Chương 1: CHÍNH VĂN - Chương 1: Bóng đêm 1

Tháng mười, những trận gió thu thổi rì rào, lá rụng bay tán loạn, mây phủ kín bầu trời khiến mọi người ủ rũ và mệt mỏi.
Một tòa nhà vừa mới được xây ở trung tâm thương mại Nam Thành, tấm kính thủy tinh trong suốt có chút lóa mắt, trong tòa nhà mới xây còn có tiếng máy móc vọng lại.


Người phụ nữ có dáng người mảnh mai đứng trước cửa văn phòng tầng 38, ngón tay dần siết chặt lại, cô mặc một chiếc áo khoác dài mỏng màu đen, bên trong mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản được nhuộm màu, mặc dù cô ăn mặc giản dị nhưng nhờ dáng người và khuôn mặt xinh đẹp nên đã tạo ra một cảm giác sang trọng.


Dường như chiếc áo T-shirt đó không phải do cô tự ý nhuộm màu mà đó là một thiết kế độc quyền của một thương hiệu nổi tiếng.


“Cô Bạch.” Một người đàn ông mặc vest, đi giày da, đeo gọng kính vàng bước vào nói: “Tôi đã báo về tình huống của cô với cấp trên. Đây là sự nhượng bộ và thỏa hiệp lớn nhất mà chúng tôi có thể thực hiện.”
Bạch Ly cong môi cười, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”


Cô muốn chiếm một chỗ nhỏ trong tòa nhà của Trung tâm Hoàn Cầu, Bạch Ly muốn mở một phòng vẽ tranh ở đây, nhưng tài chính của cô không đủ, cho nên chỉ có thể thương lượng với người phụ trách ở đây xem có cách khác không.


Nam Thành là thành phố có nhiều trung tâm, nơi này là phía Tây Nam Thành, là khu vực phát triển mới nhất ở Nam Thành, khu thương mại dần phát triển thậm chí có thể đuổi kịp và vượt qua các khu vực khác. Nếu nói phía tây Nam Thành bây giờ là một khu thương mại, thì với xu hướng hiện nay trung tâm Hoàn Cầu sẽ là trung tâm của toàn bộ khu thương mại phía Tây.


available on google playdownload on app store


Khi Bạch Ly vừa trở về Nam Thành, cô đã chú ý đến vị trí và điều kiện chỗ này.


Lý Ngôn đưa tay nâng nhẹ mắt kính, khẽ thở dài trong lòng nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, anh ta nhìn Bạch Ly rồi chậm rãi nói: “Vậy thì hôm nay đến đây thôi, tối nay chủ tịch của chúng tôi sẽ đến đây kiểm tr.a công việc, đến lúc đó tôi sẽ nhắc lại lời đề nghị hộ cô.” 


Bình thường mặt mũi của Bạch Ly lúc nào cũng mang sự lạnh nhạt, lông mày nhướng lên mang tính công kích, nhờ cái mũi xinh xắn và đường nét khuôn mặt mềm mại nên tổng thể dịu dàng hơn một chút.
Khuôn mặt vừa dịu dàng vừa lạnh lùng, khiến cho nhiều người khó có thể rời mắt được.


Lần đầu tiên Lý Ngôn gặp người phụ nữ này, lúc đó có chút ngạc nhiên, dường như anh ta có thể nhìn thấy rất nhiều hình bóng trên người cô, trong thân thể cô dường như có tận mấy linh hồn.


Những lần trao đổi sau này, Lý Ngôn phát hiện người này có tính cách rất giống với diện mạo của cô, vừa lạnh lùng lại vừa dịu dàng.


Sau khi Bạch Ly nói lời cảm ơn với Lý Ngôn thì cô đi thang máy xuống, thang máy vẫn chưa được dọn dẹp, bởi vì bây giờ cả tòa nhà vẫn đang trong giai đoạn kêu gọi đầu tư, cũng có rất nhiều doanh nghiệp đã bắt đầu sửa sang cửa hàng, vì vậy trong thang máy rất bụi.


Thời gian ngắn ngủi nửa phút ở trong thang máy khiến Bạch Ly nghẹt thở, sau khi cô bước ra ngoài, cô lấy khẩu trang trong túi ra và đeo lên.
Cô vừa mới đi ra thì mẹ cô gọi điện đến, người ở bên kia hỏi: “Tiểu Ly, mấy ngày nay con có khỏe không? Mọi chuyện thuận lợi chứ?”


“Vâng, hiện tại rất thuận lợi, mẹ đừng lo lắng.” Bạch Ly cụp mắt xuống, nói: “Chính mẹ hãy chú ý cơ thể, nếu có chuyện gì thì gọi cho con.”


“Được rồi, con cũng vậy, bệnh cũ của con, mẹ không ở đó nên không thể chăm sóc con được, con cũng lớn như vậy rồi, phải biết chú ý cơ thể của mình.” Giang Miêu nhắc nhở: “Con về Nam Thành… có quen không?”
“Đương nhiên là quen rồi mẹ, đây là nơi chúng ta từng sống mười mấy năm.”


“Vậy con… đã liên lạc với bạn học cũ của mình chưa?”
Bạch Ly khựng lại: “Dạ… Còn chưa kịp liên lạc.”


“Có cách thức liên lạc với bọn họ thì liên lạc với bọn họ, bọn họ cũng rất lo lắng cho con, hơn nữa, nếu ở đó có bạn con thì con cũng sẽ có người chăm sóc, mẹ cũng chỉ giúp con được vậy thôi.”
“Vâng, con biết rồi.”
Sau khi Bạch Ly kết thúc cuộc điện thoại với mẹ, suy nghĩ của cô dần bay xa.


“Với tình huống của cô, thật ra hoàn toàn có thể lựa chọn những chỗ khác, tại sao nhất định phải là trung tâm Hoàn Cầu?” Lúc nãy Lý Ngôn hỏi cô như vậy.
Cô quay đầu lại nhìn tòa nhà phía sau, rồi lại nhìn xuống hình xăm trên tay, có một chữ ‘X’.


Bạch Ly lại che nó lại, ở trên nó có vẽ một bông hoa.
Bởi vì đây là tâm nguyện của cô, cô muốn mở một phòng vẽ tranh ở trung tâm khu thương mại để mọi người có thể xem được tranh của cô.
Trước đây cũng có người đồng ý với cô, mặc dù không có tính toán gì hết.


Mùa thu ở Nam Thành vẫn còn lạnh như vậy, ẩm ướt và lạnh giá khiến các đốt ngón tay của người ta đau nhức, Bạch Ly nheo mắt lại, hít sâu một hơi.


Mỗi thành phố đều có hương vị và bầu không khí đặc biệt thuộc về riêng nó. Bốn năm cô không đứng ở trên mảnh đất này, gần đây luôn luôn cảm thấy có hơi hoảng sợ.


Lúc cô trở về, dường như thời gian vẫn dừng lại ở bốn năm trước, lúc đó cô vẫn còn đang học cấp ba, trong một lúc Bạch Ly vẫn chưa phản ứng lại được, bởi vì quá khứ của cô toàn bộ đều ở thành phố này.


Sau này khi trở về Nam Thành, Bạch Ly trở về trường Nhất Trung Nam Thành một lần. Buổi trưa, trong phòng mỹ thuật có học sinh đang vẽ, vừa chỉnh màu vừa ngáp dài. 
Bốn năm trước của cô cũng như vậy, thế nhưng khi đó bên cạnh cô còn có một người khác.


Căn phòng mỹ thuật có màu sắc sặc sỡ, bên trong chỉ toàn mùi thuốc màu, một thiếu niên lười biếng dựa vào cửa sổ đang cúi đầu chơi điện thoại, áo sơ mi được kéo lên để lộ cổ tay gầy guộc sạch sẽ, cậu chờ cô và cảm thấy có chút mệt mỏi, ngẩng lên nhìn cô.


“A Ly, cậu còn muốn vẽ bao lâu nữa?”
“Nửa tiếng nữa thôi.”
“Bọn Tống Cảnh Thước bảo chúng ta buổi chiều đi hát karaoke, bây giờ chỉ đang chờ chúng ta thôi, cậu vẽ xong chúng ta cùng đi.
“Ờ.” Bạch Lý nhẹ nhàng đáp lại: “Cậu có thể đi trước, tớ vẽ xong sẽ đến sau.”


Hứa Nhượng im lặng vài giây, cầm điện thoại đi tới, đứng ở sau lưng cô cúi người xuống, bàn tay thon dài vươn ra cầm lấy cây cọ trong tay cô. 
“Dạy tớ vẽ tranh đi?”
“Cậu không học được đâu.”


“Sao cậu lại thích vẽ tranh như vậy?” Hứa Nhượng nhìn cô đang vẽ tranh sơn dầu trước mắt, màu sắc trên đó đa dạng đến mức cậu nhìn thôi cũng không hiểu được: “Trưa nào cũng đến phòng mỹ thuật rất đúng giờ.”
Lúc đó Bạch Ly không có hứng thú làm việc gì khác ngoại trừ vẽ tranh.


“Cũng giống như việc cậu thích chơi bóng rổ vậy, không có lý do gì cả, thích chính là thích.” Bạch Ly trả lời, thuận tiện lấy lại cây cọ trong tay cậu và thấm màu mới. 


Hứa Nhượng không còn cách nào khác đành phải cầm cái ghế bên cạnh rồi lười biếng ngồi xuống, cứ như vậy nhìn cô,: “Cậu thích vẽ như vậy, sau này tớ sẽ mở một phòng vẽ tranh cho cậu trong tòa nhà của tớ, ngày nào cậu cũng được vẽ.”
“Được.”


Điện thoại vang lên kéo Bạch Ly về hiện tại, là tài xế cô vừa gọi báo sắp đến nơi.


Cô đứng ở cửa chờ xe, bỗng có một cơn gió thổi qua, mùi hoa quế bên đường bay đến, dưới mặt đất có vài bông hoa quế rơi toán loạn, chúng rơi xuống con đường được quét dọn sạch sẽ như những vì sao nhỏ điểm xuyến cho bầu trời đêm.
Mùa thu là tiểu yêu tinh vừa tinh nghịch lại vừa đáng yêu.


Hôm nay trở về cô sẽ vẽ một bức tranh hoa quế.      
——————–
Chiếc Maybach màu đen đang chạy trên quốc lộ vắng vẻ, bầu trời u ám khiến người ta không có hứng thú nhìn con đường phía trước.


“Tiểu Hứa Tổng, chúng ta sắp đến nơi rồi.” Lưu Minh Đạt nhìn qua gương chiếu hậu nhẹ giọng nói.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau không chút để ý ngẩng lên nhìn: “Ừ.
“Dừng xe trước cửa là được rồi, không cần đi đến bãi đậu xe, hôm nay tôi tự đi lên.”
“Vâng.”


“Trên đường tới sân bay đi cẩn thận.”
“Vâng.”
Sau cuộc trò truyện ngắn ngủi, bên trong xe lại rơi vào im lặng, vài phút sau, Trung tâm Hoàn Cầu đã xuất hiện trước mắt, Lưu Minh Đạt dừng lại một lúc lâu, quan sát vẻ mặt của Hứa Nhượng. 
Anh không có biểu cảm gì, mắt rũ xuống giống như đang ngủ.


Mấy năm nay Hứa Nhượng bình tĩnh và chín chắn hơn trước rất nhiều, Lưu Minh Đạt đã lái xe cho nhà họ Hứa rất nhiều năm, biết rất nhiều chuyện, trước khi học đại học, Hứa Nhượng vẫn là một thiếu niên nổi loạn, không chịu sự dạy dỗ của gia đình, lúc đó cậu còn thường xuyên làm những việc chống đối lại ba cậu. 


Sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, Hứa Nhượng bỗng nhiên yên phận lại, nhưng càng ngày càng ít nói, Lưu Minh Đạt cũng là người nhìn anh lớn lên nhưng bây giờ lại không thể hiểu được anh.


“Tiểu Hứa Tổng.” Lưu Minh Đạt khẽ thở dài: “Hôm nay Hứa Tổng có bảo tôi nhắn lại với cậu, tối nay nhớ về nhà ăn cơm.”
Hứa Nhượng không phản ứng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trung tâm Hoàn Cầu lọt vào tầm mắt của anh, ánh mắt dần tối lại.


Mãi đến lúc xe dần dần dừng lại, anh mới mở mắt ra, giương mắt lên nhìn, vẻ mặt nhàn nhạt: “Biết rồi.”


Lúc chiếc xe màu đen có rèm cửa đỗ ở ven đường, Bạch Ly đang nhìn Đông nhìn Tây xem xe cô gọi đỗ ở đâu, cô nhận điện thoại, mắt tìm kiếm một lượt mới phát hiện chiếc xe đỗ ở đường đối diện.


Khẩu trang có hơi tụt xuống, Bạch Ly đưa tay kéo lên, cất bước đi sang đường đối diện, cô vừa mới chạy được nửa bước thì chiếc xe có rèm che bên cạnh mở cửa, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là đôi giày da bóng loáng, đôi chân dài thẳng tắp, lúc người đàn ông đó xuống xe có một luồng khí đặc biệt.


Có lẽ là người có tiền đi hóng gió?
Bạch Ly vội vàng lên xe nên chỉ liếc nhìn một cái, ánh mắt của cô cũng không thèm nhìn lên trên, cô vội chạy về phía trước, lúc chạy có gió khiến tóc cô lòa xoà sau lưng.


Cô chạy sang bên đường nhưng không biết rằng luôn có một đôi mắt thâm thúy ở phía sau nhìn cô.
Hứa Nhượng xuống xe, nghe thấy tiếng người nói chuyện ở ven đường.
“Alo, xin chào, tôi ở trước cửa trung tâm Hoàn Cầu, anh tới rồi sao?”
Không quá rõ ràng nhưng giống cảnh trong mơ.


Giọng nói rất quen thuộc nhưng đã xa nhau lâu rồi, rất lâu rồi anh chưa nghe thấy giọng nói đó nên không dám khẳng định.
Hình như rất giống cô.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại lại thấy có chút không giống, giọng người đó khàn khàn hơn giọng Bạch Ly một chút, cách nói chuyện cũng không giống cô.


Người đó căn bản không dừng lại, bước đi sang đường đối diện.
Hứa Nhượng đứng ở cửa, hoa quế bên cạnh lại bắt đầu rơi, rơi xuống vai anh, Hứa Nhượng cười giễu, vẻ mặt phức tạp, rũ mắt nhìn giữa ngón tay mình.


Trên mu bàn tay phải, gần vị trí ngón trỏ, có hình xăm đã mờ, một chữ cái đơn giản “L”.
Có thể là nhận lầm, chắc anh nhìn lầm người giống cô.


Hứa Nhượng định xoay người đi, chân đã bước được một nửa bước, người phụ nữ bên đường đối diện mở cửa xe chuẩn bị lên xe đột nhiên nhìn sang đây, cô đeo khẩu trang nên chỉ có đôi mắt xinh đẹp lộ ra ngoài.


Ở bên đường đối diện, cách khoảng hai mươi mét, Hứa Nhượng nhìn thấy mắt của cô nhưng dường như người đó không nhìn anh.
Nhưng Hứa Nhượng nhìn thấy được.
Đôi mắt đó với đôi mắt trong trí nhớ của anh giống nhau như đúc.






Truyện liên quan