có đang suy nghĩ giết hắn, đồng thời dám giết người!
Ông trời ơi! Hắn là đang nằm mơ sao? Ba ngày không gặp, cái bóng của mình tại sao lại biến thành dạng này?
"A..." Tư Hoàng mở trừng hai mắt, một tia hắc ám làm Tư Hoa kinh hồn táng đảm ẩn nấp không thấy. Con mắt xinh đẹp xem xét tường tận bộ dáng Tư Hoa lúc này, cô cười, "Dáng vẻ này mới đúng, không phải nói bị ta làm hại thiếu chút nữa ch.ết sao?"
Đứng lên một lần nữa, không coi ai ra gì sửa sang lại hạ vạt áo.
Tư Hoàng mỉm cười đi ra ngoài.
Người hầu xung quanh thấy cô rời đi, vậy mà không có có một người dám ngăn cản.
"Tư Hoàng! Có bản lĩnh ngươi cũng đừng trở về!" Thanh âm bén nhọn của Bạch Tình Lam truyền đến, lắng nghe kĩ còn có thể nghe ra âm thanh có vẻ run rẩy.
Tư Hoàng nhẹ nhàng gật đầu. Cô đương nhiên biết rõ việc làm hôm nay của bản thân, nếu dám trở về nhất định sẽ lọt vào Tư Trí Hàn đánh đập, không ch.ết cũng phải nửa tàn.
Dọc đường đi cô càng đi càng nhanh, đợi đến lúc Bạch Tình Lam vượt qua khiếp sợ cùng sợ hãi ban đầu, kêu hộ vệ tới bắt cô có thể sẽ chạy không thoát.
Nhưng mà cho dù hiểu rõ này điểm này, bước chân nhanh chóng của Tư Hoàng không giống như là chạy trối ch.ết, ngược lại nhẹ nhàng giống như con chim thoát ra trói tù, dã thú dỡ xuống xích sắt, cho dù vì thế thương tích mình đầy, sắc bén nanh vuốt chưa gỉ độn, chạy đến lại tùy ý khoe khoang tự do.
Tư Hoàng không hối hận tùy ý làm bậy vừa rồi, một chút cũng không hối hận.
Kiếp trước, cô nhẫn đủ, ngốc đủ, cũng chịu đủ!
Này cuộc đời, cô muốn vì chính mình mà sống, có nợ trả nợ, có thù báo thù, làm bất cứ chuyện gì bản thân muốn làm.
Đây là lúc trước trở về ba ngày, sớm đã quyết định kĩ.
"Ha ha ha ha ha hắc - -"
Từ giây phút giầy bước ra khỏi cửa sắt Tư gia, mỉm cười trên mặt Tư Hoàng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng hóa thành sung sướng tùy ý cười to.
(phát tiết đủ?)
"Đây chỉ là bắt đầu."
(nếu như cô cứ tiếp tục như thế, mười ngày cũng không đủ cô sống.)
"Yên tâm, ta nói không muốn ch.ết."
(vậy cô liền mau cấp lão tử đi tích góp tín ngưỡng! Đồ lười biếng này - -!) giọng nói bình tĩnh bộc phát.