Chương 7: Tìm việc làm!

Cuộc sống của nữ đầu bếp của Thẩm Trại Hoa chỉ qua vài câu nói mà chính thức bắt đầu. Sau đó ngồi nghĩ lại, chính bản thân nàng đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cứ thế không giải thích được mà gật đầu đồng ý với Cố Đồi.


Kể từ năm Thẩm Trại Hoa chỉ dựa vào thực lực của mình mà đuổi được giặc cướp ra khỏi thôn, thì tất cả mọi người ở đây không có ai dám nhìn nàng như một cô nương tầm thường nữa. Thêm vào đó, hàng năm nàng đều dựa vào việc săn thú mà sống, thường từ rừng sâu núi thẳm khiêng xác mãnh thú trở lại, nếu mang ra so sánh với những nam tử bình thường càng thêm dữ dội, toàn thôn liền ăn ý bỏ qua bề ngoài nhỏ nhắn của Thẩm Trại Hoa rất lừa gạt người ta kia. Lại thêm việc nàng là trưởng thôn, tính tình lại hào phóng không ngại ngùng, sống hòa hợp với tất cả bất luận là nam nữ, nhưng ít nhiều cũng sẽ có vài phần tử không phục.


Nàng cũng quen không hay giao thiệp với người khác giới, nhưng cho dù như thế, chuyện Thẩm Trại Hoa nấu cơm cho phụ tử Cố gia ăn cùng mình và Tiểu Thụ, cũng hơi khó chịu. Tuy nhiên lời hứa đáng giá nghìn vàng, mặc dù Thẩm Trại Hoa không biết chữ, nhưng những chuyện như thế đã từng được Hàn Dịch dạy bảo nhiều điều, nàng cũng quán triệt nghe theo.


Những thứ khác thì không nói nhưng sức thích ứng đó của Thẩm Trại Hoa quả thật tốt vô cùng. Hai hôm đầu, mỗi khi thấy Hai phụ tử Cố Nam Châu theo như giao ước tới ăn cơm thì cũng có đôi chút khó chịu. Nhưng sau đó, nàng liền hoàn toàn thích ứng. Dĩ nhiên, trong thời gian này không thiếu được công lao nũng nịu của Cố Đồi cùng với bản lĩnh hài hước của Cố Nam Châu.


Từng ngày trôi qua đột nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều. Chỉ mới mấy ngày, mà mỗi khi nghĩ lại cảnh mình và Tiểu Thụ ngồi đối diện với nhau ăn cơm liền cảm thấy như đã trải qua mấy đời rồi.
Thói quen, quả nhiên thật đáng sợ.
******
Trời sáng choang.


Thẩm Trại Hoa người đầy mồ hôi từ sau núi chạy ra, chưa về đến cửa nhà, đã nhìn thấy Tiểu Thụ đứng đó.


available on google playdownload on app store


Thẩm Trại Hoa vô cùng thắc mắc. Từ trước tới nay, Tiểu Thụ luôn là người ưa ngủ nước, bình thường phải đến khi mặt trời treo lên cây sào mới chịu bò dậy, sao hôm nay lại tích cực chủ động tới đây tìm nàng chứ?


Đợi Thẩm Trại Hoa đến gần, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tiểu Thụ đã nhíu mày tuôn một tràng: "Sáng sớm Lý phu tử lại tới, nói là có chuyện tìm ngươi thương lượng, đang chờ ở nhà rồi đấy!". Thẩm Trại Hoa bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái.


Lý phu tử là một tú tài cũng là tiên sinh dạy học duy nhất trong học đường phía dưới thôn Hạ Tuyền. Ban đầu lúc còn trẻ sau khi thi đậu tú tài xong, thì liền dậm chân tại chỗ, thi biết bao lần Cử nhân nhưng chưa từng trúng lần nào. Sau đó thì quả mẫu bị bệnh qua đời, thê tử không muốn cả ngày lẫn đêm quần quật làm việc để phục vụ ông tham gia thi thố, nên liền từ bỏ giấc mộng Cử nhân, được Trưởng thôn thu xếp đến dạy ở học đường, dạy đám trẻ con biết chữ, hàng năm thu chút lợi tức kiếm sống, trong nhà ngày càng dễ chịu hơn rất nhiều.


Có điều mặc dù Lý phu tử buông bỏ tâm tư thi đậu Cử nhân, nhưng đối với bọn nhỏ ở thôn Hạ Tuyền vẫn ôm rất nhiều kỳ vọng, vì vậy lúc ở trường dạy học không khỏi nghiêm nghị cứng nhắc đôi chút. Lúc Thẩm Trại Hoa mới tới, cũng dắt Tiểu Thụ đến học đường. Nhưng chưa đến ba ngày, con bé liền không đi nữa. Thẩm Trại Hoa hỏi muội muội nguyên nhân, thì Tiểu Thụ liền nói thẳng rằng Lý phu tử dạy chữ thật sự rất buồn tẻ, đi học chỉ thấy buồn ngủ, không giống với Hàn Dịch dạy học cực kỳ thú vị, những thứ khác thì càng không đáng nói đến. Thẩm Trại Hoa khuyên nhủ mấy lần, nhưng Tiểu Thụ vẫn như cũ không chịu đi học, nghĩ tới vướng mắc trong lòng con bé nàng cũng không nhiều lời nữa.


Tuy nhiên sau đó, Tiểu Thụ không bao giờ muốn gặp Lý phu tử nữa, bình thường nếu đi bộ nhìn thấy xa xa liền tình nguyện đi đường vòng không muốn chạm mặt người kia.
Thẩm Trại Hoa xoa xoa mồ hôi trên mặt, nói:"Vậy muội cứ mặc kệ Lý phu tử ở đó, không thèm mời người ta uống nước hay sao?"


Tiểu Thụ cười hả hê: "Sáng sớm Cố Đồi đã tới chỗ chúng ta rồi, hắn ta đang ở đó tiếp Lý lão đầu đấy!"


Thẩm Trại Hoa tức cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Thụ: "Muội đấy, sai bảo người khác không chút nương tay. Còn nữa, đã nói bao nhiêu lần, phải gọi là Lý phu tử, không cho được kêu người ta là Lý lão đầu. Dầu gì ông ấy cũng là phu tử dạy ngươi học chữ mấy hôm, phải tôn sư trọng đạo chứ!".


Tiểu Thụ không phục hừ một tiếng: "Còn lâu! Những gì ông ấy dạy muội đều biết cả rồi!".
Thẩm Trại Hoa không phản bác, bất đắc dĩ nói: "Muội có lý của muội, ta không bàn cãi vấn đề này với muội nữa. Nhanh đi về đi, vừa sáng sớm Lý phu tử đã tới đây, nhất định là có việc gấp!".


Tiểu Thụ ở phía sau tiếp tục lầm bầm: "Là tỷ về muộn ấy chứ, không liên quan đến muội!".
Thẩm Trại Hoa quay đầu lại kéo tay con bé dắt đi: "Đừng có lầu bầu nữa, mau mau trở về thôi!".


Thẩm Trại Hoa vốn cho là sẽ thấy bộ mặt giận dữ của Lý phu tử, vậy mà đến lúc đẩy cửa viện ra thì lại nhìn thấy Cố Đồi đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Lý phu tử hai mắt nhắm lại, gật gù hả hê giảng giải Thiên Tự Văn, dáng vẻ ham học hỏi như đói khát kia khiến nàng không khỏi run run người.


Tuổi còn nhỏ mà kỹ năng diễn thật thâm hậu!


Tiểu Thụ im lặng không lên tiếng đứng ở ngoài cửa viện, không hề ló mặt vào. Thẩm Trại Hoa đổi một tách trà khác cho Lý phu tử, cắt đứt mạch cảm xúc đang tuôn trào của người nào đó, hỏi: "Không biết hôm nay Phu tử tới đây là vì chuyện gì? Mới sớm thế này, không nên phiền ngài xa xôi đi một chuyến, có gì cứ sai người thông báo cho ta một tiếng là được rồi!".


Lý phu tử thật vất vả mới gặp được một thính giả hứng thú nghe mình nói như Cố Đồi, đang nói hăng say lại bị Thẩm Trại Hoa cắt đứt, sắc mặt không vui, nhưng thấy nàng cung kính nói thế, với lại lần này tới đây xác thực có chuyện quan trọng cần bàn cũng không tiện nổi giận.


Cố Đồi thấy thế, đứng dậy khom lưng hành lễ với Lý phu tử: "Phu Tử học rộng tài cao, hôm nay Cố Đồi được người chỉ điểm, thật sự là may mắn vô cùng. Phu Tử có chính sự thương nghị cùng trưởng thôn, ta sẽ không quấy rầy nữa!". Lời nói này rất hợp ý Lý phu tử, vị tiên sinh nào đó cười híp mắt đáp: "Tốt, tốt! Trẻ con dễ dạy. Căn cơ của ngươi không tệ, kiên trì bền bỉ học tập, về sau nhất định có thể thành nghiệp lớn!".


Cố Đồi thản nhiên cười: "Phu Tử quá khen!". Vừa đi ra khỏi viện, thấy Tiểu Thụ đang đứng ở góc tường nhàm chán dùng nhánh cây chọc vào mặt đất, vẻ trầm ổn ở trước mặt Lý phu tử trong nháy mắt biến mất tăm, tựa như Khúc Xương nhìn thấy món ngon vậy, nhanh chân chạy tới bên cạnh, cười rực rỡ, hỏi: "Tiểu Thụ, sao ngươi lại ở chỗ này?"


Tiểu Thụ ngẩng đầu khinh bỉ nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi thích Lý lão đầu kia hả, ta chẳng nghe vào tai chút nào, tất nhiên là phải trốn ra xa thôi!".


Cố Đồi lắc lắc đầu: "Không thích. Những gì ông ấy nói, nhiều năm trước ta đã học được rồi. Hơn nữa ông ấy nói quá mức tẻ nhạt, không thú vị bằng phụ thân của ta!".
Tiểu Thụ càng khinh bỉ hơn: "Thế mà ngươi còn nghe nhập thần như vậy?"


Cố Đồi nhếch miệng cười một tiếng: "Phụ thân ta nói, sống chung với người khác, phải tôn trọng hài hòa với đối phương, mới có thể làm được chuyện lớn!". Rồi trưng vẻ mặt nịnh hót nhìn về phía Tiểu Thụ: "Đúng rồi Tiểu Thụ, ngươi thích cái gì?"


Tiểu Thụ liếc mắt nhìn cậu nhóc, lành lạnh đáp: "Ta thích tìm người làm thành cọc để luyện quyền."


Cố đồi lại nghĩ đến cái nồi nhà mình bị người nào đó đấm một quyền nứt toác, liền lạnh hết cả sống lưng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nhưng trong chốc lát, lại không nhịn được mở miệng, đầy kỳ vọng nói: "Vậy trừ cái đó ra? Còn thích cái gì khác hay không?”


Tiểu Thụ nói như đinh chém sắt: "Không có! Chỉ thích mỗi thế!"
Cố Đồi:"......"
******
Lý phu tử nhận lấy cốc trà mà Thẩm Trại Hoa đưa tới, ý tứ uống hai ngụm, liền mở miệng:"Thôn trưởng à, lần này, ta đến là muốn thương lượng một chút về chuyện mời Phu tử mới cho học đường!"


Thẩm Trại Hoa có chút kinh ngạc, hỏi: "Mời Phu tử mới? Vì sao chứ? Phu tử, ngài không muốn dạy học nữa sao? Là đám trẻ đi học không quy củ hay là có người quấy rối? Phu tử, ngài có gì bất tiện cứ mở miệng, điều ta có thể làm được tuyệt sẽ không từ chối!".


Lý phu tử khoát khoát tay: "Không phải vậy, cũng không có gì phiền toái cả. Ngươi cũng biết, nhi tử nhà ta không có tiền đồ theo nghiệp đèn sách, hồi trước đã theo thương đội đi mua bán. Dạo gần đây nó nhờ người nhắn về, nói là làm ăn kiếm được một khoản, cũng đã mua được một tòa nhà ở Liễu Quận, bảo chúng ta thu xếp chuyển lên ở cùng. Thôn Hạ Tuyền này tốt thì tốt, nhưng dù sao cũng không phải cố hương. Hai chúng ta cũng đều đã lớn tuổi, muốn sau khi ch.ết có thể lá rụng về cội, không đến nỗi phải ch.ết nơi xứ người!".


Lý phu tử đã quyết định đi, Thẩm Trại Hoa cũng không tiện cưỡng cầu ông ta lưu lại. Học đường đột nhiên không có người dạy học, cho nên việc cấp bách lúc này là phải mời được một phu tử khác. Có điều những người đọc sách hơn phân nửa vẫn ôm mộng thi cử lấy công danh, nếu mời đến dạy học ở một tiểu thôn trang nghèo khó như thế này, hơn phân nửa đều không bằng lòng.


Thẩm Trại Hoa cũng có chút khó xử: "Phu tử có thể chờ ta mời được Phu tử hay không sau đó mới đi hay không? Nếu học đường không có người dạy học, đám trẻ biết làm thế nào, không thể nào nghỉ học một thời gian được!".


Lý phu tử gật đầu một cái. Hôm nay tới đây chính là muốn thông báo với Thẩm Trại Hoa một tiếng, để cho nàng chuẩn bị, sớm mời Phu tử mới, lúc rời đi mới có thể an tâm. "Vậy thì tốt, kính xin Trưởng thôn mau chóng mời người, nhiều lắm thì ta chỉ có thể lưu lại gần một tháng thôi. Đường xá xa xôi, chỉ sợ sẽ sinh biến cố, vẫn nên lên đường càng sớm càng tốt!". Dứt lời, liền đứng lên: "Vậy thì ta về trước, làm phiền Trưởng thôn lại phải nhọc lòng chuyện học đường rồi!”


Thẩm Trại Hoa đứng dậy đưa tiễn: "Phu Tử khách khí. Học đường đã làm phiền đến ngài nhiều năm như vậy, hôm nay Phu tử cũng nên hưởng phúc của tôn nhi rồi!".
Thấy Lý phu tử đi xa, Tiểu Thụ mới lững thững trở về viện, hỏi: "Ông ấy đến đây làm cái gì?"


Thẩm Trại Hoa đứng dậy thu dọn cốc trà, nói: "Ông ấy phải dời đến sống cùng với nhi tử, tới đây bảo tỷ tìm một phu tử mới dạy học thay mình. Haiz, đau đầu ch.ết mất, ta nào biết tiên sinh ở đâu mà tìm chứ!".


Tiểu Thụ cùng đi phía sau: "Vậy tỷ muốn vào thành sao? Trong thôn hình như chẳng có người nào đọc sách nhiều như Lý phu tử cả."


Thẩm Trại Hoa ấn huyệt thái dương, rầu rĩ nói: "Chuyện bất thình lình thế này, ta biết đi đâu tìm người thay thế Lý phu tử chứ? Hơn nữa, kể cả có tìm được, thì cũng còn phải xem người ta có nguyện ý hay không!".


Cố Đồi đột nhiên thò đầu ra:"Người đọc sách? Phụ thân của đệ chẳng phải là người như vậy sao?".


Thẩm Trại Hoa đang ủ rũ bống nhiên sáng bừng lên, Cố Đồi quả nhiên đã nhắc nhở nàng đúng lúc. Qua mấy ngày tiếp xúc, nàng cũng nhận thức được, Cố Nam Châu qđích xác là người đầy bụng kinh thư. Nếu so với Lý phu tử, học vấn của người này chỉ sợ cao hơn không phải một chút. Chỉ cần nhìn cách hắn dạy dỗ Cố Đồi thôi cũng đủ nhìn ra được.


"Có điều Trại Hoa tỷ tỷ tìm người đọc sách làm gì? Phụ thân của đệ ấy mà, tay thì trói gà không chặt, lại không có gì đặc biệt..." Lời còn chưa nói hết, Cố Đồi liền kêu lên thất thanh: "Người nhéo lỗ tai con làm chi? Mau buông tay ra, lỗ tai sắp đứt tới nơi rồi!".


Một tay Cố Nam Châu xách tai Cố Đồi, một tay đẩy cửa ra, vừa vào phòng, mới lên tiếng: "Con thỏ nhỏ đáng ch.ết kia, vừa vắng bóng một cái liền nói xấu phụ thân của ngươi, đúng là ít bị ăn đòn đúng không, không biết trời cao đất dày gì cả!".


Cố Đồi không dễ dàng gì mới tránh thoát khỏi tay Cố Nam Châu, xẹt một cái chạy đến bên cạnh Tiểu Thụ, giả vờ đáng thương nói: "Tiểu Thụ, ngươi xem lỗ tai ta còn không? Đau ch.ết mất!".


Cố Nam Châu sao không biết nặng nhẹ, cũng không dùng nhiều khí lực cho lắm. Có điều con khỉ nào đó đã quen ăn sung mặc sướng, nên da non so với người thường rất nhiều, chỉ cần chạm nhẹ chút xíu đã lưu lại dấu vết. Tiểu Thụ lại không biết nguyên nhân ở trong đó, nhìn lỗ tai Cố Đồi đỏ bừng, cho là Cố Nam Châu đã xuống tay thật độc ác, suy nghĩ một chút rồi xoay người vào nhà cầm lọ cao ra: "Ngươi thử bôi cái này xem, rất mát, có lẽ sẽ đỡ đau hơn một chút!".


Hiếm khi Cố Đồi được Tiểu Thụ đối xử ôn hoà như thế, không cần biết lọ cao kia có tác dụng hay không, liền không ngừng gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt ai đó, để người ta bôi cao trên lỗ tai mình.


Thẩm Trại Hoa vừa được Cố Đồi gợi ý, càng xem càng thấy Cố Nam Châu thích hợp với vị trí này. Bản thân còn đỡ phải chạy tới chạy lui tìm một phu tử có phẩm hạnh tốt tới dạy học, hơn thế nữa Cố Nam Châu cũng tạm thời có một công việc để mưu sinh. Lúc trước bản thân hắn cũng nói, tiền dành dụm không nhiều lắm, không thể để cho phụ tử bọn họ miệng ăn núi lở được.


"Ta có một việc rất thích hợp với ngươi, không biết ngươi có nguyện ý thử một chút hay không!". Từ trước đến giờ Thẩm Trại Hoa không phải là người vòng vo, lập tức đi thẳng vào vấn đề.


Ban đầu Cố Nam Châu dẫn Cố Đồi nghĩ hết biện pháp dời đến thôn nhỏ này cũng là vì muốn tạo đường lui, tiện thể chặt đứt sạch sẽ mọi liên quan đến Cố gia. Vì vậy, lúc đi, cũng không dám cầm quá nhiều tiền bạc. Mặc dù trong khoảng thời gian này không tiêu tốn bao nhiêu, vẫn còn có thể xoay sở được. Nhưng hôm nay tình thế không rõ, hắn không biết phải ở thôn nhỏ này bao lâu, cũng không nên dựa vào chút tiền kia mà sống qua ngày, nên tính toán lâu dài mới phải.


Có điều, bản thân những năm qua đã quen với phú quý nhàn nhân, không dính đến một giọt nước, không biết phân biệt ngũ cốc, dù có muốn trồng trọt cũng lực bất tòng tâm. Mấy ngày nay, hắn khổ cực suy nghĩ, không biết hiện tại mình có thể làm được cái gì, để kiếm thêm thu nhập. Hôm nay nghe Thẩm Trại Hoa hỏi như vậy, tự nhiên rất hứng thú: "Ngươi cứ nói đi, nếu là thích hợp, ta sẽ tuyệt không từ chối."


"Lý phu tử trong thôn không lâu nữa sẽ phải chuyển đi, hôm nay tới đây nhờ ta tìm một tiên sinh mới dạy học thay mình. Cố Đồi nói ngươi vốn là người học cao hiểu rộng, không biết ngươi có nguyện ý thay thế Lý phu tử hay không? Tiền công dạy học cũng đủ để hai phụ tử các ngươi sống tạm. Nếu như ngươi cảm thấy chưa vừa ý, ta có thể thương lượng lại với người trong thôn xem thế nào!".


Cố Nam Châu âm thầm ngẫm nghĩ một lát rồigật đầu đồng ý.






Truyện liên quan