Chương 55: Kinh hồn ở bệnh viện 4.
Từ ốc đảo, Tiêu Vũ Hiết bắt được một con mèo hoang giao cho dược sư. Mắt thấy đã sắp tới bốn giờ thì cô kịp thời offline, tham dự vào cuộc thảo luận của mấy người Diệp Vân Khinh.
Dựa vào tư liệu của bọn họ thì mỗi tầng có khoảng chừng mười đến hai mươi phòng bệnh. Mỗi phòng bệnh hẳn là có ba bốn cái gường. Như vậy, nếu phòng bệnh toàn bị bị đầy, mỗi tầng lầu bọn họ sẽ gặp được ba mươi đến tám mươi con zombie. Khu nội trú có mười lăm tầng, nhiều nhất bọn họ sẽ gặp phải hơn 1000 con zombie. Con số này khiến người khác phải nín thở, bởi bọn họ đều hiểu, nếu như bác Thẩm và Thẩm Nhiễm thật sự xông vào khu nằm viện thì hi vọng còn sống rất nhỏ.
Dù Thẩm Nhiên đã buông xuôi không muốn mọi người liên lụy cùng mình đi chịu ch.ết. Nhưng Diệp Vân Khinh vẫn muốn tìm hiểu ngọn nguồn. Dù sống hay ch.ết thì cũng phải xác định, không thể nhìn một cái rồi đi như thế này được.
Tiêu Vũ Hiết không phát biểu ý kiến gì, Dương Hộ cũng ngoan ngoãn ngồi không nói một lời. Bỗng nhiên Thẩm Nhiên nói: "Bên trong liệu còn có người sống sót hay không? Nếu có, chúng ta có thể hỏi xem tình huống thế nào, còn có thể nhờ họ giúp đỡ nữa."
Bệnh viện có lưu lượng người lớn như vậy sao? Cánh cửa mỏng manh của phòng bệnh có thể ngăn cản zombie từng tầng từng tầng lớp một tấn công sao? Tiêu Vũ Hiết cũng không xem trọng, nhưng Thẩm Nhiên lại cố chấp phân tích: "Đây là bệnh viện nhi đồng tư nhân. Tôi tin chắc chắn sẽ có kiểu gian phòng đặc quyền, nếu người sống sót tìm được loại phòng đó, tránh ở trên trong, sống nhờ vào thức ăn nước uống trong không gian dị độ, nói không chừng có thể sống được đến hiện tại."
Lời anh nói khiến mọi người cảm thấy lạc quan hơn một chút, Diệp Vân Khinh gật đầu, liếc mắt ra hiệu với Thẩm Nhiên, rồi lại liếc mắt nhìn Tiêu Vũ Hiết.
Thẩm Nhiên hiểu ý anh ta, dứt khoát quay đầu nói với Tiêu Vũ Hiết: "Hôm qua, thật xin lõi, anh quá gấp gáp giận chó đánh mèo với em, có thể tha thứ cho anh sao?"
Đột nhiên được xin lỗi khiến Tiêu Vũ Hiết mê mang nháy nháy mắt, xua tay nói: "Không không không, cũng là lỗi của em, em đã không nghĩ đến cảm xúc của anh."
"Được rồi được rồi, nói ra được là tốt rồi." Diệp Vân Khinh đắc ý cười nói: "Hiện tại chúng ta thảo luận xem phương án của Thẩm Nhiên có thể thực hiện được hay không."
Tiêu Vũ Hiết nhìn nụ cười dắc ý thật to trên mặt anh là biết được, anh cũng có vai trò gì trong lời xin lỗi của Thẩm Nhiên. Cô không nhịn được nhếch môi lên, im lặng gửi tin nhắn cho anh: "Cám ơn anh."
Diệp Vân Khinh nói đến một nửa thì dừng một chút, nhanh chóng trả lời cô trong kênh bạn tốt: "Đừng khách khí, việc anh phải làm mà!"
Không thể không nói, việc nhỏ này như một chùm nắng nhỏ xua tan đi tâm trạng không tốt từ hôm qua của Tiêu Vũ Hiết. Lúc gác đêm đêm qua, cô cứ suy nghĩ quanh quẩn trong đầu rằng nếu bác Thẩm và Thẩm Nhiễm ch.ết thì cô sẽ phải ở chung với Thẩm Nhiên như thế nào. Càng nghĩ thì càng cảm thấy u ám, cuối cùng quyết định nếu nhỡ có tình huống này thì cô sẽ trực tiếp bỏ đi là dược.Dù sao, cô cũng không phải lần đầu tiên độc hành.
Nhưng Diệp Vân Khinh lại... Thật không biết nên nói thế nào về sức quan sát và năng lực thấu hiểu lòng người của anh, cùng với tâm tính đêm hết thảy mọi chuyện nói rõ và giải quyết. Tiêu Vũ Hiết luôn rất ít khi kính nể một người, lần đầu tiên cô nhận ra, hóa ra thứ mình muốn học còn nhiều như vậy.
Moi người không hẹn mà cùng cười một tiếng, tiếp đó lại có chút than tiếc, mai sương mù đế đô. Từ khi tận thế tới thì không có nữa, có lẽ mấy năm sau nữa, những đứa bé mới ra đời sẽ không biết cái gì gọi là mai sương mù. Nhìn từ điểm này, thiên nhiên làm được xuất sắc hơn so với nhân loại nhiều.
Suy nghĩ đó hẳn là chính xác. Bởi vì anh phát hiện mái nhà của khu nàm viện cực kỳ rộng rãi bằng phẳng, giống như sân bay cho trực thăng vậy. Mục tiêu của bọn họ hẳn là ở trong tầng cao nhất này.
Nhưng làm thế nào để lên tầng cao nhất? Toà nhà này cao mười lăm tầng. trừ phi bay chứ khẳng định bọn họ không thể leo từ tường bên ngoài. Nhưng vừa rồi bọn họ đi một vòng quanh khu khám bệnh thì phát hiện, giữa khu khám bệnh và khu năm viện có hai cây cầu vượt nối nhau, ở tầng năm và tầng mười.
"Mặc khác, lúc đầu tôi phát hiện bên ngoài khu nằm viện có cầu thang xoắn ốc." Tiêu Vũ Hiết dùng tay mô tả: "Có lẽ có thể đi lên từ bên ngoài. Nhưng tôi thấy có zombie treo ở phía trên.
Bám vào cầu thang ở ngoài tường? Diệp Vân Khinh lập tức đi tới cửa sổ nhìn về khu nằm viện. Nhưng mà cầu thang ở khu đó lại ở bên kia, trừ phi nhìn xuyên tường, nếu không thì căn bản không thể nhìn thấy được.
"Là dạng cầu thang như thế nào?" Mắt Thẩm Nhiên sáng lên, rốt ruột hỏi thăm.
"Chính là cầu thang bằng gạch bình thường, nhưng nó ở bên ngoài nhà, có lẽ là dành cho trường hợp khẩn cấp, em cũng không hiểu nhiều." Tiêu Vũ Hiết dùng tay diễn tả.
"Xem ra bác Thẩm và Thẩm Nhiễm có thể đi lên từ cầu thang đằng đó." Diệp Vân Khinh vỗ tay một cái: "Nếu bọn họ thuận lợi chạy tới tầng cao nhất, vào được phòng dành cho người đặc quyền thì sao có thể mất đi liên hệ nhỉ?"
"Người sống sót." Thẩm Nhiên tiếp lời; "Có lẽ là người còn sống làm."
"Bọn họ không thiếu đồ ăn và nước uống." Diệp Vân Khinh lắc đầu nói: "Trừ phi bọn họ đuổi bác Thẩm và Thẩm Nhiễm ra ngoài cho quân đội. Nhưng dù là thế thì bác Thẩm và Thẩm Nhiễm cũng sẽ nói cho chúng ta biết trong kênh đội ngũ."
Ngồi một chỗ suy đoán cũng chẳng có lợi ích gì, Diệp Vân Khinh nhìn sắc trời, đã sắp bốn giờ chiều, anh định ngủ một chút để dưỡng đủ tinh lực. Bên cạnh phòng này có đồ khám bệnh và một chiếc giường nhỏ, Diệp Vân Khinh cao hơn mét mét tám nằm trên đó, chỉ có thể thả chân dưới đất. Anh đắp lên quần áo mà Tiêu Vũ Hiết cho rồi nhắm mắt lại, chưa đầy một lát đã ngủ. Còn lý do Tiêu Vũ Hiết đưa quần áo cho anh – "Quần áo này đàn ông quá." Nguyên văn là như vậy.
Mấy người còn lại yên lặng chờ anh tỉnh lại. Chỉ có Thẩm Nhiên bỗng trợn to mắt, phát ra một tiếng "A" ngắn ngủi, Tiêu Vũ Hiết và Dương Hộ đồng thời nhìn anh ta với ánh mắt trách cứ, lúc này anh ta mới lặng lẽ nói: "Bố tôi và em gái, nếu bị công kích trong mộng thì sao?"
Đã vào mộng đẹp, vậy nhất định sẽ cắt đứt kết nối với trò chơi. Nếu bị công kích trong giấc mộng mà ch.ết hoặc ngất đi thì hoàn toàn có thể giải thích rõ tại sao bọn họ không lên tiếng trong kênh độ ngũ.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nhiên đi tới đi lui như con kiến đang ở trong chảo nóng, hận không thể lập tức nói phát hiện của mình cho Diệp Vân Khinh. Đáng tiếc anh ta đã sớm ngủ mất, từ hô hấp kéo dài của anh ta là Tiêu Vũ Hiết có thể biết được chắc anh ta ngủ rất ngon.
Chẳng lẽ tối hôm qua anh ta không ngủ ngon sao?