Chương 96: Sự Điên Cuồng Của Đổng Uyển

Nghe thấy câu này của Nhiếp Chấn Bang, nét mặt Lưu Côn có chút lúng túng. Thân phận của Lưu Côn không giống với người khác. Từ trưởng bối mà nói, cha của Lưu Côn hiện giờ coi như là một thành phần chính thức của Nhiếp hệ. Theo bản thân mà nói, quan hệ giữa Lưu Côn và Nhiếp Chấn Bang đó cũng là có giới hạn rất rõ ràng.


Nhìn Lưu Dương ngồi chồm hổm trên mặt đất, Lưu Côn hận không thể một cú đá bay đi, bà con xa này của cậu, thực sự quá ngang ngược rồi. Bản lĩnh thì không có, nhưng lại đi học mấy cái thói hư tật xấu trong thủ đô. Ỷ vào có một người bác là cấp Thứ trưởng, ỷ vào một người em họ như cậu đây thôi, thế mà làm như cả thành Tứ Cửu này đã biến thành thiên hạ của anh ta vậy. Giờ phút này, Lưu Côn cũng có chút hối hận, có trách thì chỉ trách trước đó, cậu đã có chút dung túng.


Bên cạnh, Lý Hoa cũng bước tới chào đón. Hiện giờ, bác cả Nhiếp Quốc Đống của Nhiếp gia là người đứng đầu quân khu thủ đô. Cha của Lý Hoa hiện nay cũng là Phó chính ủy của quân khu thủ đô, coi như là có giao tình không ít. Ngay lập tức, Lý Hoa bước tới, thấp giọng nói:


- Tam ca, anh xem, trước mặt nhiều người như vậynếu không, chúng ta có chuyện gì vào trong phòng nói chuyện, thế nào?


Nhìn Lưu Côn đứng cạnh đấy cúi đầu không nói gì, lúc này, cơn tức giận của Nhiếp Chấn Bang cũng xuôi hơn nhiều. Thái độ này của Lưu Côn khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Cúi đầu, không nói câu nào, đây là tỏ vẻ, Lưu Côn thừa nhận cái sai lầm này, cũng gánh chịu trách nhiệm. Còn không nói lời nào, cũng là đã cho thấy, ý của Lưu Côn chính là, vị bà con này tùy ý Nhiếp Chấn Bang xử lý, cậu ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý kiến nào.


Trên thực tế, Lưu Côn lúc này cũng là đã làm một lựa chọn tốt nhất. Đừng nói Nhiếp Chấn Bang thân phận ở cấp này đặt trong đây, cho dù là Đổng Uyển phía sau Nhiếp Chấn Bang đây cũng là công chúa không thể đắc tội nhất trong thành Tứ Cửu, ông cụ của Đổng gia chính là đại lão trong Ủy ban cố vấn trung ương.


available on google playdownload on app store


Hiện nay mặc dù đã lui ẩn rồi, nhưng cho dù là thủ trưởng số 1 hiện nay cũng phải nể mặt nhân vật trâu bò này. Chuyện hôm nay nếu Đổng Lục tiểu thư không vui, bị thống lên trên, vậy thì không phải là chuyện hai cái bạt tai là có thể giải quyết.


Cùng với Lý Hoa vào trong phòng riêng, Nhiếp Chấn Bang lập tức ngồi xuống ghế sô pha, Đổng Uyển lúc này cũng ngồi bên cạnh Nhiếp Chấn Bang.


Nhiếp Chấn Bang từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá Trung Hoa bình thường. Nói đến thuốc lá, trên thực tế thì với thân phận của ông nội và bác cả thì Hùng Miêu đặc cung trong nhà tuyệt đối không ít, nhưng có lẽ là bởi vì kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang đối với thuốc đặc cung này không có bất kỳ hứng thú nào, ngược lại thường hút Trung Hoa lại khiến Nhiếp Chấn Bang có chút nhớ mãi không quên.


Lúc này, Lưu Côn cũng chủ động tới đón câu chuyện:


- Tam ca, việc này. Rõ ràng đã ở trong này rồi, tính cách của Côn tử tôi anh cũng hiểu rồi đấy, tôi không còn gì có thể nói. Lưu Dương mặc dù là anh họ tôi, nhưng tùy ý anh và Lục tiểu thư xử lý, tôi quyết không hai lời, muốn chém muốn giết thì anh cứ bảo.


Lưu Côn lúc này nói như vậy cũng không phải không có thân tình, mà ngược lại, Lưu Côn đây cũng là hiểu thấu tâm tư của Nhiếp Chấn Bang. Nếu nói như vậy, có lẽ Nhiếp Chấn Bang lại có khả năng tha cho Lưu Dương một con đường sống, nếu không, đời này của Lưu Dương, mặc dù không đến mức mất mạng, nhưng sợ là cái chức cán bộ này đã làm không được rồi.


Quả nhiên, nghe thấy Lưu Côn nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút suy nghĩ, hắn nhìn Lưu Côn, trên mặt mang theo nụ cười nghiền ngẫm. Ba năm không gặp, không ngờ Côn tử cũng đem tâm tư đùa đến trên đầu hắn đây. Nhưng Nhiếp Chấn Bang không cũng không định vạch trần, loại chuyện nhỏ này không đáng để đoạn tuyệt qua lại hay gì đó với Lưu Côn. Chỉ có điều, trong lòng Nhiếp Chấn Bang đánh giá Lưu Côn có chút thấp đi, còn về sau này thì phải xem biểu hiện của chính bản thân Lưu Côn.


Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nhìn Đổng Uyển bên cạnh, nói:
- Uyển nhi, cô xem..?
Lúc vừa rồi, Nhiếp Chấn Bang gọi cô là Uyển nhi, nhưng thật ra cô cũng không có cảm giác gì lớn. Song lúc này, trước mặt người quen là Lưu Côn và Lý Hoa, Đổng Uyển cũng có chút nhăn nhó, cúi đầu nói:


- Anh nhìn xem rồi làm là được rồi.
- Côn tử, thế này đi, người tôi cũng đánh rồi, giáo huấn cũng chịu rồi. Người anh em này của cậu từ đâu tới thì vẫn là chạy về nơi đó đi, còn về sắp xếp thế nào thì đó là chuyện của mình cậu, anh đây cũng không hỏi, thế nào?


Nhiếp Chấn Bang trầm tư một lúc, rồi mới nói ra ý của bản thân.


Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang cùng vì tốt cho Lưu Côn. Với tính cách tự cao tự đại của thằng nhóc Lưu Dương này, cứ tiếp tục lăn lộn ở thủ đô thì đến lúc đó, nếu việc gây họa càng lớn thì Lưu Côn cũng phiền phức. Đưa về quê, Nhiếp Chấn Bang tin là việc bố trí một chức vị cho tên này rất đơn giản, Lưu gia vẫn phải có được chút năng lực đó.


Lúc này, Lưu Côn lại quay đầu nói với Lưu Dương bên cạnh:
- Còn không mau cút đi, ở đây cho đẹp mắt sao?
Nếu là bình thường, thấy Nhiếp Chấn Bang, tự nhiên là cậu ta sẽ không đi, nhưng trong tình huống này, Lưu Côn cũng không còn mặt mũi mà ở lại. Cậu ta liền nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, nói:


- Tam ca, anh và Đổng Uyển nói chuyện trước, tôi còn có chút việc cho nên không ngồi tiếp cùng hai người nữa.
Bên cạnh, Lý Hoa tiểu tử này lại vẻ mặt thoải mái, mắt nhìn Đổng Uyển, tay thì giơ ngón cái lên với Nhiếp Chấn Bang, miệng nỉ non vài câu, nhìn khẩu hình thì rõ ràng là đang nói:


- Tam ca, vẫn là anh trâu bò!
Đổng Uyển ngược lại khẽ gắt một cái:
- Cuốn xéo, miệng chó không phun ra ngà voi được.


Trong chốc lát, căn phòng lớn như vậy lại chỉ còn Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển. Giờ phút này, hai người rõ ràng có chút lúng túng, vừa rồi lời nói của Lưu Dương giống như là có chút ý chọc thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh rồi vậy.


Ngay lúc đó, từ ngoài cửa, nhân viên phục vụ bước vào, nhìn hai người cung kính nói:
- Tiên sinh, vừa rồi Lưu tiên sinh đã đặt lại cơm cho ngài và Lục tiểu thư, xin hỏi, ngài dùng cơm sao?


Ở trong cả cái khách sạn Thủ đô này, trong cái sảnh Đàm gia này, Lưu Côn cũng là người có danh tiếng lớn. Cái kiểu dặn dò người phục vụ đó của Lưu Côn cũng khiến người phục vụ lúc này biểu hiện hết sức cung kính.
Nhiếp Chấn Bang nhưng lại nhìn Đổng Uyển bên cạnh, cũng cười nói:


- Đổng Uyển, nếu không thì chúng ta ở đây ăn cơm xong rồi đi, thế nào?
Đổng Uyển gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ăn rồi đi vậy.
Đợi sau khi người phục vụ rời đi, Đổng Uyển lại nhìn Nhiếp Chấn Bang, có chút thẹn thùng, nói:


- ChấnChấn Bang, vừa rồi anh không phải là gọi tôi cái đó sao? Sao giờ lại đổi về như cũ rồi.


Câu này khiến Nhiếp Chấn Bang trong lòng nhảy dựng lên, nhìn Đổng Uyển. Chẳng lẽ nào, hắn còn có số đào hoa thế này sao? Đến một cô gái như Đổng Uyển cũng yêu hắn sao? Ngâm nghĩ một hồi, Nhiếp Chấn Bang lập tức phủ định suy nghĩ này, cười nói:


- Đổng Uyển, cô cũng biết, vừa rồi không phải là lời nói của tên tiểu tử Lưu Dương đó làm tôi tức giận sao? Cô đừng để ý.


Nhưng Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không phát hiện ra trên mặt của Đổng Uyển lại hiện lên chút tức giận. Tên đầu gỗ này, nhìn thì rất thông minh sao vào lúc then chốt này lại ngốc như vậy.
Đợi nhân viên phục vụ vào lần nữa, Đổng Uyển đột nhiên nói:
- Phục vụ, lấy bốn chai Mao Đài vào đây.


Nhìn bộ dạng hung hãn của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang cũng sửng sốt, nhìn bốn chai Mao Đài ở trên bàn, đang chuẩn bị nói thì Đổng Uyển mở miệng nói trước:
- Tôi muốn uống rượu, anh ba chai, tôi một chai, không vấn đề gì chứ, tôi biết tửu lượng của anh rồi.


Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cười khổ, tính cách của cô gái Đổng Uyển này Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hiểu rõ, đừng nhìn bộ dạng lạnh lùng bình thường, thật ra trong xương cốt lại tiềm tàng sự điên cuồng, nếu không, mấy năm trước cũng không dám đi bão kích thích vậy cùng với hắn. Mặc dù lúc đó là do hắn kéo đi, nhưng Đổng Uyển lúc đó hoàn toàn có thể nói ra rằng không đi nữa.


Lúc này, nếu hắn từ chối thì nói không chừng cô nàng lại nổi bão ngay tại chỗ mất. Hai chai đối với mình mà nói đã là tửu lượng thích hợp rồi, nhưng ba chai thì sợ là cũng phải say.
Cắn răng một cái, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm giác liều mình để bồi quân tử, hào khí nói:


- Tới thì tới, đợi say rồi cũng đừng trách tôi.






Truyện liên quan