Chương 36: Rạng đông 4
Mây đen bao phủ cả trời, khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi.
Bên ngoài bắt đầu mưa phùn, nhưng người bên trong lại chưa phát hiện.
Trình Chi và Bạch Ly đứng trước quầy đồ ăn, hai người đều cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát mình, Trình Chi múc một thìa đậu phộng cho cô.
“Đã lâu rồi không ăn lẩu cùng nhau, thói quen của cậu vẫn thế đúng không?”
Bạch Ly nhìn một bát đầy đậu phộng của mình, cười cười: “Không có, cậu vẫn rất hiểu tớ.”
Vốn dĩ đang cười, Trình Chi bỗng nhiên cắn chặt răng, cô ấy quay đầu nhìn thoáng qua vị trí cạnh cửa sổ, hai chân thon dài của người đàn ông vắt vào nhau, tay để tùy ý.
Bộ dáng giống y hệt một công tử phóng đãng.
Trình Chi quay đầu về, cắn chặt răng, cô ấy nói: “Tớ cũng biết là tớ hiểu cậu.”
“Nhưng tại sao bỗng nhiên lại ở bên Hứa Nhượng?”
Bạch Ly vô cùng bình tĩnh bỏ ớt ra khỏi bát của mình, rũ mắt nói: “Chúng tớ mới ở bên nhau một tuần.”
“Quên nói với cậu…”
Bạch Ly cảm thấy chuyện mình và Hứa Nhượng yêu nhau không phải chuyện lớn gì, tất cả đều thuận theo tự nhiên, anh nói thử, cô liền đồng ý.
Cho dù yêu nhau nhưng cuộc sống không có gì thay đổi cả, cô phải làm gì, nên làm gì, cô đều làm, phần lớn thời gian đều ở nhà vẽ tranh, điều thay đổi lớn nhất có lẽ là thỉnh thoảng Hứa Nhượng sẽ đi cùng cô đến Trung tâm Hoàn Cầu.
Anh đón cô đi, thỉnh thoảng sẽ cùng ăn cơm với nhau, thỉnh thoảng sẽ ngủ lại ở nhà đối phương.
Ngoài ra không có gì thay đổi cả, hai người bọn họ đều làm chuyện của mình, ngoại trừ mối quan hệ thay đổi, thì bọn họ vẫn giống như hồi làm bạn trước kia.
Trình Chi khẽ nhíu mày, quên hỏi cô lý do là gì.
“Chuyện lớn như vậy mà cậu có thể quên nha.” Trình Chi nói xong, cũng không trách cứ cô.
“Bởi vì tớ cảm thấy bọn tớ không có gì thay đổi cả.” Bạch Ly bưng bát, xoay người định đi đến bên kia.
Trình Chi ở bên cạnh cô, bỗng hỏi cô: “Cậu có biết tại sao cậu cảm thấy không có gì thay đổi không?”
“Hả?”
“Bởi vì từ trước đến nay cậu và Hứa Nhượng vẫn đều như vậy, chỉ là cậu không nhận ra được thôi.” Trình Chi nói: “Quan hệ của cậu và Hứa Nhượng trước kia cũng đã rất kì lạ.”
“Đã sớm vượt qua ranh giới bạn bè, rõ ràng đã làm những chuyện thân mật nhưng vẫn không ở bên nhau.”
Trước kia làm bạn bè là kì lạ, bây giờ biến thành người yêu, ngược lại lại có vẻ bình thường hơn.
Hai người sắp đi đến bàn của bọn họ, Trình Chi vỗ vai Bạch Ly, nói: “Thực ra…”
Lúc Trình Chi nói chuyện, đúng lúc Hứa Nhượng ngẩng đầu, ánh mắt anh và Bạch Ly chạm vào nhau.
Bạch Ly vừa nhìn Hứa Nhượng, vừa nghe Trình Chi nói bên tai mình: “Thực ra cậu và Hứa Nhượng yêu nhau, như vậy mới là đúng.”
Thẩm Thanh Dữ không thích Hứa Nhượng, nhưng Trình Chi cũng không chán ghét Hứa Nhượng như vậy.
Dù sao năm năm trước, cô ấy cũng đã chứng kiến Hứa Nhượng đối xử với Bạch Ly rất tốt, Thẩm Thanh Dữ không thấy được, chỉ thấy Hứa Nhượng sẽ làm tổn thương Bạch Ly nhưng Trình Chi rất rõ ràng, chỉ có một chút tổn thương thôi, còn đâu rất nhiều điều tốt mà mọi người chưa nhìn thấy.
Thực ra Trình Chi không phải cực kỳ chán ghét Hứa Nhượng, thế nhưng tình huống lúc trước của Bạch Ly không ổn định, nên cô ấy chỉ có thể bảo Bạch Ly rời xa Hứa Nhượng.
Nhưng Trình Chi biết một đạo lý.
Có người cả đời sẽ không buông bỏ được một người nào đó.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng Bạch Ly vẫn lựa chọn yêu đương với Hứa Nhượng, tuy không biết là thật lòng hay không.
Nhưng Trình Chi biết, cả đời này Bạch Ly đều không thoát khỏi Hứa Nhượng, cứ để hai bọn họ như vậy đi.
Nhỡ đâu…
Nhỡ đâu Hứa Nhượng có thể cứu cô một lần nữa thì sao?
——————–
Ba người ngồi ăn rất lâu, Trình Chi và Hứa Nhượng cũng coi như bạn học cũ lâu ngày gặp nhau, nên có khá nhiều chuyện để nói.
Lúc bọn họ đi ra khỏi quán lẩu, mưa đã tạnh, chỉ có một số vũng nước dưới mặt đất, cho thấy vừa có cơn mưa ập đến.
Trình Chi mở cửa xe của cô ấy, tạm biệt hai người họ.
Sau khi Trình Chi đi rồi, Bạch Ly và Hứa Nhượng mới đi đến chỗ để xe của họ, bất tri bất giác đã một tháng trôi qua, sắp đến Tết âm lịch rồi, nhưng lại không có không khí năm mới chút nào.
Hai người chậm rì rì đi tới, Bạch Ly đút tay vào túi áo, trong túi áo còn có vỏ kẹo, ngón tay văn vê nó.
Không ai phá vỡ sự yên lặng này.
Hứa Nhượng không hỏi chuyện Bạch Ly hôm nay ở phòng vẽ tranh, Bạch Ly cũng không hỏi sao hôm nay anh lại đến đó.
Bên cạnh có một cặp tình nhân vui đùa đi qua, người con gái bỏ tay mình vào trong cổ bạn trai.
“Lạnh quá đi, làm ấm tay cho em!!”
“Này!” Nam sinh dừng lại: “Lạnh như vậy, sao em lại để tay lên cổ anh!”
Nam sinh cũng không phải tức giận thật.
Sau khi họ đi qua, Bạch Ly bỗng nghe thấy giọng nam trầm thấp: “Em lạnh không?”
“Không lạnh.”
Hứa Nhượng:...
Lại đi thêm một đoạn.
Hứa Nhượng lại hỏi lại: “Thực sự không lạnh sao?”
“Thực sự không lạnh.”
Bạch Ly trả lời xong, nghe thấy có tiếng nhạc ở phía trước, đi lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng thấy một cửa hàng mở nhạc xuân.
Bước chân của cô nhanh hơn.
Hứa Nhượng nhìn thấy Bạch Ly bỗng đi trước mình, đứng ở trước cửa hàng kia.
Anh nghĩ chắc Bạch Ly muốn mua gì đó, nhưng Hứa Nhượng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tên cửa hàng – Trang phục trung niên.
Hứa Nhượng nhận ra chuyện này có gì đó không đúng.
Anh không hỏi, quay đầu nhìn Bạch Ly đứng trước cửa hàng kia, còn rất nghiêm túc lắng nghe, dường như bài nhạc xuân này là âm thanh của tự nhiên.
Bạch Ly đợi hết bài hát này, giây tiếp theo phố lớn, ngõ nhỏ vang lên bài “Dã Lang Disco” thì cô mới xoay người rời đi.
Hứa Nhượng đi bên cạnh cô, không hỏi cô có lạnh không nữa, trực tiếp kéo tay cô ra khỏi túi áo, dùng tay anh bao lấy tay cô.
Mỗi một tấc da tấc thịt đều ấm áp.
Lúc nãy bọn họ đỗ xe ở rất xa, bây giờ còn phải đi một đoạn ngắn nữa mới đến, bên đường thực sự rất ồn ào, còn có rất nhiều người buôn bán nhỏ đang rao hàng, thậm chí những dì khiêu vũ ở quảng trường vẫn chưa về.
Nhưng lúc này, Bạch Ly lại cảm thấy tâm tình của mình rất bình tĩnh.
Cùng với âm thanh ầm ĩ, Bạch Ly từ từ mở miệng. cô nói: “A Nhượng.”
“Anh thích năm mới không?”
Hứa Nhượng có chút ngốc, anh chưa kịp trả lời, chợt nghe Bạch Ly nói tiếp: “Thực ra em rất thích Tết Âm lịch.”
“Trước đây nhà em không tốt lắm, em thích chị họ đến nhà em vơi, em cũng thích năm mới, tại sẽ có nhiều bạn tốt đến nhà em chơi.”
“Lúc đó nhà em sẽ rất náo nhiệt, cha em sẽ không đánh em và mẹ.”
“Đi đến nhà người khác chúc Tết còn được chơi nhiều trò, ăn nhiều món ngon, lúc ấy ở quê nhà em có tập tục, từ mồng 1 đến mùng 7 sẽ thay phiên đến nhà nhau ăn cơm.
Một tuần yên bình và hạnh phúc.
Bạch Ly nói xong, khóe môi bất giác cong lên: “Em cũng từng chờ mong năm mới.”
Cho nên vừa mới nghe thấy bài hát xuân đó vang lên, cô cảm thấy thế giới này vẫn còn một ít tình người.
Tuy rằng Tết ngày nay dần nhạt nhòa, bây giờ mọi người rất tùy tiện, đến cả lì xì cũng biến thành gửi tiền qua Wechat, nhưng vẫn có một số truyền thống vẫn giữ nguyên.
Hứa Nhượng im lặng nghe, tay càng nắm chặt tay cô hơn.
Không phải ai trời sinh cũng nhạt nhẽo.
Bạch Ly cũng vậy, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, có rất nhiều chờ mong đối với thế giới này.
“A Ly, năm nay chúng ta đón Tết cùng nhau nhé.”
——————–
Hai mươi tám âm lịch, mắt thấy chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết âm lịch, Bạch Ly và Hứa Nhượng đều nhận được điện thoại người nhà gọi đến, rất khéo đúng lúc đó họ đang ở cùng nhau.
Sáng sớm, Giang Miêu gọi đến, đầu tiên là hàn huyên với Bạch Ly, hỏi dạo này cô thế nào, Bạch Ly nói dối rất lưu loát, nói tất cả đều thuận lợi, không cần phải lo lắng.
Giang Miêu không truy hỏi tiếp, cuối cùng hỏi cô: “Tiểu Ly, con có về không?”
Tuy rằng Bạch Ly đã biết chắc chắn Giang Miêu sẽ hỏi cô có về không, nhưng lúc Giang Miêu hỏi ra, Bạch Ly vẫn im lặng hồi lâu, lúc sau cô mới chậm rãi mở miệng: “Con không về.”
Giang Miêu không nói gì nữa, nặng nề đáp lại: “Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, anh đưa cho cô một cốc nước, anh dựa vào sô pha bên cạnh, hỏi cô: “Vẫn quyết định không trở về sao?”
Tuy rằng, Hứa Nhượng đã đề cập qua việc hai bọn họ đón năm mới cùng nhau, nhưng lúc đó Bạch Ly vẫn chưa đồng ý, chỉ cười cười bỏ qua.
Bây giờ chẳng lẽ phải đón năm mới cùng Hứa Nhượng thật sao?
Trong lòng cô, Tết âm lịch quan trọng hơn Tết dương lịch rất nhiều, Tết âm lịch mang truyền thống Trung Quốc mới là Tết chân chính trong lòng cô.
Bạch Ly uống một ngụm nước, thản nhiên trả lời: “Ừ, không về.”
“Tại sao?” Hứa Nhượng hỏi.
Theo lý mà nói, ai cũng muốn đoàn viên với gia đình, Hứa Nhượng cũng nhìn ra Bạch Ly thực sự để ý đến Tết, cho nên lúc đó mới nói muốn đón năm mới cùng nhau.
Với anh mà nói, thực ra đều giống nhau.
Dù sao, đoàn viên chỉ là với những người có gia đình mà thôi.
Bạch Ly rũ mắt, cuối cùng bày một bộ không sao cả, nói với anh: “Quan hệ của em và người nhà không tốt.”
Nhẹ nhàng, bâng quơ nói một câu, nhưng chỉ có cô mới biết bên trong có rất nhiều chuyện xưa.
Hứa Nhượng không hỏi nữa, đưa tay xoa đầu cô: “Vậy năm nay chúng ta đón năm mới cùng nhau.”
Hứa Minh Đạt bên kia, mãi khuya mới gọi điện đến, chỉ nói một câu, giọng điệu ra lệnh: “Ba mươi trở về ăn cơm.”
Hứa Nhượng cũng trả lời hai chữ đơn giản: “Không về.”
Giữa hai cha con họ căn bản không có chuyện gì để nói.
Bạch Ly còn tưởng rằng chắc chắn Hứa Minh Đạt sẽ bắt Hứa Nhượng trở về nhưng không ngờ sau khi Hứa Nhượng từ chối thì Hứa Minh Đạt cũng không nói tiếp nữa, dường như đứa con này có trở về hay không cũng chả sao.
Rất nhanh đã đến 30.
Sáng sớm, Hứa Nhượng đã hỏi Bạch Ly muốn đi ra ngoài mua đồ không, dù sao hôm nay là Tất niên, hai người bọn họ không thể ăn ở ngoài hoặc gọi đồ ăn được.
Lúc hai người đi ra ngoài, Hứa Nhượng cầm chìa khóa xe, Bạch Ly nhìn anh, có hơi nghi ngờ: “Chợ ở gần đây, cần phải lái xe sao? Nhỡ tắc đường thì sao?”
Hứa Nhượng hơi nhíu mày: “Không phải đến siêu thị sao?”
Bạch Ly nghiêng đầu.
Lúc đó, cô bỗng nhiên hiểu ra, cách sống của hai người họ không giống nhau.
Đúng vậy, Hứa Nhượng đã sống sung sướng từ bé, sao có thể đi đến chợ bình thường được.
Mới ra cửa, tay Bạch Ly đã bị anh cầm lấy.
Thực ra nửa tháng này, Hứa Nhượng làm bạn trai rất tốt, ít nhất thì tốt hơn bộ dáng không để ý trước kia.
Thế nhưng lần này đổi lại là Bạch Ly không xứng chức bạn gái.
Cô không biết muốn làm gì, không biết mình có phải nhiệt tình với Hứa Nhượng hơn không, Hứa Nhượng muốn gì, chỉ cần cô có thể làm, cô sẽ cho anh.
Mấy ngày nay, cô đã dùng tay giúp Hứa Nhượng rất nhiều lần, Bạch Ly cũng biết thì ra tay mình linh hoạt như vậy.
Nhưng đã làm chuyện đó, Bạch Ly cảm thấy mình không thích anh như xưa nữa, cô thường xuyên suy nghĩ, rốt cuộc nên làm gì bây giờ, cho nên tâm tình dạo này rất không tốt.
Chuyện phòng vẽ tranh chính là một đả kích đối với cô, tuy cô không biểu hiện ra ngoài, nhưng nó rất ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Dạo này Trình Chi cũng nhắc nhở cô nên chú ý tâm lý.
Có chuyện mình không thể kiểm soát được, trong khoảng thời gian này, cô không muốn làm gì cả, mất tinh thần, chỉ ở nhà vẽ tranh, hoặc đến phòng tranh ngẩn người.
Trên tay truyền đến độ ấm, điều này chứng minh cô vẫn còn sống.
Thế nhưng nếu cô và Hứa Nhượng cứ như vậy sẽ có kết quả sao? Hay là vẫn giống lúc trước? Rốt cuộc cô có thể thích anh một lần nữa hay không.
Bạch Ly rũ mắt, cả đường đi không nói gì.
Sau khi xuống lầu, Bạch Ly đi đến hướng gara, thì lại bị Hứa Nhượng túm lấy, người đàn ông nhíu mày: “Không phải bảo đi chợ sao?”
“Hả?” Bạch Ly ngẩng đầu hỏi.
“Không phải em nói đi chợ nên không cần lái xe sao?” Hứa Nhượng cười khẽ, nắm chặt tay cô.
A Ly nói đi chợ, vậy thì phải đi chợ.
——————–
Ngày 30 nên chợ vô cùng náo nhiệt, Bạch Ly và Hứa Nhượng nhìn quầy hàng nào cũng chật ních người thì hơi bất đắc dĩ.
“Tối nay chúng ta ăn gì?” Bạch Ly hỏi.
“Nhà khác ăn cái gì thì chúng ta cũng ăn cái đó.”
“Nhà người khắc ăn cá, thịt, lạp xưởng, thịt không, chẳng lẽ hai người chúng ta cũng ăn nhiều vậy sao?”
“Hai người thì sao?”
Bạch Ly bị Hứa Nhượng hỏi vậy thì không nói gì nữa, chỉ thở dài.
“Em đi chọn cá.” Bạch Ly nói với anh: “Anh đến quầy thịt kia mua xương đi, tối nay nấu canh xương.”
“Được.”
Hai người chia nhau đi làm, Bạch Ly rất thành thạo nhưng Hứa Nhượng thì không biết nên nói thế nào.
Anh tùy tiện chọn một quầy thịt, xếp hàng chờ, một thân quý công tử đứng ở cái chợ này, nhìn có vẻ không hợp.
Nhưng vẫn thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Hứa Nhượng đứng xếp hàng, mấy dì trung niên phía trước đang nói chuyện với nhau.
“À, có phải con gái bà năm sau sẽ kết hôn không? Nhìn con bé nhà tôi kìa, ngày nào cũng ngủ thẳng cẳng đến trưa không dậy, ngủ dậy thì cũng lười biếng, như vậy làm gì có chàng trai nào thích nổi.”
“Văn Văn nhà bà còn nhỏ, gấp cái gì.”
“Sao không gấp được chứ…”
Chưa nói xong, ông chủ bỗng cắt ngang lời họ, hỏi: “Mua gì?”
“Cho tôi một ít xương… cả thịt ba chỉ nữa.”
“Cho tôi một ít thịt, cả mấy cái móng heo nữa.”
Hai người nói xong, còn nói tiếp: “Dạo này giá thịt heo lại tăng.”
Hứa Nhượng nghe được một ít thông tin từ cuộc đối thoại của họ, không biết mình nên mua nhiều hay ít, vừa rồi Bạch Ly bảo anh đi mua xương.
Vậy mua nhiều hay mua ít?
Dì phía trước mua xong, quay đầu lại bỗng thấy Hứa Nhượng, cũng không ngại ở đây nhiều người, nói thẳng:
“Ôi! Đẹp trai trẻ tuổi như vậy mà đã biết đi mua thịt! Rất hiếu thảo!”
Hứa Nhượng: …
“Ôi dào, nhỡ đâu người ta mua cho vợ thì sao! Đã đẹp trai rồi còn chăm chỉ nữa, không tồi.”
Hứa Nhượng: …
Nói cứ như là con rể mình vậy.
Hứa Nhượng hơi nhíu mày, nhìn các loại xương trước mặt, ông chủ cũng không thúc giục anh, ông ấy đang bận nói người đàn ông trung niên, suýt chút nữa là cãi nhau với người đàn ông trung niên đó.
“Hôm nay vội như vậy! Ông không giúp gì thì thôi còn ngồi đó chơi điện thoại? Vậy ông về ngủ đi! Đến đây quấy rối sao?”
Người đàn ông trung niên bị mắng không nói gì, vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, chân vắt chéo, quần áo không chỉnh tề, người rất gầy.
Quần áo ông ta có vết máu dơ bẩn, có lẽ là lúc làm thịt dính vào, nhưng ông ta cũng không mặc tạp dề, tùy ý để vết máu đó dính trên người mình.
Hứa Nhượng nhìn ông ta hai lần, cảm thấy gương mặt có vài phần quen thuộc.
Ông chủ nói xong, tuy chưa hết giận nhưng người kia thờ ơ, nên cũng từ bỏ.
Ông ấy quay đầu nhìn Hứa Nhượng, hỏi: “Anh chàng đẹp trai mua gì?”
Hứa Nhượng trầm tư một lát: “Cho hai trăm tệ xương đi.”
Anh nghe thấy dạo này giá thịt lên cao.
“….?”
Ông chủ kinh ngạc nhìn Hứa Nhượng nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, lại thấy không giống lần đầu tiên đi mua đồ.
Vậy chắc là cần nhiều vậy rồi.
Ông ấy gần như đúc hết xương vào cho anh, cuối cùng đưa cho anh một túi to, Hứa Nhượng nhìn vậy hơi dừng lại.
Nhưng anh không nói gì, yên lặng rút tờ 200 tệ đưa cho ông ấy.
Đúng lúc Bạch Ly mua xong cá đi đến đây, Hứa Nhượng quay người là nhìn thấy cô, cô nhìn túi trên tay Hứa Nhượng, vẻ mặt hơi biến hoá.
Hứa Nhượng vừa mới xoay người, Bạch Ly đi đến chỗ anh, anh bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên, đó chính là từ chỗ người đàn ông trung niên gầy gò nhưng rắn chắc kia.
Giọng ông ta rất khàn, lúc mở miệng còn ngã xuống cùng cái ghế.
Rất rõ ràng, cảm xúc của ông ta vô cùng kích động.
Hứa Nhượng nghe thấy người kia gọi, hưng phấn nhưng không chắc chắn: “Tiểu Ly?”
Đầu Hứa Nhượng nổ vang một tiếng.
Anh không ngờ tới.
Thảo nào, thảo nào cảm thấy người mà quen mắt, may mà Bạch Ly không đến quầy hàng này.
Anh bước nhanh về phía trước, đi qua đám người.
Bạch Ly nhìn thấy Hứa Nhượng bỗng nhiên đi nhanh đến đây, trên tay còn cầm túi xương lớn, đứng trước mặt cô, được tay ôm cô vào ngực.
Hô hấp Hứa Nhượng có hơi dồn dập, ngực phập phồng.
Bạch Ly bỗng bị anh ôm, không có cách nào thoát ra được, đến chợ bán hàng bỗng nhiên lại bị anh ôm.
“Hứa Nhượng?” Giọng Bạch Ly buồn bã: “Anh sao thế?”
Hứa Nhượng không buông tay.
“A Ly, xoay người đi.”
“Cái gì?”
“Đừng nhìn sang bên kia.”
Vẻ mặt Bạch Ly mờ mịt, giãy dụa, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của một người trong đám người.
Mấy chục năm không gặp.
Nhưng vẫn không thay đổi.
Hô hấp Bạch Ly dồn dập, ngực bỗng nhiên thắt lại, giống như bị ngàn viên đá đè vào, cổ họng như bị chặn lại, không phát ra được âm thanh gì.
Điều này khiến cô hít thở không thông, khiến cô cảm thấy choáng váng.
Cô nắm chặt quần áo của Hứa Nhượng, vội xoay người, cả người run rẩy.
Tất cả sự sợ hãi đều đánh úp lại.
Hứa Nhượng ôm chặt vào cô, dẫn cô đi ra bên ngoài.
“A Ly.”
“Anh dẫn em đi.”
Cho nên em không phải sợ hãi, anh sẽ dẫn em tới chỗ an toàn.