Chương 14: nhân quả khó dứt

dù là chủ nhật, nhưng Hàn Lập không có ra ngoài thành như thường lệ cùng yêu thú vật lộn, không có giống như thường ngày cật lực tìm kiếm huyết dịch
Tiêu Huyền rời đi sau đo, hắn vẫn tại tiệm cà phê tĩnh tọa, thưởng thức không khí rất lâu


mãi tới khi bóng tối nhấn chìm dương quang, Hàn Lập lúc này mới đứng dậy
cáo biệt vị hầu bàn tiểu ca một tiếng, liền theo tiếng leng keng của cửa tiệm mà bước ra ngoài
cộc cộc....
con phố nhỏ....tại màn đêm bao phủ mà yên tĩnh tựa đáy biển


khu dân cư con đường, không có quá nhiều tiếng ồn, càng không có nháp nháy linh loạn ánh đèn
chỉ có không trung vô ngần tinh hải cùng rực rỡ minh nguyệt
Hàn Lập bước đi, áo khoác rộng bay theo bước chân hắn, phủ tới gót chân che lấp đi cơ thể


Ánh mắt Hàn Lập chăm chú nhìn về phía trước, thâm thúy tựa tinh hải, tràn đầy không biết tên cảm xúc cùng suy tính


"Tiêu Huyền đã có tử thù.....bị khí vận chi tử nhắm tới, thì mặc kệ là Hàn Vô Thần, Hàn Chí Thần đều sẽ trở thành băng lãnh thi thể~ Aa~~ đến lúc đó, thứ huyết dịch cao cấp của bọn hắn sẽ thuộc về ta~"
Hàn Lập chăm chăm nghĩ tới viễn tưởng suy tính sẵn


nhân vật phản diện tử vong là thiên đạo định sẵn
cảnh sắc Hàn gia hai vị thiếu chủ hóa thành thi thể nằm trên ô uế bẩn thỉu mặt đất, cơ thể phân li chính là viễn cảnh duy nhất của tương lai!
một tương lai không ai thay đổi được!!


Hàn Lập linh động huyết sắc đồng tử như đang tận mắt thấy được quang cảnh đó, thần sắc hưng phấn không cách nào tiếp tục che dấu


"đúng! đúng vậy!! đều là những còn mồi đáng yêu~ có huyết dịch của hai kẻ này, huyết dịch của võ giả~ Hàn Vô Đạo không nói tới, Hàn Chí Thần ít nhiều cũng phải có tụ hải cảnh thực lực a, ta nhất định có thể để Ức Nguyên Đại Ma thư xuất hiện phản hồi!!
"


"không! không chỉ hai tên ngu xuẩn này! nếu Tiêu Huyền giết Hàn Vô Đạo cùng Hàn Chí Thần, Hàn gia trên dưới đều sẽ là tử địch của khí vận chi tử!! ta sắp có thể thu hoạch lấy cả Hàn gia!! a~ ta sẽ cường đại tới mức nào!! thật không thể chờ đợi để nhìn thấy~!!!"


Hàn Lập âm thanh nỉ non không ngừng tới lui, xen lẫn với tiếng bước chân dồn dập, tiếng thở dốc
đan với khuôn mặt hưng phấn không thể che dấu!!
tản mát ra sát tâm bất tận! cùng niềm vui thích hào hứng vô cùng!!


giấu trong thức hải cuốn ma thư như cộng hưởng với niềm vui của hắn! khẽ run lên hai tiếng, nó cũng đã đói khát đến không thể chờ đợi
"Aa~ kurumi~ rất nhanh thôi!
ta rất nhanh thôi sẽ tìm tới nàng!!"
Hàn Lập cước bộ dừng lại, ánh mắt nâng cao lên vô tận


không trung nhiều vô số kể lấp lánh tinh vân rơi xuống con ngươi, lại phản chiếu lấy khát vọng không thể chờ đợi của Hàn Lập!!
hắn chưa bao giờ quên đi mục đích của bản thân
Lại lần nữa nghĩ tới Ức Nguyên Đại Ma thư, Hàn Lập không khỏi cười khẽ thêm hai tiếng


mặc kệ ngươi mục đích là gì, là làm một cái an an ổn ổn bình đạm nhân sinh
hay là làm ngự trên vạn người cao ngạo đế vương
tất cả đều cần thực lực làm tiền đề!! một nền móng không thể thay thế!!
Ức Nguyên Đại Ma thư chính là giúp hắn chế tạo thực lực chủ yếu chi vật!


không phải nỗ lực, không phải thiên phú, không phải bất cứ thứ gì khác!
"lần thứ nhất phản hồi, Ức Nguyên Đại Ma thư trực tiếp ban cho ta bất tử chi quyền năng!! tiếp tới sẽ là cái gì đây!! là nghịch thiên tới mức nào sức mạnh a!!"


"ba mươi sáu chương sách! đợi đến lúc toàn bộ đều giải khai, ta có thể hay không có đủ quyền năng tới tìm nàng"
đúng tại Hàn Lập tâm trí chìm trong tương lai mĩ hảo lúc, đột nhiên một tiếng bước chân vội vã từ phía sau chuyền tới!!
bịch bịch bịch bịch!!


bước chân dồn dập! vội vàng! nhưng lại nhịp điệu vô cùng!
càng lúc càng gần...., âm thanh bước chân lại càng rõ ràng!! ngắt quãng cảm xúc của Hàn Lập hắn!
Đột nhiên, tiếng nhịp điệu đều đặn dừng lại!
một tiếng đạp đại địa ầm vang lên!


không chút do dự! Hàn Lập nghiêng người sang một bên! né tránh lấy sắp lao tới sự vật!
không ngoài dự đoán! một bóng ảnh kiều mĩ tinh nghịch từ đằng sau lưng nhảy bổ tới!!
dang rộng hai tay muốn bắt lấy Hàn Lập cái eo nhưng bất thành
Ầmầm!!


bóng ảnh bắt hụt, theo quán tính tiếp tục lao về phía trước, lại kịp nhào lộn lăn trên đất hai vòng rồi dừng lại
"mô~ tiểu Lập ngươi thật xấu a!! sao lại né bất chợt như vậy! hại bổn cô nương xuýt chút bị thương!!"


Vũ Đình phủi đầu gối đứng lên, một tay chống hông một tay chỉ về phía Hàn Lập giận giữ trách móc
màn đêm bao phủ con đường, lại không thể che đi khuôn mặt rạng rỡ của nàng, tràn đầy chính khí cùng tuổi trẻ dương quang!
Hàn Lập thấy kẻ đến thân phận, ánh mắt dừng một chút


khó có thể nhận thấy lấy một hơi thở sâu sau, biểu lộ trên mắt dần biến đổi!!
"ngươi tìm ta? có chuyện gì!"
lãnh đạm lời nói vang lên, ngữ khí rất không kiên nhẫn


Hàn Lập hai tay đưa vào túi áo, nhìn chằm chằm Vũ Đình giữ khoảng cách đứng đó, tựa như đối phương không phải là thanh mai trúc mã mà là kẻ địch đồng dạng!!


"hihi~ không phải là tìm ngươi đi~ tiểu Lập ngươi mấy ngày này lúc nào cũng tránh mặt ta, để bổn cô nương không cách nào trực tiếp tìm được ngươi!
cho nên ta quyết định canh chừng tại con đường này, phục kích ngươi!!
"


Vũ Đình như thể không nhìn thấy biểu lộ của Hàn Lập, vẫn như cũ nhí nhảnh không ngừng nói
vừa nói vừa từ từ tiến lại gần...
phốc!!
đột nhiên một thanh phi đao phóng ra! găm ngay tại trước gót chân Vũ Đình! ngăn cho nàng tiến thêm!!


"con giòi phiền phức!! ngươi cách xa lão tử một điểm! mùi của ngươi rất thối!!
"
"còn nữa! ta với ngươi cũng không có thân thiết như vậy! gọi ta Hàn Lập!! giờ nói đi!
ngươi muốn cái gì!! nói xong liền cút!
"


Hàn Lập ánh mắt như dao cạo một dạng lãnh mục sắc bén, ngửa cao đầu gằn từng chữ nói lên
không chút nào nể tình!!
Vũ Đình nhìn xem găm cách ngón chân mình chỉ có vài mi li mét thanh phi đao, thần sắc cũng nhịn không được trầm mặc xuống


dưới Hàn Lập kịch liệt phản ứng, nàng giọng nói không khỏi có chút thấp đi
"Hàn Lập...., ta là thanh mai trúc mã của ngươi...."
"phi!
giờ thì không còn nữa! không có gì để nói thì ta đi a?"


gắt gỏng nhổ một bãi nước miếng, Hàn Lập làm như không có kiên nhẫn nói chuyện, liền vượt qua Vũ Đình đi tiếp
tại bước đến bên cạnh Vũ Đình lúc, một tiếng nấc khẽ vang lên, óng ánh lệ quang phản chiếu tới con ngươi của Hàn Lập khiến hắn nội tâm nhảy lên một nhịp dao động


tựa như pha lê một dạng óng ánh giọt lệ ép ra, rưng rưng tại khóe mắt, tô điểm cho khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ hồng của của Vũ Đình!
tch!
chẹp miệng một tiếng, Hàn Lập không hề dừng lại dù chỉ một chút, dứt khoát bước chân tiếp tục nhấc lên!
xoát!


nhưng tại hắn muốn bước tiếp lúc, một cảm giác níu kéo từ cổ tay áo truyền tới, nhường Hàn Lập không cách nào đi tiếp
"buông ra!"


"tiểu Lập, ta biết tại sao ngươi lại biểu hiện chán ghét ta như vậy, ngươi đang dính vào nguy hiểm phải không? chính vì vậy mà ngươi muốn dùng cách này để ta tránh bị liên lụy tới?
"
Vũ Đình một lời nói ra trực tiếp để lộ suy tính ban đầu của Hàn Lập, để biểu lộ của hắn thay đổi


kì quái?
cô nàng ngốc này từ khi nào thông minh như vậy?
ngày trước ta nói những lời này, nàng ta đến tr.a vấn một tiếng cũng không có dũng khí làm, chỉ có thể đứng yên nhìn ta bỏ đi
vậy mà lần này lại có dạng này cường thế dáng vẻ....


trong đầu tràn đầy nghi vấn, nhưng Hàn Lập vẫn vẻ ngoài lãnh đạm
"ngươi nghĩ nhiều, lão tử chính là chán ghét ngươi, buông ta ra!"
"Hàn Lập!! ta là người tu võ!! ta đến tử vong cũng không sợ hãi!
ngươi đừng lừa dối ta, đừng coi thường ta!!"
"nói cho ta biết a Hàn Lập!! ta là thanh mai trúc mã của ngươi!!!


"
rõ ràng, Vũ Đình kiên định với suy đoán "của mình"
lại thấy Hàn Lập không có cười nhạo suy đoán ấy, mà chỉ chăm chú muốn rời khỏi thì Vũ Đình càng thêm chắc chắn!!
nhưng chỉ như vậy thì không đủ đả động Hàn Lập!


Vũ Đình a....ngươi không sợ ch.ết, nhưng ta sợ! ngươi là ta duy nhất tại thế giới này thân nhân
thanh mai trúc mã....ta sao có thể để ngươi gặp nguy hiểm đây?
trong lòng cảm thán một tiếng, Hàn Lập xoay người đối mặt với Vũ Đình


giọt nước mắt vừa rồi đọng lại trên khóe mắt, tại kiên định biểu lộ giữ cho không thể rơi xuống
nhìn xem dạng này kiên quyết mà cố chấp nữ hài, Hàn Lập đáp lại biểu lộ không khỏi thay đổi
ghét bỏ ánh mắt biến mất, nhưng vẫn tràn đầy lãnh đạm xa cách
"ngươi muốn ta nói cho ngươi?


ngươi nói ngươi không sợ cái ch.ết?
"
"hừ! haha!! Vũ Đình a Vũ Đình!! ngươi tại sao cứ phải ngốc nghếch như vậy đâu? tại sao phải cố chấp tới vậy!!"
"bởi vì..... Bởi vì ta đã thích ngươi rồi hỗn đản!!"


Vũ Đình đột ngột như vậy lời nói, để Hàn Lập xững lại, trong miệng nhạo báng lời nói nghẹn tại trong cổ họng
Ánh mắt kiên định của nàng ta, lý do nàng ta đâm đầu vào không biết tên tử vong nguy hiểm...
mù quáng tình yêu...
nàng ta vừa nói không sợ cái ch.ết....


nàng ta mặc cho bị ta chán ghét cũng vẫn như con thiêu thân một dạng lao vào ta.....
đây là....tình yêu sao....với ta?
giống như ta với kurumi một dạng.....
trong lòng đau nhói cảm giác truyền tới, đầu óc bắt đầu bị hỗn loạn cảm xúc chiếm giữ
Hàn Lập trong khoảnh khắc, ánh mắt trở lại trước kia ôn nhu...
không!!!


xốc lên tinh thần lắc đầu mạnh một cái, chấn động nhường Hàn Lập đem tâm tình chấn chỉnh tốt!!
biểu lộ ngay lập tức chuyển về!
lời nói trầm thấp từng chữ một vang lên
"ta không phải người....mà ngươi có thể yêu!!"
Vũ Đình nghe lời này, không khỏi thất vọng cúi đầu thấp một chút


"bởi vì thứ mà ngươi dính vào sao...."
"....đúng"
dây vào khí vận chi tử so với việc chém giết với ngàn vạn khát máu yêu thú còn muốn nguy hiểm!
chỉ cần sai lầm một chút, để cho bản thân địa vị trong lòng khí vận chi tử thay đổi
vậy thì mặc kệ ngươi thần thông quảng đại!
tu vi vạn tuế!!


chỉ cần là dưới thiên đạo! thì đều sẽ trở thành khí vận chi tử dưới tay vong hồn!! không có ngoại lệ!
võ thần cũng không được!!
Hàn Lập không thể để Vũ Đình dính vào nguy hiểm như vậy được!!


nhân quả là thứ không ai có thể điều khiển hoàn toàn!! Hàn Lập chỉ có thể nhường Vũ Đình cách càng xa càng tốt!!
Nhưng Vũ Đình dường như vẫn còn chưa từ bỏ, đối chất lời nói tiếp tục vang lên


"nhưng mà tiểu Lập a, ta hiện tại đã là ngưng nguyên cảnh võ giả!! ta thậm trí còn mạnh hơn ngươi!!
ta dù có bị vướng vào nguy hiểm thì cũng sẽ dễ sống hơn ngươi nhiều!"
vẫn cố chấp như vậy sao....
Hàn Lập có chút cau mày nhìn xem Vũ Đình, nhưng hắn cũng đang vô cùng lý trí


hiểu rõ tiếp tục đôi co như thế này là không được, giọng điệu bắt đầu chuyển biến
từ đanh thép lãnh đạm....mềm mại hơn....ôn nhu hơn....từ từ khuyên bảo
"đừng lí lẽ với ta Vũ Đình...., đừng nói gì cả....., ngươi chỉ cần lấy một hơi thật sâu, nhìn vào mắt ta, tiếp đó nói tạm biệt!


chỉ cần như vậy thôi"
"tiếp đó chúng ta đường ai nấy đi, ngươi vẫn sẽ là tiểu thiên kiêu của thành Vân Hải, trải qua nhân sinh yên bình, với những người tốt.... Nào! nói đi!
"
Vũ Đình nghe từng lời nói thủ thỉ vào tai, ngọc thủ càng thêm xiết chặt
"ta thực sự không thể ở bên ngươi sao?"


".....không thể"
Hàn Lập nhẹ nhàng trầm thấp lời nói rơi xuống, tĩnh lặng nhìn chằm chằm Vũ Đình
hai người rơi vào trầm lặng
Hàn Lập đứng đó, biểu lộ trên mặt giống như trước kia một dạng ôn nhu, nhưng cũng lãnh đạm không thiếu


không thấy Vũ Đình ngay lập tức đáp lời, trong lòng nhận định nàng hẳn là bỏ cuộc rồi đi
nhưng ngay tại lúc này, đột nhiên vô căn cứ một đạo phong bạo từ Vũ Đình thể nội phóng xuất ra tới!
lục sắc phong hệ nguyên khí bao trùm, tỏa ra uy áp sắc bén!! đè lên Hàn Lập!!


nàng ngẩng đầu lên!! tinh nghịch mà ngốc nghếch nữ hài từ khi nào có được ánh mắt sắc bén như vậy!!
Ánh mắt tựa như một đầu....mãnh hổ!! đúng vậy!! bá khí! cuồng bạo!! cao ngạo!! mang theo uy áp cùng cương nghị vô tận!
Hàn Lập con ngươi cấp tốc co rút!
bản năng muốn lui xuống!


nhưng tốc độ của một đoán thể bát tầng sao có thể so với thiên hướng tốc độ phong hệ ngưng nguyên cường giả!!
quyền phong oanh tới!
thẳng trước ngực Hàn Lập cường bạo tiếp xúc!
oanh!!
khục!!


phun ra đậm đặc máu tươi, Hàn Lập tựa như lưu tinh bay về phía sau!! nhục thể va chạm với nền đường tạo thành không nhỏ chấn động
"tiểu Lập!! ngươi là tên khốn kiếp ích kỉ!! hỗn đản!"


"ngươi quan tâm ta như vậy rõ ràng là trong lòng có ta! vì sao lại không thấu hiểu ta!! ngươi biết ta không quan tâm nguy hiểm! ngươi hiểu rõ ta đối với ngươi tâm ý sâu đậm!!"
"vậy mà ngươi vẫn nói những lời đấy!! bình yên nhân sinh? đường ai nấy đi?
cẩu thí!! lão nương chính là muốn ngươi!!


lão thiên gia cũng ngăn không được!!"
Vũ Đình toàn thân bạo khởi nguyên khí!! uy áp điên cuồng lan tỏa bốn phía!!
từng đạo lục sắc hào quang bao phủ lấy toàn thân!! không ngừng gia cường thêm sức mạnh cho nàng!
Vũ Đình lời nói tức giận vang lên!! phá vỡ đi cảnh đêm cỗ lãnh mĩ hảo!


"khục! Vũ Đình....ngươi biết rõ đi bên cạnh ta quá nguy hiểm...."
"ngậm miệng!! ta quản cái gì cẩu thí nguy hiểm! nếu có ngươi muốn hại ngươi và ta vậy thì cứ phóng ngựa tới!!
lão nương liền chém từng kẻ thành cặn bã!!"
Vũ Đình không để ý Hàn Lập khó khăn lên tiếng


nhấc cước bộ từ từ tiến lên, nguyên khí bạo khởi ngày càng dũng mãnh!
"đáng giận, nàng ta không phải chỉ mới tấn cấp ngưng nguyên cảnh thôi sao, mới có hai ngày vì sao có thể ngưng tụ nguyên khí cường đại như vậy! không lẽ là thể chất đặc biệt?
"


Hàn Lập nhìn xem không ngưng tiếp cận mình Vũ Đình, khó khăn ngồi dậy
khóe miệng còn đọng lấy vết máu
"tiểu Lập!! ngươi là nam nhân ta đương định! đừng bao giờ nghĩ có thể thoát khỏi ta!!"
đưa tay kéo lấy Hàn Lập cổ áo, Vũ Đình ánh mắt sắc bén từng chữ một nói lên


trước đó mềm yếu ngốc nghếch nữ hài, lúc này giống như một vị bá đạo chi tướng sĩ
toàn thân phát khởi khiếp đảm quần chúng chi uy! thiên kiêu cao ngạo!!


"Vũ Đình, ngươi đây là muốn bá vương ngạnh thượng cung? ta cũng không phải là con mèo nhỏ để ngươi tùy ý chiếm đoạt, móng vuốt của lão tử cũng rất sắc bén!!"
Hàn Lập thấy được Vũ Đình khác lạ thần sắc, cũng là thay đổi suy nghĩ


chiến ý tại trong huyết hồng sắc đồng tử trào dâng cuồn cuộn! một năm vật lộn giữa ranh giới sống ch.ết sinh ra sát khí không chút nào giữ lại mà tỏa ra!!
giống như một đầu thèm khát huyết dịch xảo trá tiểu ác quỷ! để cho lòng người run sợ!


"chỉnh hợp ý ta! tiểu Lập! nếu ngươi có năng lực đó thì tới đi!
nếu không, ta sẽ đem tứ chi của ngươi chặt xuống mang đi!
nhường ngươi cảm thụ một chút làm áp trại phu quân thể nghiệm!!"
Vũ Đình lần đầu thấy được khuôn mặt hiếu chiến của Hàn Lập, nội tâm không chút dao động


miệng vang lên không phù hợp tính cách lời nói
một nam một nữ, mang theo bá khí vô tận mặt đối mặt
tại dưới nguyệt quang lộ ra vô tận tranh phong mĩ lệ
sát khí cùng tình yêu giao thoa! nguyên khí điên cuồng đè ép, chiến khí bốn phía tràn lan du tẩu....






Truyện liên quan