Chương 13: phong bạo sắp tới
thời gian tại bình yên không khí tiếp tục trôi
Hàn Lập cùng Tiêu Huyền quan hệ, tại thường ngày sinh hoạt dần trở nên thân thiết
thời gian đến ngày thí luyện cũng gần kề!
sáng sớm 9 giờ thời điểm, trên đường phố một tiệm cà phê trước cửa
Hàn Lập mặc đặc hữu áo khoác dài với nhiều ống rộng, dáng người cao gầy có hơi cúi về phía trước
hắn ánh mắt tràn đầy hứng khởi nhìn xem chiếc biển hiệu treo trước cửa tiệm
"phư phư~ cuối cùng cũng tìm được, thật là khó khăn a~ muốn tìm một tiệm cà phê mèo phù hợp sở thích"
Tiêu Huyền thấy Hàn Lập dáng vẻ vui thích
trong lòng ngược lại là than thở
"ngươi a! rốt cuộc ngày nghỉ tìm ta có chuyện gì! không phải thực sự chỉ muốn đi dạo thôi đó a!"
"ta còn phải bận tu luyện chuẩn bị cho mấy ngày nữa khảo thí! không rảnh cùng ngươi chơi!
"
"nha~ đừng nóng nảy như thế, không phải còn tới ba ngày nữa sao, Tiêu Huyền ngươi cứ dạng này thực sự là rất mệt mỏi đó, trên đời nào có giống như ngươi ngốc tử chỉ biết tu luyện, ngày nghỉ là để hưởng thụ không phải sao~ mau vào!"
Hàn Lập không để ý Tiêu Huyền phàn nàn, cười hai tiếng liền nhấc chân mở cửa bước vào tiệm
ling đang rung lên, bên trong tiệm cà phê đặc hữu mùi hương xông tới
cà phê đậm đặc mùi hương, nồng nặc vô cùng lại không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại tựa như an thần hương loại mạnh đồng dạng! nhường Hàn Lập, Tiêu Huyền hai người thần thanh khí sảng!
để cho đang mặt mày cau có Tiêu Huyền cũng không nhịn được dãn ra
"nơi này...."
"thế nào, rất tuyệt phải không, không phí công ta chạy khắp cái Vân Hải thành này"
Tiêu Huyền không hứng thú với Hàn Lập tự mãn vẻ mặt, ánh mắt đặt trên trang trí đặc biệt của cửa tiệm
Âm u màu đèn pha lê, tựa như nhà phù thủy một dạng kiểu dáng đồ trang trí
cái gì hình thù xoắn ốc bàn ghế, mặt sàn bị một đạo khổng lồ thảm lông gấu bao chùm
một chút dáng vẻ kì quái tại phát tán dịu nhẹ quang mang thực vật
còn cái quái gì kia!! không phải thực sự đầu lâu người đâu a?! trên đời có loại quán cà phê như thế này sao!!
thông thường chẳng ai sẽ tin đồ vật này là thật, nhưng Tiêu Huyền nghĩ tới Hàn Lập khắp nơi đều là tà dị, không khỏi có chút tin tưởng đồ chơi này là thực sự
nhịn xuống trong lòng chửi bậy, Tiêu Huyền cũng không muốn làm người thô lỗ
chỉ có thể theo sau vừa đi vừa nhún nhảy Hàn Lập, tại bên bàn tọa hạ xuống
một vài giây sau, một vị dáng người cao gầy thanh niên đi tới
hắn ta mặc lấy gọn gàng trang phục hầu bàn, cơ thể ẩn dấu bắp thịt có chút bành trướng, rõ ràng là một người tu võ!!
hơn hết!
Tiêu Huyền lại không nhìn thấu cảnh giới của đối phương! mặc cho bản thân hắn đã là ngưng nguyên cảnh nhất trọng!
điều này chứng minh cái gì! đối phương ít nhất cũng phải ngưng nguyên nhị trọng trở lên!!
này, để đang cầm cốc nước uống Tiêu Huyền suýt chút thì phun ra tới!
Ngưng nguyên võ giả làm hầu bàn!! nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì!!
đoán thể cảnh võ giả đã là tại trong mắt phàm nhân tựa quỷ thần tồn tại!
là cao cao tại thượng! là chỉ cần chưng ra bộ mặt liền có thể nhận đãi ngộ tựa quý tộc cổ đại đồng dạng!
ngưng nguyên lại càng cao quý! là có thể tại ngoại thành cùng yêu thú vật lộn! là anh hùng trong mắt người thường!!
bọn họ có thể thi triển thần kì võ kĩ, sở hữu tài lực hùng hậu từ đánh giết yêu thú mà đạt được đủ để phàm nhân mấy đời hưởng thụ!
kẻ như vậy! thế mà lại làm một bồi bàn nhỏ nhoi trong tiệm cà phê!? làm gì có cái lí đấy!
"eto..., hai vị muốn uống gì không....tiệm ta vừa mới nhập nguyên liệu mới từ thành Bách Bảo, vị đạo so cái khác tiệm tốt hơn nhiều lắm, cà phê đà la chồn các loại mới đồ uống cũng có vị đạo rất không tệ"
vị hầu bàn không để ý Tiêu Huyền trợn to mắt bộ dáng, nâng lên một cỗ cá ch.ết ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Lập giới thiệu nói
hắn ta làn da trắng bệch, hai mắt thâm quầng hóp sâu, tựa như thi thể đồng dạng dọa người
"hể! nguyên liệu nhập từ thành khác sao, chuyện này ta lần đầu nghe thấy a, không phải việc đi lại giữa các thành chỉ có thể dùng truyền tống trận sao? dùng truyền tống trận để nhập hàng? mở tiệm cà phê giàu như vậy!"
"ptt~ ngươi chớ có lừa ta a, cẩn thận lão tử tại trên diễn đàn thả các ngươi 1 sao đánh giá à, nhìn tiệm nhỏ của các người vắng vẻ như vậy, lại bị đánh giá thấp thêm lần nữa chắc chắn là tệ lắm đó a!!"
Hàn Lập không có cố kị nhiều lắm, giống như không cảm nhận được cảm giác quỷ dị đến từ tên hầu bàn, hắn phủi mắt chống nạnh một mạch nói
bộ dáng càng giống như đang tại uy hϊế͙p͙ vị hầu bàn này
như thế, để cho Tiêu Huyền trong lòng run lên! nhìn Hàn Lập như nhìn quỷ đồng dạng!
"tên ngốc này! ngươi im lặng a!!"
trong lòng vội vã, Tiêu Huyền chính là cấp tốc nâng lên quyền thủ! hướng Hàn Lập đỉnh đầu gõ xuống!
cốc!
không để ý tới Hàn Lập bốc khói đỉnh đầu, Tiêu Huyền hướng vị hầu bàn tiểu ca ngượng ngùng gật đầu cười một tiếng
cấp tốc tùy tiện chọn một chút đồ uống, liền im lặng nhìn xem hầu bàn tiểu ca rời đi thân ảnh
"haiz, thế đạo khốn khổ a, đến ngưng nguyên cảnh võ giả cũng phải đi làm bồi bàn mưu sinh~"
"vậy là tên hỗn đản nhà ngươi biết a! đã biết nhân gia là ngưng nguyên cảnh cường giả, vậy mà còn nói chuyện tùy ý như vậy!" Tiêu Huyền một bộ giận rèn sắt không thành thép hướng Hàn Lập chửi bậy nói, dừng một chút liền vội hướng chủ đề chính nói về
"vậy rốt cuộc ngươi gọi ta ra đây là có việc gì, không phải là chỉ để khoe cái tiệm cà phê này thôi đó a?"
Hàn Lập nghe Tiêu Huyền hỏi chuyện chính, lúc này mới thu lại không ngừng ngó nghiêng ánh mắt
chống cằm trên bàn, bộ dạng chăm chú nhìn Tiêu Huyền, nhưng vẫn là không nghiêm túc lên nổi
"Tiêu Huyền a, ngươi vội vàng thật a, không lẽ hôm nay có hẹn với cô nương nào sao~ đến một chút thời gian bồi ta ngồi chơi cũng không có?"
"có rắm liền thả! không nói ta liền đi!!
"
nói, Tiêu Huyền liền làm bộ muốn đứng dậy dáng vẻ, để Hàn Lập vội vàng kéo hắn lại
"ấy ấy! ta đùa chút, đừng nóng nảy như thế, ta nói là được không phải sao!"
nhìn xem Tiêu Huyền từ từ ngồi lại, Hàn Lập âm thanh thiếu đứng đắn tiếp tục vang lên
"ngươi còn nhớ tên Hàn Vô Đạo của Hàn gia a?"
"nhớ! Hàn Vô Đạo hắn lúc nào cũng trưng một cái bộ mặt chán ghét mỗi khi gặp ta, muốn quên cũng khó, thực sự là quá ngứa đòn, lại còn dám ngăm nghe muội muội của ta!! không đánh hắn tàn phế đã là Tiêu Huyền ta nhân từ!!"
Tiêu Huyền nhíu mày nghiến răng nói, ngày hôm đó cùng Hàn Vô Đạo xung đột về sau, hắn liền nghe nói tên hỗn đản này vậy mà không ít lần tìm muội muội hắn gây khó dễ
nghe nói Hàn Vô Đạo đối với nữ hài đối xử vô cùng tàn nhẫn
tr.a nam loại, dùng một lần liền bỏ! nữ nhân qua tay Hàn Vô Đạo đều đối với hắn mang theo chán ghét cùng uất hận!!
muội muội bị kẻ như vậy nhắm vào! Tiêu Huyền nghĩ tới thôi cũng đã tức đến toàn thân run rẩy!
Hàn Lập không có quá nhiều bát quái tính tình, cũng là lần đầu tiên nghe nói tới chuyện này
nhưng hắn không quan tâm quá nhiều, vì hắn có quan trọng hơn tin tức!
bởi vậy bắt đầu hướng Tiêu Huyền thao thao bất tuyệt nói
"hahaha, đúng vậy, bộ mặt của hắn đúng là rất đáng ghét, nhưng ai bảo hắn là Hàn gia tam thiếu đâu, ngươi có ghét bỏ hắn thế nào cũng không thể động được hắn, nếu không Hàn gia sẽ đem ngươi chặt thành trăm mảnh ném tới ngoại thành làm mồi cho yêu thú~"
Tiêu Huyền nghe lời này, ánh mắt cũng không khỏi chăm chú đứng lên
Hàn Lập nói không sai, Hàn Vô Đạo có khiến người chán ghét thế nào, thì cũng là thiếu gia Hàn gia! không người nào dám động vào hắn!
Hàn gia cao thủ đông đảo, là Vân Hải thành đại gia tộc một trong! mặc dù là gia tộc yếu nhất!
Nhưng nội tình cũng là người thường vô pháp đụng tới!
Lĩnh Vực võ cảnh đại năng cũng phải có tới hơn hai mươi vị!! Hàn gia gia chủ càng là Lĩnh Vực cửu trọng cảnh!!
nhớ tới mấy ngày trước, bản thân cùng Hàn Vô Đạo tranh chấp, Tiêu Huyền không khỏi lòng sinh đôi chút lo lắng!
"haha, Tiêu Huyền~ ngươi đây là sợ rồi?
"
"hừ! ngươi nói nhảm gì chứ! mặc dù Hàn gia cường thế, nhưng cũng là một thế gia, sẽ không đến mức mang gia tộc cao thủ tới đối phó ta"
"dù sao thì ta với Hàn Vô Đạo cũng chưa xảy ra tranh đấu nghiệm trọng gì, lão tử chỉ bẻ xuống hai cái răng của hắn mà thôi!!
"
"Hàn gia cao thủ không động, Hàn Vô Đạo là cái thá gì!! một cái đoán thể thất tầng tiểu nhân vật!!
"
Ầm ầm!!!
bá khí lời nói rơi xuống, Tiêu Huyền toàn thân nguyên khí dũng động!!
kim hệ nguyên khí chói lóa phóng xuất!
uy áp thả ra, khiến cho vắng vẻ tiệm cà phê run rẩy lên!
Hàn Lập ngồi đối diện Tiêu Huyền bị cái này đột ngột uy áp làm cho sặc, miệng ngậm lấy đắng ngắt cà phê trực tiếp phun ra tới!!
bắn thẳng Tiêu Huyền khuôn mặt!
"hahaha! Tiêu Huyền ngươi cũng quá trẻ con rồi đi, ngươi thực sự nghĩ dùng một hai lời nói bá khí liền che dấu được tình trạng hiện tại của ngươi sao? Hàn gia tiền bối không can thiệp, nhưng hậu bối Hàn gia có bao nhiều người ngươi biết không!!"
"cười ch.ết lão tử! nhìn ngươi giống như một con cô lang dẫm phải bẫy sắt, nhưng vẫn ngửa đầu tru réo ra vẻ lãnh khốc, hahaha, mong là ngươi vẫn còn giữ được tự tin như vậy sau khi nghe tin này"
"nói cho ngươi biết, Hàn Chí Thần trở về rồi!
"
Hàn Lập giọng điệu kể tin dữ, biểu lộ lại vô cùng vui vẻ khua tay, đến con mèo nhỏ nằm trên đùi hắn cũng vì thế mà bị dọa chạy đi
"Hàn Chí Thần!! Tiêu Huyền lau mặt động tác bị lời này làm cho định trụ, kinh ngạc hô lớn
vốn định thăm hỏi tổ tông 3 đời Hàn Lập lời nói cũng nuốt xuống!
"Hàn Chí Thần không phải tới Long thành học phủ rồi sao? vì cái gì lại trở về, lại còn đúng lúc như vậy!"
"hahaha~ ta làm sao biết, nhưng ta biết một điều là ngươi ch.ết chắc rồi Tiêu Huyền, Hàn Chí Thần mà biết đệ đệ của hắn bị ngươi đánh, với hung danh cùng thực lực của hắn, chậc chậc~ mong là mộ huyệt của ngươi vẫn còn được vài khúc xương"
Hàn Lập lắc đầu chẹp miệng nói, nhìn Tiêu Huyền bằng ánh mắt vô vọng, giống như hắn thực sự sắp ch.ết đồng dạng
Tiêu Huyền nghe đến đây thì bắt đầu có điểm hoảng hốt hiện lên, biểu lộ tự tin hoàn toàn biến mất
Hàn Vô Đạo, Hàn gia nhị thiếu
đã tốt nghiệp cao trung võ đạo được một năm, nhờ thiên tư kinh người, nghe nói tốt nghiệp 3 năm cao trung lúc đã sớm đột phá ngưng nguyên ngũ trọng, tiếp đó gia nhập vào Long thành võ phủ đến nay được một năm! thực lực thâm bất khả trác!!
"không tốt, Hàn Chí Thần trở về, nhất định sẽ tới tìm ta trả thù cho Hàn Vô Đạo!! thực lực của ta bây giờ không thể nào phản kháng lại bọn hắn!!"
"đúng thế, cho nên ta nói ngươi ch.ết chắc rồi~ bây giờ đi cầu xin Hàn Vô Đạo nhân từ có khi còn kịp~"
Hàn Lập gật đầu đồng tình nói
vô tình đả kích Tiêu Huyền kiêu ngạo, nhưng Tiêu Huyền cũng không có quan tâm
hắn không có tâm tình đó!
ngồi trên mềm mại ghế da, bốn phía không gian yên tĩnh lạ thường
Tiêu Huyền im lặng, toàn bộ tâm trí rơi vào suy ngẫm
vắng vẻ tiệm cà phê chỉ còn ánh đèn huyền ảo là tựa như đang chuyển động
xoạt!
xột xột!!
cắt đứt bầu không khí, Hàn Lập bưng lên tách cà phê ghé miệng, thô lỗ vang lên âm thanh khó chịu
tay từ khi nào lại với được một con mèo bự! bị hắn giữ chặt trên đùi, Hàn Lập ngón tay trên tại trên bụng mèo không ngừng giày vò lấy!
"không được! ta phải hành động! cứ như thế này không khác gì cá nằm trên thớt mặc người mổ xẻ!!"
cuối cùng nhịn không nổi nữa, Tiêu Huyền kéo ghế đứng dậy, thả lại một lời giải thích vội vàng liền muốn rời đi
Hàn Lập lần này không có lên tiếng gì, chỉ yên lặng nhìn xem bóng lưng vội vã của Tiêu Huyền
trên bàn hai ly cà phê vẫn còn bốc lên khói trắng
một ly còn chưa động tới, đầy ắp tới miệng
"Tiêu Huyền a Tiêu Huyền, ta đây thực chất không phải là không muốn giúp ngươi, mà là thực sự lực bất tòng tâm a, thực lực của ta cũng rất yếu"
"chỉ có thể hi vọng vào cái danh khí vận chi tử của ngươi thôi, ân...."
ung dung thả xuống một lời cảm thán, Hàn Lập biểu lộ thư thái nhắm lại hai mắt
hưởng thụ lấy không gian yên tĩnh
tiệm cà phê ủ lấy dễ chịu mà kì lạ mùi hương, phủ từng ngõ ngách
lười biếng đám mèo, nằm khắp nơi, đôi mắt tràn đầy thần bí khí tức đôi lúc nhấp nháy ngẩng đầu quan sát Hàn Lập
mở miệng ngáp lớn lộ ra động vật đặc hữu mà sắc bén răng nanh!!
đứng sau quầy pha chế, vị hầu bàn tiểu ca mặc đồng phục lịch lãm đứng lấy, lau dọn vốn đã sạch sẽ vô cùng cái bàn
Đôi mắt quầng thâm đôi lúc lại nhấc lên, chỉ về phía Hàn Lập
bốn phía quỷ dị....lại để Hàn Lập lâu ngày không cảm nhận được yên tĩnh....
Hàn Lập hôm nay trải qua ung dung không vội, hết thảy tâm tình như nước giếng tĩnh lặng
tựa chờ đợi thời cơ, nằm trong bụi cỏ chờ đợi cơ hội chi thợ săn!
giờ thì....Tiêu Huyền a Tiêu Huyền, tiếp tới đừng nên để ta thất vọng....
Nghĩ tới Hàn Chí Thần, Hàn Vô Đạo hai cái huynh đệ, hai cái tiểu nhân vật phản diện
Hàn Lập không khỏi mong chờ đứng lên!
Ức Nguyên Đại Ma thư đã đói khát nhân loại huyết dịch rất lâu!