Trước Khi Các Vì Sao Đến
✍ Tô Bì Phao Phù
Hoàn thành
Đô ThịNgôn TìnhSủng
52 chương
1,238 lượt xem
5 ✩
✎
- Chương 1: CHÍNH VĂN - Chương 1: Bóng đêm 1
- Chương 2: Bóng đêm 2
- Chương 3: Bóng đêm 3
- Chương 4: Bóng đêm 4
- Chương 5: Bóng đêm 5
- Chương 6: Bóng đêm 6
- Chương 7: Bóng đêm 7
- Chương 8: Bóng đêm 8
- Chương 9: Bóng đêm 9
- Chương 10: Bóng đêm 10
- Chương 11: Mây mù 1
- Chương 12: Mây mù 2
- Chương 13: Mây mù 3
- Chương 14: Mây mù 4
- Chương 15: Mây mù 5
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20: Bí mật 1
- Chương 21: Bí mật 2
- Chương 22: Bí mật 3
- Chương 23: Bí mật 4
- Chương 24: Bí mật 5
- Chương 25: Tảng sáng 1
- Chương 26: Tảng sáng 2
- Chương 27: Tảng sáng 3
- Chương 28: Tảng sáng 4
- Chương 29: Tảng sáng 5
- Chương 30: Tảng sáng 6
- Chương 31: Tảng sáng 7
- Chương 32: Tảng sáng 8
- Chương 33: Rạng đông 1
- Chương 34: Rạng đông 2
- Chương 35: Rạng đông 3
- Chương 36: Rạng đông 4
- Chương 37: Rạng đông 5
- Chương 38: Rạng đông 6
- Chương 39: Bình minh 1
- Chương 40: Bình minh 2
- Chương 41: Bình minh 3
- Chương 42: Bình minh 4
- Chương 43: Bình minh 5
- Chương 44: Bình minh 6
- Chương 45: Bình minh 7
- Chương 46: Bình minh 8
- Chương 47: Ban ngày 1
- Chương 48: Ban ngày 2
- Chương 49: Ban ngày 3
- Chương 50: Ban ngày 4
- Chương 51: Kết cục (thượng)
- Chương 52: Kết cục (hạ)
Tên Hán Việt: Tại Tinh Tinh Hàng Lâm Chi Tiền
Tác giả: Tô Bì Phao Phù
Thể loại: Hiện ngôn, Đô Thị, Gương vỡ lại lành, Song khiết, Ngọt sủng, HE
Số chương: 66 (52 chính + 14 ngoại truyện)
Giới thiệu:
Bốn năm trước, Bạch Ly và Hứa Nhượng gắn bó với nhau như hình với bóng.
Lúc đó, Hứa Nhượng là đại ca của trường Nhất Trung, có tiếng là một thiếu gia nhà giàu lười nhác, dưới lớp quần áo là một hình xăm lớn, lộ ra khi đi chơi bóng khiến rất nhiều nữ sinh phải thét chói tai.
Anh có rất nhiều bạn bè, đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh nhưng Bạch Ly là người ở bên cạnh anh lâu nhất, có người trêu chọc: “Sau này hai người sẽ ở bên nhau.”
Khi đó Hứa Nhượng chỉ cười nhạt: “Tôi thích con gái ngoan một chút.”
Mà Bạch Ly thì có lẽ mãi mãi không thuộc loại con gái ngoan ngoãn đó, cô là một đóa hoa hồng có gai.
Tốt nghiệp cấp 3, Bạch Ly bỗng nhiên biến mất, trong vài năm sau đó không ai dám nhắc đến cô gái này trước mặt Hứa Nhượng, nhắc tới cô là Hứa Nhượng sẽ đen mặt lại.
Có người thắc mắc: “Anh Nhượng, anh cũng không thích Bạch Ly, tại sao lại hận như vậy? Chỉ là một người bạn thôi mà, anh cũng đâu thiếu một người bạn…”
Cho đến vài năm sau, Bạch Ly bỗng xuất hiện, người chật vật, suy yếu giống như bông hoa hồng bị nhổ hết gai nhọn.
Hôm đó, Hứa Nhượng là người đến cuối cùng, anh đứng ở cửa dập tắt điếu thuốc, xuất hiện trước gương mặt nhếch nhác của cô, anh vẫn duy trì dáng vẻ lười biếng lúc trước, đưa tay về phía cô: “Bạch Ly, tớ đến cưới cậu.”
Lần này đổi lại là Bạch Ly cười nhạt: “Hứa Nhượng, trước kia chính cậu nói chắc chắn sẽ không thích tớ.”
Nếu không, năm đó nhất định tớ sẽ vẫn ở bên cạnh cậu, không đi đâu hết.
[ Trích đoạn ]
Tiệc tối ở trường học, Hứa Nhượng bị ép lên sân khấu hát bài “Vinh quang“.
Ngọn đèn chói mắt trên trần chiếu xuống, anh nhẹ giọng hát câu đầu tiên: “Cảm ơn em cho anh vinh quang.”
Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Hứa Nhượng nhìn thấy Bạch Ly qua khe hở ánh đèn.
Cô mặc một chiếc váy màu đỏ, ngồi ở dưới sân khấu, vỗ tay nhẹ nhàng, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ.
“Mình nghĩ có lẽ mình điên rồi mới muốn có được Bạch Ly.”
*Trước khi các vì sao đến, tôi chưa từng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ.
Tác giả: Tô Bì Phao Phù
Thể loại: Hiện ngôn, Đô Thị, Gương vỡ lại lành, Song khiết, Ngọt sủng, HE
Số chương: 66 (52 chính + 14 ngoại truyện)
Giới thiệu:
Bốn năm trước, Bạch Ly và Hứa Nhượng gắn bó với nhau như hình với bóng.
Lúc đó, Hứa Nhượng là đại ca của trường Nhất Trung, có tiếng là một thiếu gia nhà giàu lười nhác, dưới lớp quần áo là một hình xăm lớn, lộ ra khi đi chơi bóng khiến rất nhiều nữ sinh phải thét chói tai.
Anh có rất nhiều bạn bè, đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh nhưng Bạch Ly là người ở bên cạnh anh lâu nhất, có người trêu chọc: “Sau này hai người sẽ ở bên nhau.”
Khi đó Hứa Nhượng chỉ cười nhạt: “Tôi thích con gái ngoan một chút.”
Mà Bạch Ly thì có lẽ mãi mãi không thuộc loại con gái ngoan ngoãn đó, cô là một đóa hoa hồng có gai.
Tốt nghiệp cấp 3, Bạch Ly bỗng nhiên biến mất, trong vài năm sau đó không ai dám nhắc đến cô gái này trước mặt Hứa Nhượng, nhắc tới cô là Hứa Nhượng sẽ đen mặt lại.
Có người thắc mắc: “Anh Nhượng, anh cũng không thích Bạch Ly, tại sao lại hận như vậy? Chỉ là một người bạn thôi mà, anh cũng đâu thiếu một người bạn…”
Cho đến vài năm sau, Bạch Ly bỗng xuất hiện, người chật vật, suy yếu giống như bông hoa hồng bị nhổ hết gai nhọn.
Hôm đó, Hứa Nhượng là người đến cuối cùng, anh đứng ở cửa dập tắt điếu thuốc, xuất hiện trước gương mặt nhếch nhác của cô, anh vẫn duy trì dáng vẻ lười biếng lúc trước, đưa tay về phía cô: “Bạch Ly, tớ đến cưới cậu.”
Lần này đổi lại là Bạch Ly cười nhạt: “Hứa Nhượng, trước kia chính cậu nói chắc chắn sẽ không thích tớ.”
Nếu không, năm đó nhất định tớ sẽ vẫn ở bên cạnh cậu, không đi đâu hết.
[ Trích đoạn ]
Tiệc tối ở trường học, Hứa Nhượng bị ép lên sân khấu hát bài “Vinh quang“.
Ngọn đèn chói mắt trên trần chiếu xuống, anh nhẹ giọng hát câu đầu tiên: “Cảm ơn em cho anh vinh quang.”
Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Hứa Nhượng nhìn thấy Bạch Ly qua khe hở ánh đèn.
Cô mặc một chiếc váy màu đỏ, ngồi ở dưới sân khấu, vỗ tay nhẹ nhàng, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ.
“Mình nghĩ có lẽ mình điên rồi mới muốn có được Bạch Ly.”
*Trước khi các vì sao đến, tôi chưa từng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ.