Chương 95: Người Đi Trà Lạnh

Tục ngữ nói, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, cho dù tên hầu này có hống hách thế nào thì cũng là đối với người khác, đó cũng là vì chủ của nó mà mới vậy, nói là chó cậy thế chủ cũng được, cái gì cũng được, đây đều là việc của nhà người ta, đóng cửa lại thì dạy dỗ thế nào cũng được.


Nhưng trước mặt mọi người ở đây, đặc biệt là người ngồi đều là đồng nghiệp trong cùng phòng với gã, nếu Lưu Dương thật sự thuận theo lời của Nhiếp Chấn Bang, vậy thì, thể diện của Lưu Dương cũng hoàn toàn không còn, sau này cũng không còn ai dám theo gã ta.


Lập tức, sắc mặt Lưu Dương cũng trầm xuống, thấy Đổng Uyển cô nàng này và Nhiếp Chấn Bang ngồi ngay cạnh nhau, lời của tên hầu vừa rồi Lưu Dương cũng nghe rất rõ. Giờ đây, thù mới hận cũ cùng nảy lên trong đầu, sắc mặt của Lưu Dương tối sầm lại.
Trên mặt bất âm bất dương, cười lạnh nói:


- Tiểu Nhiếp à, làm người vẫn cần phải khiêm tốn một chút mới được. Nước ở cái thủ đô này, rất sâu đấy. Một cái không cẩn thận là sẽ đắc tội với người, đến lúc đó, rơi vào kết cục ảm đạm rồi thì cũng không tốt đâu.


Lúc này, khi nhìn sang Đổng Uyển, sắc mặt của Lưu Dương cũng đã thay đổi. Con người chính là như vậy, lúc đầu Đổng Uyển trong Ủy ban Đoàn thanh niên là một mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng, đối với ai cũng không cho mặt mũi. Cứ như vậy Lưu Dương lại có chút kiên nhẫn, dù sao thì phụ nữ như vậy, từ từ, chậm rãi tiếp cận, chinh phục thì mới có thú vị. Nhưng lúc này đây, thấy Đổng Uyển và Nhiếp Chấn Bang thân mật với nhau như vậy, nếu nói là chuyện công việc thì Lưu Dương tuyệt đối không tin, một người là phụ trách bên thanh niên, một người là phụ trách đội thiếu niên tiền phong, đây hoàn toàn là hai ban ngành không liên quan đến nhau. Chính vì vậy, thái độ của gã ta với Đổng Uyển cũng có sự biến hóa.


Điều này giống như là tiên nữ trên trời đột nhiên biến thành gái thanh lâu vậy, Lưu Dương lúc này lại nhìn Đổng Uyển, trầm tiếng nói:


available on google playdownload on app store


- Đổng Uyển, cô cũng đừng giả bộ, vốn dĩ tưởng cô là trinh tiết liệt nữ hay gì, bây giờ xem ra cũng chỉ thường thường mà thôi. Không phải chỉ là bộ dạng tuấn tú chút thôi sao? Tuổi tác của tên nhãi này, tôi thấy cũng phải ít hơn cô một tuổi. Đúng là thật không ngờ cô lại có loại đam mê này, trâu già gặm cỏ non!


Lời nói vừa dứt, Đổng Uyển cũng đã tức giận đến sắc mặt xanh mét, người cô đã đứng bật lên rồi, sắc mặt thì ửng đỏ, khi nào mà Lục tiểu thư của Đổng gia lại phải chịu uất ức như vậy chứ, khi nào mà lại bị người ta nói như vậy chứ? Ngón tay của Đổng Uyển run rẩy chỉ vào Lưu Dương nói:


- Anh Tên khốn khiếp.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đứng lên, nếu nói chỉ là mình hắn phải chịu mấy lời châm chọc này thì Nhiếp Chấn Bang còn có thể nhịn. Dù sao thì thế này so với kiếp trước cũng xem như một trời một vực rồi. Nhưng lúc này, người bị tổn thương là Đổng Uyển.


Nhiếp Chấn Bang cũng không thể không ra mặt, nếu bị ông nội biết được Đổng Uyển bị ức hϊế͙p͙, mà hắn thân là đàn ông con trai lại chỉ biết trốn ở phía sau, sợ là cái gậy của ông cụ sẽ rơi xuống người hắn đấy chứ.


Ngay lập tức, hắn nhìn cái tên Lưu Dương này. Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc, hắn gằn tiếng nói:
- Lưu Dương, cho anh một cơ hội cuối cùng, xin lỗi Đổng Uyển đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.


Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn đám người Trịnh Căn Sinh bên cạnh, trên mặt mang nụ cười áy náy nói:


- Anh Trịnh, các vị tiền bối, thực sự là ngại quá, bữa cơm hôm nay sợ là ăn không được rồi. Thế này vậy, giờ này ngày mai, vẫn là ở đây, tôi đặc biệt đặt một phòng, chúng ta tụ tập lần nữa, coi như là chút tâm ý của tôi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nói với Đổng Uyển biên cạnh:


- Uyển nhi, làm phiền cô một chút, trước đưa anh Trịnh bọn họ lên xe trước.


Đổng Uyển lúc này cũng lấy lại tinh thần, thấy Nhiếp Chấn Bang vì mình mà xuất đầu lộ diện, loại tình tiết anh hùng cứu mĩ nhân thông thường này lại khiến Đổng Uyển cũng có chút mê ly. Ý tứ của Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển rất rõ. Ở Ủy ban Đoàn thanh niên bên này, thân phận của Đổng Uyển cũng là cố ý che giấu, Nhiếp Chấn Bang nói như vậy tất nhiên là không muốn để thân phận bại lộ. Nhưng mà, đoán là một chuyện, còn thực sự tận mắt nhìn thấy thì lại là một chuyện khác.


Trịnh Căn Sinh lúc này thấy bầu không khí bối rối, cũng biết là chuyện này không phải là anh ta có thể giải quyết được. Tuy rằng ở trong phòng làm việc, uy tín của anh ta rất tốt. Nhưng Trịnh Căn Sinh lại rất rõ, ít nhất Lưu Dương cũng sẽ không để ý đến bản thân anh. Lúc này mà can dự vào thì chỉ có thể là tự rước lấy họa. Là một người già dặn đã lăn lộn trong Ủy ban Đoàn thanh niên nhiều năm, quan hệ của Trịnh Căn Sinh và Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng chưa đạt đến mức có thể khiến Trịnh Căn Sinh vì Nhiếp Chấn Bang mà từ bỏ tiền đồ của mình. Lập tức, Trịnh Căn Sinh cũng cười nói:


- Đều là đồng nghiệp không cần phải như vậy mà, Chấn Bang, thực sự là ngại quá, vậy chúng tôi về trước đây.
Sau khi đám người Trịnh Căn Sinh rời đi, Nhiếp Chấn Bang lại lần nữa mở miệng nói:


- Lưu Dương, cơ hội cuối cùng, tôi đếm ba giây, lập tức xin lỗi cho ông, nếu không đừng trách ông không khách khí.


Lúc này, Lưu Dương lại là vẻ mặt thách thức, khinh thường nhìn Nhiếp Chấn Bang, không những không có bất kỳ ý xin lỗi nào mà ngược lại còn vỗ vỗ vào khuôn mặt càn rỡ của mình, ngang ngược nói:


- Nhiếp Chấn Bang, mày không phải là một sinh viên sao? Số gặp may mới được phân về ủy ban trung ương, mày ngông cuồng cái gì. Nói cho mày biết, trong thành Tứ Cửu này, chuyện mày không biết có rất nhiều. Tao thế nào với cô ta, không phải chỉ là nói một câu sao? Đổng Uyển cô ta là công chúa hay cách cách? Mặt của bố mày đây này, mày đánh đi, mày dám sao?


Lời còn chưa dứt, một tiếng Bốp, một cái bạt tai vang dội chát chúa vang lên trong đại sảnh. Giờ phút này, cả đại sảnh đều bỗng chốc yên tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào bên đó.


Hiện giờ, người có thể ở dùng cơm được ở sảnh Đàm gia này thì nói thế nào, cũng là người có chút thân phận địa vị trong thành Tứ Cửu. Thấy có người dám động tay ở nơi sang trọng như vậy, tất cả mọi người đều tò mò nhìn sang bên này.


Lúc này, Lưu Dương đã ôm kín khuôn mặt của mình. Nhiếp Chấn Bang ra tay quá mạnh, vốn dĩ Nhiếp Chấn Bang chính là hành gia của Hình ý quyền, cộng thêm ba năm rèn luyện trong quân đội, sức mạnh và sức bùng nổ đều đạt một bước nhảy vọt về chất. Một cái tát này, Nhiếp Chấn Bang cũng không chút nương tay.


Trong phút chốc, khuôn mặt của Lưu Dương đã sưng lên, khóe miệng cũng chảy máu, nhìn Nhiếp Chấn Bang, Lưu Dương dường như không dám tin, lúc này tên hầu bên cạnh cũng lấy lại tinh thần, lập tức vội vàng chạy đến nói:


- Lưu thiếu gia, cậu đợi đó, tôi lập tức đi gọi Côn thiếu gia bọn họ đến, phản rồi, hôm nay không trị tên tiểu tử này, chúng ta cũng đừng lăn lộn ở thành Tứ Cửu này.
Nhưng lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại vẫn không buông tha, nhìn chằm chằm Lưu Dương, tiếp tục nói:


- Lưu Dương, lập tức xin lỗi, nếu không, cái mặt bên này của mày sẽ phải ăn thêm một cái nữa đấy.


Lưu Dương vào giây phút này cũng có chút bối rối. Tên Nhiếp Chấn Bang này rốt cuộc là ai? Tại sao lại dám mạnh tay như vậy? Đây là thật sự không hiểu hay là có bối cảnh, Lưu Dương cũng đang phỏng đoán. Nhưng, vừa nghe đến câu này của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Dương lập tức giận dữ, hung hăng nhìn chằm chằm Nhiếp Chấn Bang, tức giận hét lên:


- Nói cái mẹ mày, có gan thì hôm nay mày xử bố luôn đi, nếu không, mày cứ đợi mà nhặt xác cho mình.
Cũng lúc đó, Lưu Dương liền trút tức giận lên người Đổng Uyển, cũng tức giận nói:


- Đổng Uyển, con điếm cô nhớ lấy cho tôi, ông đây nếu chưa ch.ết thì ông nhất định phải hϊế͙p͙ trước giết sau, các người đôi cẩu nam nữ này có gan dám động vào tao.
Bốp!
Lại một cái bạt tai chát chúa, lần này, mặt bên phải cũng sưng lên. Bây giờ thì hai bên đều sưng, cũng coi như là cân bằng.


Thấy Lưu Dương đã bị bản thân đánh cho ngồi xổm trên mặt đất, Nhiếp Chấn Bang trầm tiếng nói:
- Lưu Dương, đây chính là bài học cho cái mồm không sạch sẽ của mày. Từ hôm nay trở đi, cút khỏi thủ đô cho tao, nếu không đừng trách tao tự mình động thủ.
Chính vào lúc này, một âm thanh vang lên:


- Ồ, ngang ngược như vậy tôi lại muốn xem xem rốt cuộc là người nào mà dám buông ra lời nói lớn như vậy.
Ngẩng đầu lên nhìn, Lưu Côn tiểu tử này, cùng với Lý Hoa, cựu Tham mưu trưởng quân khu thủ đô, hiện đảm nhiệm Phó Chính ủy gia quân khu thủ đô, từ lối đi bước vào.


Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Lưu Côn và Lý Hoa ánh mắt đều mở lớn, lại nhìn thấy Đổng Uyển nét mặt giận dữ ở bên cạnh, Lưu Côn liền biết ông anh họ phương xa của mình sợ là gây đại họa rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này ngược lại ngồi xuống, thản nhiên nói:


- Xem ra, người đi trà lạnh, tôi mới ba năm không xuất hiện ở thủ đô, hiện nay đến cả chó mèo cũng đều ức hϊế͙p͙ đến đầu tôi rồi.






Truyện liên quan