Chương 54: Kinh hồn trong bệnh viện 3
Nửa giờ sau, sau khi khôi phục lại sức chịu đựng, Tiêu Vũ Hiết dùng khinh công xuyên qua sân rộng có đám zombie lẻ tẻ. Cô trốn vào tầng một phòng khám bệnh rồi lập tức sống cửa lại, tránh né khoảng sáu bảy con zombie đang vui đùa bên ngoài. Tiếp đó cô mở cửa cầu thang rồi lên tầng hai theo đường cầu thang, khi cô gõ cửa phòng thì cảm thấy bầu không khí trong đó có chút không thích hợp. Hốc mắt Thẩm Nhiên đỏ lên, hình như vừa mới khóc, Tiêu Vũ Hiết không dám nhìn kỹ.
"Hiện tại chúng ta có kế hoạch gì?" Ánh mắt cô chuyển sang bên Dương Hộ và Diệp Vân Khinh, sau đó đưa mắt nhìn Diệp Vân Khinh: "Tiếp tục đi lên tr.a xét sao?"
"Vừa rồi bọn anh đã kiểm trả cửa sổ và tường bên ngoài lầu hai, không có dấu vết bị người leo lên." Anh trầm ngâm nói: "Cho nên, có lẽ chúng ta phải tìm ở khu nằm viện."
Tiêu Vũ Hiết đưa mắt nhìn ra ánh mặt trời nóng bỏng bên ngoài cửa sổ, từng chùm ánh sáng mạnh mẽ như thực chất rơi trên mặt đất. Thế giới dưới ánh nắng trở nên mông lung bởi các loại phản quang. Cô tiện tay lấy ra một quả trứng chim từ trong ba lô ném ra ngoài. Trứng chim bay giữa không trung, bởi lực cản của gió mà vỡ thành hai mảnh, lòng trúng vỡ ra rơi xuống trực tiếp bị ánh nắng nướng chín. Chỉ chưa được vài giây, trứng quá chín bốc lên từng làn khói đen.
Uy lực của ánh nắng trong hiện thực lớn hơn rất nhiều so với trong thôn sa mạc. Cũng may thuộc tính chống nắng của cô không thấp, trang bị cũng có chút khả năng kháng nóng nên mới có thể ra ngoài mà không bị phơi cháy thành than. Không nói đến Dương Hộ, Thẩm Nhiên và Diệp Vân Khinh chắc chắn là không kháng nổi được rồi.
"Thời tiết ch.ết tiệt này." Dương Hộ không khỏi thầm mắng một tiếng: "Bảo người ta phải đi lại ở bên ngoài như thế nào đây?"
Sẽ không quá lâu, Tiêu Vũ Hiết nghĩ thầm, nhiệt độ ánh nắng đã tới điểm cao nhất rồi, tiếp đó sẽ tiến vào mùa mưa. Những thực vật sắp ch.ết héo sẽ nghênh đón cam lâm xuống cứu chúng nó. Bạn có thể tưởng tượng được rồi đấy, một tháng tiếp theo, thực vật sẽ sinh trưởng mạnh mẽ, những người sống sót ở Hoa Thành sẽ nghênh đón thời gian hắc ám nhất của họ. Người có thể sống sót chỉ là một phần vạn.
Có lẽ đây là sự trả thù của thiên nhiên, khi nhân loại không kiêng nể gì khiến những chủng tộc khác tuyệt chủng, địa cầu rốt cục không nhịn được muốn thanh trừ những vẩy bệnh trên người nó đi. Đó là ngày cuối cùng của nhân loại, cũng là tiệc chúc mừng của những chủng tộc khác.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút trước đi." Diệp Vân Khinh nhìn sắc trời bên ngoài cũng thở dài: "Hiện tại không phải là lúc tốt nhất để ra ngoài."
Dù trong lòng Thẩm Nhiên có sốt ruột hơn nữa nhưng cũng không thể không đồng ý với lời nói của anh ta. Mười hai giờ trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, Tiêu Vũ Hiết cũng chỉ có thể chịu được ba phút, còn những người khác chỉ sợ không thể chịu đựng được 1 phút ấy chứ.
Ngồi không không phải là cách hay, thấy tầng một và tầng hai hầu như đã bị bọn họ thanh tẩy hết. Tiêu Vũ Hiết liền nói muốn vào không gian dị độ. Diệp Vân Khinh đồng ý, cũng dặn cô chú ý thời gian để tránh bỏ lỡ thời cơ ra ngoài.
Vào không gian dị độ, điều Tiêu Vũ Hiết làm đầu tiên là hỏi Cổn Cổn về tình trạng thành ngầm. Hôm qua bang sa mạc và hắc bang giao chiến kịch liệt, bạn của cậu ta bị tên bắn phải vào chữa bệnh trong tiệm thuốc. Cuối cùng đương nhiên là bang sa mạc thắng, mặc dù phải mất bảy nhân mạng nhưng khi bọn họ nhìn thấy cánh cửa thanh đồng rộng rãi thì đã biết rằng, sự hi sinh của bọn họ cũng không uổng phí.
"Bang sa mạc đang tuyển thêm người." Cổn Cổn nói chuyện với cô trong kênh bạn tốt: "Đoàn tinh anh vẫn là những người đó, hiện tại tuyển bang chúng phổ thông và người chơi có kỹ năng sinh hoạt, nếu chị đồng ý vào thì khẳng định bang chủ chúng em rất chào đón."
"Tôi không có dự định gia nhập bang phái." Tiêu Vũ Hiết từ chối khéo, Cổn Cổn cũng không miễn cưỡng. Dựa vào thân phận bảng xếp hạng chiến lực đệ nhất của cô, bang sa mạc sao có thể vì chuyện nhỏ này mà đắc tội cô chứ.
"Leader hắc bang ch.ết rồi." Cổn Cổn nói lên một chuyện khác: "Nhưng quân sư của hắn, cũng là bang phó chạy mất. Chị cẩn thận một chút, em lo hắn sẽ tìm chị báo thù."
Tìm tôi báo thù à? Tiêu Vũ Hiết không khỏi cười ra tiếng: "Hắn không tìm lão đại của các cậu thì thôi, sao phải tìm tôi báo thù?"
"Lão đại bọn em không thường ra ngoài, không có nhiều người biết thân phận chân thật của anh ấy, tìm cũng không tìm được." Cổn Cổn kiên nhẫn giải thích: "Nhưng chị thì kahcs, chị là cô gái xếp hạng đệ nhất trên bảng chiến lực nha, nổi tiếng quá còn gì. Hơn nữa thêm sự kiện thành ngầm hôm qua, hầu như toàn bộ thôn sa mạc đều biết chị rồi. Thôn thì nhỏ như vậy, hai mươi phút là có thể đi từ đầu tới cuối thôn, tìm chị dễ hơn nhiều."
"Cậu cũng biết tôi đứng đầu bảng chiến lực nha?" Tiêu Vũ Hiết cười một tiếng, nói: "Được rồi, tôi sẽ chú ý, tên hắn là gi?"
"Ngô Phản."
Ngô Phản? Cái tên này quen thế nhỉ. Tiêu Vũ Hiết tìm kiếm trong hồi ức rất lâu mới nghĩ ra. Hắn là người chơi thứ hai vào thôn sa mạc. Cô từng gặp hắn trong nhiệm vụ vườn cây, nhưng khi đó hắn dẫn hai người rời khỏi đội ngũ. Về sau nhiệm vụ hoàn thành nhìn thông báo của trò chơi mới biết được hai người kia đã ch.ết, chỉ có hắn còn sống rời đi phó bản nhiệm vụ bắt buộc.
Hóa ra hắn là phó bang của hắc bang. Cũng khó trách cô đã cảm thấy hắn không giống người tốt, đây chính là trực giác của võ giả.
Nghĩ tới đây, Tiêu Vũ Hiết đi tới tiệm thuốc, mới chỉ mấy phút cô đã cảm thấy đầu đầy mồ hôi. Sau khi tới đó thì cô uống một chén trà giải nóng rồi mới hỏi dược sư về tình trạng con mèo kia, cỏ cá tanh có tác dụng hay không.
"Nó ch.ết rồi." Dược sư dùng ngón tay lau lau đôi mắt ráo hoảnh: "Con mèo đáng thương, nó quá phóng túng bản thân, không biết đồ vật trong bình không thể ăn. Lúc ta phát hiện nó thì nó đã bị độc ch.ết rồi, thật xin lỗi nha mạo hiểm giả."
"Là tôi làm phiền ngài." Tiêu Vũ Hiết lấy ra dược thảo mà trước kia cô đã hái làm thù lao, dược sư vui vẻ nhận lấy: "Cám ơn cô nhé mạo hiểm giả, loại thảo dược này chỉ có ở nơi mèo hoang tụ tập. Ta treo nhiệm vụ mười ngày rồi mà không có ai tới nhận."
Tiêu Vũ Hiết không yên lòng nghe vài câu rồi mưới thừa dịp bà ta lấy hơi thì mới chen được mấy câu vào: "Nếu tôi lại bắt được mèo hoang thì ngài còn có thể trông nó vài ngày giúp tôi không? Tôi nguyện ý dùng hai túi dược thảo thế này làm thù lao."
"Đương nhiên." Mắt Dược sư sáng rực lên, trong đầu Tiêu Vũ Hiết cũng nghe được thông báo nhắc nhở độ thiện cảm của cô và dược sư đã lên tới thân mật. Ánh mắt dược sư nhìn về phía cô cũng thêm một phần thân cận: "Về sau cô tới tiệm thuốc của tôi, tôi giảm giá cho, lấy 99% thôi!"
99%, thế mà bà cũng nói ra được. Tiêu Vũ Hiết lễ phép qua loa vài câu rồi hỏi Cổn Cổn phòng bệnh của cậu ta và bạn cậu ta. Phòng bệnh của họ ở chỗ khác, cách dược sư không xa, chỉ đi hai ba phút là có thể tới, còn chưa gõ cửa đã nghe được tiếng nói chuyện bên trong. Cô tính tai nghe được hình như đang nói tình cảm gì đó, khoe ân ái, cô giơ tay lên gõ cửa phòng.
Nghe được lời mời vào, cô liền đẩy cửa ra. Một người đàn ông anh tuấn mà trông khá quen mặt đang ngằm ngửa trên giường bệnh, trên phần bụn là băng vải trắng bóng, Bổ Y quen thuộc đang bón canh cho hắn. Cổn Cổn đứng bên giường tỏ vẻ rất không nhìn được, sau khi thấy cô thì nở nụ cười thuần thục: "Tiêu Tiêu, sao chị cũng tới."
"Nghe nói bạn cậu gặp chuyện, tôi vừa hay đang ở tiệm thuốc nên tới xem một chút." Cô nhìn lướt qua gian phngf, phòng bệnh này và những căn phòng khác ở thôn sa mạc có bố cục không sai biệt lắm. Tnwgf tầng cỏ khô được cột vào tường màu đất để che chắn gió và bão cát bên ngoài. Nói đến đây lại nhớ tới, lần đầu tiên bộc phát bão cát cô không ở không gian dị độ, mà bão cát cỡ nhỏ lại không có ảnh hưởng lớn đối với thôn. Nhưng cô nhớ kỹ không lâu sau, đoạn thời gian từ mùa khô chuyên tới mùa mưa. Thì bỗng dưng hạ nhiệt độ. Các người chơi trong làng đều vô cùng vui vẻ, khi đó thôn Sa mạc đẽ gặp phải một trận bão cát lớn. Những người chơi đi trên đường sẽ bị cuốn lên trời, tương tự với trạng thái chiến đầu là không thể trở lại thế giới hiện thực. Cuối cùng toàn bộ thôn đều bị chôn cui. Người chơi còn sống sót cầm vũ khí tới đào người. Mực dù đột nhiên những lại không có nhiều thương vong, tệ nhất chỉ là mất tích, không có vẻ nghiêm tọng lắm cho nên cô nhất thời không nhớ ra được.
Không thể không nói, thôn sa mạc đúng là nhiều tai nạn. Chắc nhẳn tình trạng của những thôn xóm khác cũng không khác biệt mấy.
Tiêu Vũ Hiết dời ánh mắt khỏi bức tường, nhìn về người đàn ông nằm trên giường. Anh ta lắc lắc tay phải của mình chào cô giống như con mèo cầu tài vậy. Bổ Y liếc mắt cười vưới Tiêu Vũ Hiết: "Cô còn nhớ anh ta chứ, Lương Sảng."
"Hey!" Anh ta lộ ra nụ cười quá mức sáng lạn.
Đương nhiên là Tiêu Vũ Hiết còn nhớ, chàng trai thích đùa, không, nói là cậu bé thì càng thêm chuẩn xác.
"Hai người ở cùng nhau?" Cô thấy hình như hai người rất thân mật thì trực tiếp hỏi. Bổ Y đỏ mặt, ánh mắt như nước nhìn cô một chút. Lương Sảng thì lại rất vui vẻ, giống như cười không cần tiền vậy, đặt tay Bổ Y vào lòng bàn tay mình, sảng khoái đáp: "Đúng vậy, chúng tôi, ừm, ở cùng một chỗ, chờ khi chúng tôi kết hôn thì cô nhớ phải tới uống rượu mừng nha."
Bổ Y nghe vậy thì rút tay mình ra, nụ cười trên mặt mang theo vẻ đắng chát, nhưng vẫn dùng ngữ khí vui sướng nói; "Thôi đi, đều ngày tận thế rồi, anh còn băn khoăn kết hôn hay không à?"
"Ai nói tận thế thì không thể yêu đương kết hôn?" Lương Sảng khăng khăng nắm chặt tay cô, đôi mắt khi nhìn cô phảng phất có ánh sao trong đó; "Anh thích em, muốn sống trọn đời với em, dù là tận thế, anh cũng chỉ muốn cùng với em."
Tiêu Vũ Hiết bị nhét thức ăn cho chó và Cổn Cổn căn bản không thể chen lời vào liếc nhau một cái, hơi có chút dở khóc dở cười. Cổn Cổn trực tiếp luii ra khỏi phòng, tặng không gian cho đôi tình nhân mới này. Tiêu Vũ Hiết đuổi theo bước chân cậu ta, còn săn sóc đóng cửa lại.
Trên hành lang, Cổn Cổn tìm tòi trong túi áo trong chốc lát rồi thở dài: "Loại thời điểm này, em hẳn nên hút điếu thuốc." Càng có thể phụ trợ nội tâm thang thương của em. Cổn Cổn bổ sung câu này trong lòng. Đáng tiếc, từ sau tận thế, có không gian dị độ nên còn có thể nói không thiếu thức ăn nước uống, nhưng khẳng định là không có loại hàng xa xỉ như thuốc lá. Cho dù có thì cậu ta cũng không thể hút, chỉ cầm nhìn là đủ rồi.
"Bọn họ thật tốt." Tiêu Vũ Hiết nói.
Cổn Cổn không nói gì, mãi sau mới nói: "Còn nhớ rõ lúc chúng ta gặp Bổ Y, đôi vợ chồng nhất định phải tranh bộ quần áo với cô ấy không?"
Ấn tượng kia có chút xa xưa, nhưng Tiêu Vũ Hiết còn nhớ rõ, bởi lúc ấy Bổ Y nói không thể bán quần áo cho người không thể tự nuôi sống mình, bởi những cô gái đó không thể giữ nổi quần áo mà cô đã tỉ mỉ chế tạo ra.
"Tôi nhớ được." Cô có chút do dự hỏi: "Bọn họ sao rồi?"
"Chuyện cũ ấy mà." Trong mắt Cổn Cổn tỏ ra mỉa mai: "Thế giới này không thiếu con gái xinh đẹp trẻ tuỏi, thê tử hoa tàn ít bướm đương nhiên là bị đào thải." Nói tới đây, cậu ta dừng một chút rồi mới nói; "Các cô gái ấy không có năng lực sinh tồn, cũng không có quyết tâm học tập cách sinh tồn. Một khi bị vứt bỏ, trên thế giới này cũng chỉ có thể..." Cậu ta thở dài: "Cô ta ch.ết rồi, tự sát, ch.ết bên ngoài hiệp hội mạo hiểm giả."
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã phác họa ra một đời của cô gái kia. Tiêu Vũ Hiết không khỏi có chút thổn thức, cảnh tượng lúc trước cô ta và Bổ Y tranh đoạt quần áo còn rõ như trước mắt, tuổi cô ta cũng chỉ khoảng hai lăm hai sáu, còn lâu mới có thể nói là hoa tàn ít bướm. Có lẽ cũng bởi nguyên do này, Bổ Y mới có thể nhăn nhó như vậy, không muốn chấp nhận tâm ý của Lương Sảng. Tình cảnh của cô ấy và cô gái tự sát kia rất giống nhau, ngoài việc cô ấy còn có một nghề thành thạo có thể mưu sinh. Nhưng điều này cũng không thể tiêu trừ nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy, một cô gái chìm đắm trong tình yêu thường như vậy.
Tiêu Vũ Hiết có thể cảm nhận được nội tâm phức tạp của Bổ Y. Cô khoanh tay, lẳng lặng nhìn cồn cát màu vàng kim dươi sánh nắng mặt trời rạng rỡ, rất lâu sau mới nói: "Tận thế, không có nghĩa là không thể yêu nhau, chỉ sợ rằng chúng ta vẫn như cũ cố gắng tính toán để sống sót. Một đời ngắn ngủi như vậy, chẳng lẽ cứ lẻ loi một mình như thế mãi sao?"
Cổn Cổn kinh ngạc nhìn cô, hình như không rõ tại sao có lại có cảm ngộ như vậy, cứ như thể cô từng trải qua cả một kiếp người lẻ loi vậy.
"Tôi còn phải đi bắt mèo hoang nữa." Tiêu Vũ Hiết rót một bình thuốc chống cảm nắng, nước thuốc mắt mẻ trượt vào yết hầu rồi thấm vào trong lòng, khiến cô lâp tức tỉnh táo lại khỏi cảm giác đa sầu đa cảm: "Đi trước đây."
Cổn Cổn đưa mắt nhìn cô nắm chặt mũi trùm của mình, bước đi kiên định về phía trước. Cho đến khi cô đã biến mất ở cuối hành lang, cậu ta vẫn tỏ ra không hiểu sờ cằm, nhỏ giọng thầm thì; "Thật hâm mộ chị ấy, hình như chị ấy vĩnh viễn sẽ không mờ mịt, lúc nào cũng có mục tiêu."
Mặc dù nhóm người thành công luôn rót súp gà cho ta, nhưng đa số người còn sống trên đời này đều không có mục tiêu rõ rệt. Mọi người cứ sống như vậy, đột nhiên có một ngày tận thế đến. Nhất định mọi người phải cố gắng sinh tồn, có người không thể chịu đựng được nữa mà hậm hực, tự sát, nhưng cũng có người từ đó tìm được phương hướng mới. Có lẽ bọn họ cũng không biết mình sống vì cái gì, nhưng mà...
"Đến cũng đến rồi, lại không thể trả hàng được." Cổn Cổn phủ tro bụi ở trên lưng do dựa vào tường, vừa tự nhủ vừa tiến lên phía trước: "Cứ như vậy, sống tốt chứ sao."
Trên thế giới này, chỉ là cố gắng sống tốt đã đủ để bọn họ phải dốc hét toàn lực rồi.
vEҷ[t