Chương 6: Sát thủ phòng bếp
Quá nửa đêm, trời bắt đầu tí tách mưa. Thẩm Trại Hoa khẽ cựa mình mơ hồ mở mắt xem thời tiết, rồi lại lật người, sửa lại tư thế ngủ cho Tiểu Thụ vừa trầm trầm ngủ. Trong những ngày hè nóng bức này khi nào trời chuẩn bị mưa thì nửa ngày trước đó y như rằng thời tiết sẽ hết sức khó chịu. Đầu đêm, Thẩm Trại Hoa lăn qua lộn lại không ngủ được, đợi đến sau nửa đêm khi trời vừa đổ mưa, không khí cuối cùng cũng mát mẻ hơn một chút, mới an ổn đi vào giấc mộng. Xem kiểu mưa này có lẽ sẽ dai dẳng không tạnh được ngay, cho nên sáng sớm không có cách nào ra phía sau núi rồi, vì thế tập trung đi ngủ cũng là một chọn lựa không tồi.
Ánh sáng dần dần chói lòa. Thẩm Trại Hoa theo bản năng lấy chăn che đầu lại, nhưng ngay lúc này một tiếng nổ "Bùm" lập tức lọt vào tai, khiến nàng giật bắn mình, còn chưa hoàn toàn tỉnh hồn lại, lại có tiếng "Bịch bịch" truyền đến, rốt cuộc cũng biết rõ nơi đang phát ra âm thanh này ở đâu.
Cố gia sát vách.
Tiểu Thụ cũng không vui ngồi dậy, không tiếng động đi giày bước ra ngoài. Giờ phút này, Thẩm Trại Hoa chỉ cảm thấy toàn thân con bé tỏa ra lệ khí u ám, vội xuống giường kéo người lại: "Muội cứ nằm ngủ tiếp một lát, để tỷ đi xem đã xảy ra chuyện gì. Bên ngoài mưa lớn, đừng nên ra ngoài thì hơn!". Sau đó liền kéo Tiểu Thụ lên trên giường gạch.
Lần này Thẩm Trại Hoa cũng không dám ngủ nướng nữa, vội vàng mang giày, khoác áo tơi ra khỏi viện.
Cửa viện Cố gia vẫn không khóa, Thẩm Trại Hoa quen cửa quen nẻo đi thẳng vào phòng bếp, lập tức liền bị cảnh tượng tán loạn bên trong làm cho sợ hết hồn. Mặc dù trí nhớ của nàng không quá tốt, nhưng cũng vẫn nhớ rõ sáng sớm hôm qua, căn phòng này mặc dù không chỉnh tề như mới, nhưng dầu gì cũng khá ngăn nắp. Không ngờ mới qua một đêm, trên mặt đất đều là chén dĩa đã vỡ nát, nước trong vạc tung tóe khắp sàn, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có. Trên tấm thớt bột bay tứ tung, kèm theo đó là hai bóng dáng quen thuộc, một người tay cầm bầu nước ngây người, một người cầm ống thổi lửa nhìn chằm chằm bếp lò, trên khóe miệng còn in một vòng khói đen xì.
Hiện tại Thẩm Trại Hoa chỉ muốn cất tiếng cười to, nhưng ngại mặt mũi hai phụ tử nhà kia nên không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng quay lưng lại, hít thở mấy hơi thật sâu, mới miễn cưỡng không bật cười.
Cố Nam Châu thấy Thẩm Trại Hoa nhăn nhó vặn vẹo, lại quay sang nhìn mình và Cố Đồi, bất đắc dĩ nói: "Trại Hoa, nếu buồn cười thì cứ cười đi, kìm nén quá sẽ không tốt với thân thể!".
Thẩm Trại Hoa chân thành nhìn hắn hỏi: "Sẽ không tức giận chứ?"
Cố Nam Châu gật đầu, ý ngầm bảo rằng cứ cười xong rồi hãy nói tiếp.
Sau đó......
Cố Nam Châu và Cố Đồi đưa mắt nhìn nhau, nhìn một tay Thẩm Trại Hoa đặt lên bụng, một tay khó khăn che miệng, đứng ở cửa cười điên cuồng.
Cuối cùng cười đủ rồi, Thẩm Trại Hoa mới xoa xoa bụng, chậm rãi hỏi: "Các ngươi đang làm gì thế? Chẳng lẽ là hai phụ tử vừa sáng sớm đã tập đánh trận?"
Mặt Cố Nam Châu dính đầy bột, lúng túng đáp: "Ta định cán mì ăn. Ngày hôm qua ăn ở bên nhà ngươi thấy ngon vô cùng, hôm nay muốn thử làm một chút, lại không ngờ... tạo thành quang cảnh này!".
Thẩm Trại Hoa không biết nói gì cho phải. Chuyện nấu ăn này, phần lớn phải xem thiên phú. Có người lần đầu xuống bếp, mặc dù không thể làm ra một bữa tiệc Mãn Hán phong phú, nhưng sắc hương đầy đủ, tựa như Thẩm Trại Hoa; Có người thì cho dù là lần đầu hay nấu bao nhiêu lần, chỉ cần vào bếp, thì chẳng khác nào đại họa, tựa như Cố Nam Châu.
Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, đột nhiên lại có âm thanh "Ùng ục ùng ục" kêu lên, vang dội khác thường. Cố Đồi dưới tầng ánh mắt áp bức của Cố Nam Châu "Ta Phong hoa tuyệt đại như thế sao lại có một nhi tử không chịu thua kém như ngươi chứ" cùng đôi mắt đầy ẩn ý "Đứa nhỏ này thật đáng thương" của Thẩm Trại Hoa liền ôm bụng của mình, liên tiếp lắc đầu: "Không phải của ta, không phải là của ta, ta không có nghe được gì hết, mấy người đừng nhìn ta như vậy!".
Thẩm Trại Hoa bất đắc dĩ xoa xoa trán: "Được rồi được rồi, cũng sắp đến giữa trưa rồi, Tiểu Thụ vẫn chưa ăn cơm đâu. Hai người mau dọn dẹp một chút, rồi đến nhà ta ăn cơm!". Với đức hạnh này, sợ là cả ngày bọn họ cũng không có gì bỏ vào bụng.
Cố Nam Châu thoáng ngượng ngùng, dù sao hôm qua đã ăn chực nhà người ta một ngày, hôm nay mà lại sang thì có hơi mất mặt một chút. Đang muốn mở miệng nhã nhặn từ chối thì Cố Đồi chạy như bay ra khỏi phòng bếp: "Trại Hoa tỷ tỷ thật tốt! Đệ sẽ đi rửa mặt, sau đó sang chơi với Tiểu Thụ!".
Cố Nam Châu: "......"
Thẩm Trại Hoa xoay người trở về, lời từ chối còn chưa thốt ra nàng cũng đã thấy nàng đi vào trong mưa.
******
Tiểu Thụ bưng bát cơm nóng hổi, nhìn chằm chằm Cố Đồi hết sức dính người bên cạnh. Mà Cố Đồi lúc này đang cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, thỉnh thoảng liếc trộm người trong lòng, lại phát giác ai đó vẫn đang theo dõi mình thì tiếp tục cúi đầu thật nhanh, khóe miệng khẽ giương lên.
Thẩm Trại Hoa lặng lẽ huých Tiểu Thụ một cái, ý bảo muội muội ngoan ngoãn ăn cơm. Cuối cùng tầm mắt của Tiểu Thụ cũng dời sang người tỷ tỷ ngầm hỏi: tiểu hài nhi này sao lại ở đây thế?
Thẩm Trại Hoa nheo nheo mắt: Ăn cơm chứ làm gì.
Tiểu Thụ lại liếc mắt: Tại sao ở chỗ này?
Thẩm Trại Hoa: Cái này...... cùng một thôn nên trợ giúp lẫn nhau một chút có sao đâu.
Tiểu Thụ chun mũi, rốt cuộc không tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Đồi nữa, cúi đầu yên lặng ăn cơm của mình.
Thẩm Trại Hoa cũng có chút bất đắc dĩ. Bình thường nhìn Tiểu Thụ duyên dáng khéo léo, là một người dễ chơi cùng, trẻ con trong thôn đều thích con bé. Nhưng Thẩm Trại Hoa biết, từ nhỏ bên cạnh Tiểu Thụ chẳng có ai bạn bè cùng lứa chơi cùng, dần dà, liền tạo thành tính cách không thích ở chung với người khác. Dù ngoài mặt cười hì hì đấy, nhưng trong lòng lại cách xa vạn dặm.
Mấy năm qua ở thôn Hạ Tuyền này, nàng cũng đã cố gắng gọi nhiều hài tử trong thôn đến nhà mình chơi đùa, hi vọng Tiểu Thụ có thể sớm hòa nhập, không cần mỗi ngày bốn mắt nhìn nhau nữa. Nhưng cuối cùng lại phát hiện, những đứa bé kia phần lớn vừa sinh ra đã được bảo bọc rất chặt, Tiểu Thụ đi theo bọn chúng còn không bằng mình yên lặng ở nhà một mình.
Hiện tại, lại xuất hiện một Cố Đồi, mặc dù tuổi hơi nhỏ một chút, từ hành động đến cử chỉ của cậu bé, trừ việc thích đấu võ mồm với phụ thân của mình ra thì những thứ khác đều rất hợp mắt nàng. Hôm nay nhìn dáng vẻ kia của Cố Đồi có lẽ cũng rất thích Tiểu Thụ, Thẩm Trại Hoa mừng rỡ không thôi, hai đứa trẻ ở cùng nhau, dù gì cũng khiến cho Tiểu Thụ trông giống một tiểu hài nhi một chút.
Một bữa cơm yên lặng trôi qua, Cố Nam Châu vô cùng áy náy, nhanh chóng thu dọn bát đũa vào phòng bếp cho Thẩm Trại Hoa, nếu không phải người nào đó nhất định không chịu, thì hắn đã trực tiếp cầm bát đũa đi rửa rồi. Cũng không phải Thẩm Trại Hoa khách khí, thật sự là nàng mới vừa biết được sự lợi hại của Cố Nam Châu, sợ hắn sơ ý nhỡ tay... đánh vỡ hết bát đĩa, đến lúc ấy muốn khóc cũng không kịp nữa rồi.
Trước khi đi, Cố Nam Châu còn dắt Cố Đồi thành khẩn nói với nàng: "Hôm nay đã làm phiền đến ngươi rồi. Khi về, ta nhất định sẽ nghiên cứu kỹ chuyện nấu nướng này, đến lúc luyện thành tài, nhất định sẽ mời Trại Hoa đến nếm thử!".
Thẩm Trại Hoa gật như bổ củi, đưa mắt nhìn hai phụ tử vọt vào trong mưa.
Mưa lúc mạnh lúc nhẹ, liên miên dai dẳng mấy ngày, vẫn không có dấu hiệu quang đãng.
Còn Cố Nam Châu y như lời đã nói, liên tục mấy ngày đều vùi đầu nghiên cứu nấu nướng. Hắn tin chắc "thành sự tại nhân”, nhưng sự thực là trên cõi đời này còn có một câu "Mệnh thiên khó cãi", vì vậy, sau khi Thẩm Trại Hoa chứng kiến toàn bộ quá trình hành của Cố Nam Châu đã sâu sắc nhận ra rằng người này thật sự tương khắc với nhà bếp.
Ngày đầu tiên, Thẩm Trại Hoa tỉnh lại trong mớ âm thanh lủng xủng loảng xoảng liên miên không dứt. Thở dài thật sâu, nàng khoác áo tơi đứng ở phòng bếp sát vách, đập vào mắt là hình ảnh Cố Nam Châu đang cau mày nhìn chằm chằm chum nước đang chảy ra ngoài, phòng bếp đã sớm bị nhấn chìm trong nước, ướt nhèm nhẹp, lầy lội chẳng kahcs gì ngoài sân.
Bất đắc dĩ, nàng liền dẫn Cố Nam Châu đi đến Tôn gia trong thôn, khiêng một cái chum mới trở lại. Có điều phòng bếp thật không có cách nào đặt chân, Cố Đồi vui mừng chạy sang bên cạnh ăn chực cơm cả ngày.
Ngày thứ hai, Tiểu Thụ tỉnh lại sớm hơn Thẩm Trại Hoa, trong tiếng nồi niêu đổ vỡ không ngừng loảng xoảng, mặt đằng đằng sát khí đi sang nhà cách vách, sau đó trầm lặng trở lại, đi theo phía sau là đôi phụ tử Cố thị hết sức quẫn bách.
Đến lúc ăn cơm xong, Cố Nam Châu liền đội mưa ra cửa, qua nửa ngày, mới khiêng một cái nồi trở lại."Trại Hoa, thật xin lỗi, có thể phiền ngươi thay nồi giúp ta được không? Ta thật sự không biết đặt thế nào!".
Thẩm Trại Hoa lại đi vào phòng bếp sát vách. Lần này bên trong cũng khá chỉnh tề, không hề ướt sũng nước nữa. Tuy nhiên vừa đi tới lò bên cạnh lò thì khóe mắt liền không kìm được mà bắt đầu giật giật: cái dao đen bóng được dựng thẳng trong nồi, toàn bộ phía trên mặt nồi đã nứt chằng chịt, trông chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật. Đây mà nấu cơm sao?! Rõ ràng là hiện trường cao thủ vật lộn mới đúng!
Ngày thứ ba, trời quang mây tạnh. Âm thanh lủng xủng loảng xoảng ngược lại không thấy đâu mà đổi thành tiếng gọi thất thanh của Cố Nam Châu, lo lắng vỗ cửa viện: Trại Hoa mau tỉnh dậy, xảy ra chuyện rồi!".
Thẩm Trại Hoa nghe thấy thế vội bật người dậy, khoác áo chạy ra ngoài: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?".
Cố Nam Châu hiện tại vô cùng nhếch nhác, trên mặt đều là khói đen: "Mau đi lấy nước, ta sợ rất có thể lửa sẽ lan sang viện của ngươi, nên mới chạy tới đây đánh thức!". Tiểu Thụ ở phía sau, nghe vậy lập tức quay ngược về cầm thùng gỗ chạy vào viện sát vách. Thẩm Trại Hoa cũng đi theo vào, sau một hồi luống cuống tay chân, cuối cùng cũng dập tắt được lửa trong phòng bếp. Rất may chữa cháy kịp thời, mà hai ngày qua thời tiết ẩm ướt, mặc dù lửa bốc cao, nhưng trên thực tế không bị lan rộng ra những chỗ khác.
Có điều phòng bếp này, thật sự không thể nào dùng được nữa rồi.
Lúc này bốn người đang vây quanh bàn yên lặng ăn cơm.
Thẩm Trại Hoa rối rắm nửa buổi, mới mở miệng nói: "Cứ mãi thế này cũng không phải biện pháp hay, cứ theo đà này, hai phụ tử các người sớm muộn cũng thiêu trụi cả viện này mất!"
Cố Nam Châu lúng túng sờ mũi: "Ta thật sự không ngờ chỉ có mấy mét phòng bếp mà lại khó chinh phục đến vậy. Mấy ngày nay, đã mang đến không ít phiền toái cho các ngươi, thật sự xấu hổ vô cùng!".
Thẩm Trại Hoa liền nói: "Nếu không thì để ta giúp ngươi xem trong thôn này có ai có thể giúp các ngươi làm cơm hay không? Đến lúc đó ngươi trả cho họ chút tiền công là được rồi!".
Cố Nam Châu buông chén đũa xuống, trầm tư một lát mới nói: "Thuê người nấu cơm, mặc dù tiện lợi, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút không ổn. Không dám lừa ngươi, ta mặc dù xuất thân từ Cố gia, nhưng lần này cùng với Cố Đồi tới thôn Hạ Tuyền, thật ra là đang rời khỏi gia tộc. Nguyên do trong đó rất phức tạp, ta cũng không thể nói tỉ mỉ với ngươi. Hiện tại, ta không có nhiều tiền lắm, miễn cưỡng chỉ đủ duy trì cuộc sống, nếu đặc biệt mời người nấu cơm, thật sự là không thể nào đảm đương nổi!"
Thẩm Trại Hoa trầm mặc. Cố Nam Châu cũng đã nói như vậy, nàng đành phải nghĩ xem còn có biện pháp nào khác không.
"Trại Hoa tỷ tỷ nấu cơm rất ngon, không bằng chúng ta hãy ăn cơm cùng nhau đi, còn phải mượn ai nữa. Đệ cũng không thích có người lạ ở trong nhà của mình!". Cố Đồi hung ác bới cơm, rất cơ trí nói.
Mắt Cố Nam Châu sáng lên, mặt đầy mong đợi nhìn Thẩm Trại Hoa: "Ý của Cố Đồi cũng không tồi. Ta nhất định sẽ đưa tiền sinh hoạt cho ngươi... còn ngươi thì giúp chúng ta nấu cơm, thường ngày nếu cần ta giúp cái gì thì cứ tùy ý phân phó không cần phải khách khí!"
Có thế nào thì Thẩm Trại Hoa cũng không ngờ chuyện như vậy cuối cùng lại rơi vào trên đầu mình, đang muốn cự tuyệt thì lại thấy Cố Đồi kéo ống tay áo của nàng, mặt đầy uất ức: "Trại Hoa tỷ tỷ thương xót cho tình cảnh đáng thương của chúng ta đi, phụ thân nấu cơm thật sự quá kinh khủng. Ta vẫn còn nhỏ, thật sự không muốn tráng niên đã đi đời nhà ma đâu!". Thẩm Trại Hoa nhìn mắt cậu nhóc lấp loáng ánh nước, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu đáp: "Được rồi."
Cố Nam Châu hết sức mừng rỡ, lúc này liền móc chút bạc vụn trên người ra để trên góc bàn.
Lúc ban đêm, Cố Đồi đột nhiên hỏi: "Phụ thân, hôm nay con kéo tay áo tỷ tỷ đúng lúc chứ. Người ấy, quả nhiên muốn giả bộ đáng thương đúng không?"
Cố Nam Châu gật đầu lên tiếng: “Hành động hôm nay của con không hổ là nhi tử của Cố Nam Châu ta, có tiền đồ!"