Chương 30: Quyến rũ

Cũng giống như tối hôm trước, Pierce không hề nhắc một chữ đến vấn đề đại lý, mỗi lần Tiêu Trạch muốn dẫn dắt câu chuyện về việc làm ăn thì đều bị ông xoay vòng vòng, dễ dàng lái sang chuyện khác.


Nhan Hoan nói từ xe có thể nhìn ra tính cách của chủ nhân, lúc chọn xe, trong lòng Tiêu Trạch chỉ nghĩ đến cô. Lamborghini Aventador LP700-4 [1], mạnh mẽ, sắc bén, một thứ đồ vật quý giá khiến người ta không thể cưỡng lại, có khí chất của Reventon.
[1] Lamborghini Aventador LP700-4:


Aventador màu trắng đặt bên cạnh Reventon màu xám, tựa như Nhan Hoan đang đứng bên cạnh anh, tuyệt phối. Tiêu Trạch nghĩ như vậy.
“Ba.” Một giọng nữ uyển chuyển kéo Tiêu Trạch trở về thực tại.
Pierce giang hai tay ôm con gái bảo bối Phỉ Phỉ.


“Ba, vị này là…” Phỉ Phỉ núp trong lòng Pierce, một cặp mắt rất đẹp nhìn về phía Tiêu Trạch.
Pierce cẩn thận che chở con gái, Tiêu Trạch không biết vị tiểu thư xinh đẹp như hồ ly này tên họ là gì, chỉ mỉm cười lễ độ đồng thời cảm giác anh đã chọn nhầm xe.


“Tiêu Trạch, đối tác quan trọng của ba, Phỉ Phỉ, con gái bảo bối của tôi.” Pierce giới thiệu hai người, hai chữ quan trọng và bảo bối được đặc biệt nhấn mạnh.


Tiêu Trạch phóng khoáng vươn tay, thái độ đúng mực, thong dong, tao nhã. “Xin chào, Phỉ Phỉ tiểu thư, rất vinh hạnh được gặp cô.” Có cảm giác, chuyện làm đại lý có hi vọng rồi.


available on google playdownload on app store


“Xin chào, Tiêu tiên sinh.” Phỉ Phỉ nắm lấy tay Tiêu Trạch, đầu ngón tay khẽ vuốt ve như có như không, cười tủm tỉm nói: “Không phiền tôi gọi thẳng tên anh chứ.”
“Đương nhiên là không.” Cô ta đang chòng ghẹo anh? Tiêu Trạch cho rằng cô gái này không xứng với Aventador.


Phỉ Phỉ nhếch khóe miệng, nhìn đồng hồ, “Ba, con hơi đói bụng, hay là ăn cơm trước đi.”
“Không thành vấn đề.” Pierce cười cười.


Tiêu Trạch không ngờ anh lại bị Phỉ Phỉ quấn lấy, ăn cơm xong đi thử xe, sau đó lại cùng cô đi dạo phố. Anh chưa từng bị cô gái nào xoay như chong chóng như vậy, để vượt qua trở ngại Pierce, tất cả những không cam tâm tình nguyện chỉ có thể đè nén trong lòng.


Giờ trà chiều, Pierce chủ động gọi điện tới: “Tôi đã xem bản kế hoạch, không tồi, tôi rất muốn giao quyền làm đại lý cho cậu.”


Tiêu Trạch nghe vậy trong lòng hưng phấn hẳn lên, nhưng lại cảm thấy trong câu nói của Pierce có hàm ý khác, sự việc chắc không đơn giản như vậy, anh khách sáo nói: “Nói vậy, Tần Vũ và Lãnh Thị sẽ rất cảm tạ ngài, tiên sinh.”
Pierce hỏi: “Vậy còn cậu thì sao? Tiêu, cậu sẽ cảm tạ tôi như thế nào?”


Tiêu Trạch đối đáp đúng mực: “Sự cảm tạ của tôi đối với ngài, đương nhiên sẽ là phân cho Mạch Kha một định mức thị trường ở châu Á sao cho tối đa hóa hiệu quả và lợi ích, thực hiện mức tiêu thụ đã giao hẹn trong bản kế hoạch, tôi nghĩ đó là sự báo đáp lớn nhất đối với ngài và tập đoàn Mạch Kha.”


Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ tỏ vẻ không vừa ý của Pierce, ông ta nói: “Người ngoài tưởng tôi muốn chuyển đổi nghiệp khoáng sản cho nên mới chen vào ngành ô tô điện tử, thực ra tôi cũng chẳng mấy hứng thú với việc làm ăn đó, hoàn toàn là vì Phỉ Phỉ nên mới làm. Con bé thích chơi xe, vô cùng thích. Sau khủng hoảng kinh tế, những công ty xe hơi có dòng máu quý tộc khiến người ta nhìn mà e ngại, tôi đành phải nghĩ cách đánh sang các mặt hàng xung quanh. Tiêu, con gái tôi hình như rất thích cậu.”


Trọng điểm không phải quyền làm đại lý, Phỉ Phỉ mới là trọng điểm, Tiêu Trạch sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói đó. Pierce không phải đang tìm công ty đại lý, mà là tìm con rể.
Con rể của Pierce Hill tập đoàn Mạch Kha, biết bao đàn ông đổ xô vào.


London mới chạng vạng tối, thành phố C đã là đêm đen tĩnh lặng, Tiêu Trạch thật sự chán nản mới đành gọi điện thoại cho Nhan Hoan.
Ngồi trước máy tính, Nhan Hoan đang trò chuyện sôi nổi với Sunsan An, chủ đề là tên ngốc bên bờ sông Thames, cô kẹp điện thoại vào bả vai, giọng nói vui vẻ: “Alô.”


“Vẫn chưa ngủ sao?”
Giọng nói trầm thấp êm tai khiến Nhan Hoan hơi giật mình mừng rỡ, cô lấy điện thoại ra nhìn dãy số, xác định được là ai mới trả lời: “Đang lên mạng.”
“Chơi gì vậy?” Tiêu Trạch uể oải hỏi.
“Xem linh tinh thôi.” Tâm trạng không vui sao? Nhan Hoan ngờ vực.


“Mở webcam.” Tiêu Trạch đề nghị.
“Được.”
Nghĩ đến tình cảnh gian nan của anh, Nhan Hoan không hề do dự một giây đã đồng ý chat video. Trao đổi nickname, thêm đối phương vào danh sách bạn bè.
Chase
Wait


Hình như là vì nhau mà tồn tại, Tiêu Trạch chưa mở webcam mà đang gõ chữ: “Em đang chờ đợi cái gì?”
“Còn anh thì sao? Đang theo đuổi cái gì?” Nhan Hoan hỏi ngược lại.
Chưa đến một giây anh đã đáp: “Theo đuổi thứ mà tôi theo đuổi.”


Nhan Hoan gõ chữ: “Chờ đợi thứ mà tôi chờ đợi.”


Trước màn hình, khóe miệng cả hai người đều nhếch lên, Tiêu Trạch ấn mở webcam. Sau khi nhìn thấy rõ đối phương, là ngạc nhiên, là đau lòng. Cô mặc một chiếc váy ngủ hoa hai dây, dáng người hoàn mỹ dễ dàng lộ ra, khe sâu trước ngực như ẩn như hiện. Hoàn toàn không thể tưởng tượng được một người bình thường vẫn ăn mặc bảo thủ giống đàn ông như cô lúc mặc áo ngủ lại khêu gợi như vậy. Nhìn chằm chằm vào khe sâu khiến người ta mơ màng, Tiêu Trạch cảm giác hô hấp không được thoải mái.


Nhan Hoan quan sát Tiêu Trạch, rõ ràng mới chỉ xa cách có vài ngày, nhưng lại cảm thấy như rất lâu không gặp mặt, gương mặt vẫn đẹp như thế, nhưng giữa hai đầu lông mày lại lộ ra sự mỏi mệt.
“Sáng có ăn điểm tâm không?” Tiêu Trạch hỏi.
“Không.” Nhan Hoan thành thật khai báo.


“Muốn tôi phải lo lắng cho em sao?”
“…” Nhan Hoan mím môi cười.
Nụ cười đó khiến tâm tình Tiêu Trạch tốt hơn nhiều, lại hỏi cô: “Vết thương ở tay đã thay thuốc chưa?”
“Cái này có.” Nhan Hoan giơ cổ tay đã được tháo băng gạc, “Nhìn xem, đã đóng vảy rồi.”


Vết thương màu nâu chiếm cứ nơi cổ tay mảnh khảnh, Tiêu Trạch nhìn cũng đau lòng. Nhan Hoan hạ tay, động tác làm dây áo ngủ hơi trượt xuống, nói: “Đừng chỉ nói về tôi, anh ở bên đó thế nào, không ăn quen cơm Tây sao? Hình như gầy đi rồi.”


Tiêu Trạch sờ sờ mặt, cười: “Không có mì thịt bò hợp khẩu vị.”
Nói chuyện phiếm với một cô gái mặc áo ngủ gợi cảm, đây có được xem là video kích thích không. Cảm giác nóng nực bốc lên, nơi nào đó có sự biến đổi. Anh cũng chỉ là một người đàn ông sinh lý bình thường.


Nhan Hoan bật cười, sau đó giả bộ bất mãn nói: “Còn không biết xấu hổ nhắc đến mì thịt bò, keo kiệt.”
“Tôi keo kiệt! Ha ha.” Tiêu Trạch bị dáng vẻ dễ thương hiếm thấy của cô chọc cười. “Sao không hỏi tôi tại sao chỉ mời em ăn mì thịt bò?”
“Tiết kiệm tiền chứ sao.”


“Tôi là người nhỏ mọn như vậy à?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Trạch mím môi cười, “Muốn biết tại sao tôi toàn mời em ăn mì thịt bò không?”
“Có.” Nhan Hoan gật đầu.
Tiêu Trạch ngoắc ngoắc tay, “Ghé tai lại gần đây.”


Nhan Hoan thật sự tin lời anh, ghé sát tai vào, phong cảnh trước ngực bị phóng đại. Yết hầu trượt lên trượt xuống, có một sự gợi cảm không nói nên lời, Tiêu Trạch đặt tay bên môi, đè thấp giọng nói với màn hình: “Tôi thích nhìn dáng vẻ em lúc ăn mì, cái miệng nhỏ chu lên ʍút̼ sợi mì, vô cùng thú vị.”


Nhan Hoan cảm thấy mất tự nhiên, dời ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn anh. Hóa ra được người ta nói thích gì đó là cảm giác vui như vậy, tại sao trước kia cô không phát hiện ra.
Bởi vì cô cũng thích anh sao?
Cô thích anh!


Dáng vẻ băn khoăn bồn chồn của cô khiến những mỏi mệt vài ngày qua như dần tan biến hết, Tiêu Trạch cảm thấy rất tốt.


“Anh yêu.” Một giọng nữ đột ngột xen vào khiến Tiêu Trạch giật mình, ngay sau đó là mùi hương nước hoa nồng nặc xộc vào khoang mũi. Ngửi thấy mùi hương này Tiêu Trạch đã biết người đến là ai, chưa kịp quay đầu lại ngăn cản thì hai cánh tay vừa trắng vừa mịn đã vòng qua cổ anh.


Amy theo sau Phỉ Phỉ đi vào đành bó tay, “Tôi xin lỗi, ông chủ.”
Vì vậy, hình ảnh Nhan Hoan nhìn thấy chính là, một cô gái mặc váy ngủ màu đỏ từ phía sau ôm sát lấy Tiêu Trạch, ỏn ẻn nói: “Anh yêu, tối nay chúng ta ăn gì đây?”
Tính xấu của đàn ông.


Một ngọn lửa chạy thẳng từ chân lên tới đỉnh đầu, Nhan Hoan trực tiếp tắt máy.
Tiêu Trạch nhìn hình ảnh đã bị gián đoạn, nghĩ thầm, xong rồi, hiểu lầm rồi. Anh đẩy hai cánh tay đang bám trên vai mình, cố nén giận, nói: “Phỉ Phỉ tiểu thư, xin hãy tự trọng.”


Phỉ Phỉ vòng tới trước mặt Tiêu Trạch, chớp chớp mắt, giọng nói nũng nịu như trẻ con: “Tự cái gì, trọng cái gì cơ? Đừng trừng mắt hung dữ như vậy, dọa ch.ết tôi rồi.”
Tiêu Trạch nhíu mày, ngữ khí lạnh đi vài phần, “Bị dọa là tôi mới đúng!”


“Tôi dọa người lắm sao?” Phỉ Phỉ hất hàm, vô cùng cao ngạo nói: “Tôi đây không thích quanh co lòng vòng, nói thẳng, Tiêu Trạch, tôi ngắm trúng anh rồi.”
“Cô ngắm trúng cái gì ở tôi?” Tiêu Trạch đầy vẻ thắc mắc, ánh mắt vô cùng sắc bén.


Phỉ Phỉ chột dạ, hai tay lại quấn lên cổ anh, thân thể như không có xương mềm oặt dán lên người anh, một chân nhấc lên gác vào đùi Tiêu Trạch, cảm giác chạm vào vật gì đó cứng rắn, cô ta hơi kinh ngạc nhưng lập tức khôi phục sự tự nhiên, cười vui vẻ. Cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Không phải anh muốn nắm được quyền đại lý sao, anh biết cha tôi thương tôi nhất, kể cả bản kế hoạch của Lãnh Thị cũng không địch nổi một câu nói của tôi, làm bạn trai tôi sẽ không bị thiệt thòi.”


Phỉ Phỉ ra sức khiêu khích. Tiêu Trạch giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng hiểu rõ nếu đẩy cô ta ra đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền đại lý, sau đó chỉ có ảo não quay về thành phố C.
Không cam lòng, một chút cũng không cam lòng.


Tiêu Kiến Đông nói: Con gái tốt nhà ai bằng lòng gả cho loại phá gia chi tử chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp như anh chứ.
Không giành được quyền đại lý, anh sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt Nhan Hoan.


Thấy vẻ do dự của Tiêu Trạch, Phỉ Phỉ cười quyến rũ: “Đối với sản nghiệp khổng lồ của tập đoàn Mạch Kha mà nói, quyền đại lý nho nhỏ căn bản chẳng đáng nhắc tới, trở thành một thành viên trong gia tộc Hill, thứ anh lấy được không chỉ có tôi. Anh cũng biết cha tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, tôi lại không thích công việc kinh doanh. Nghĩ đến tương lai của anh…” Cặp môi đỏ mọng chậm chạp hạ xuống với tốc độ mài mòn ý chí con người, trán, đôi mày kiếm, sống mũi…


Người đẹp, tiền tài, lợi ích, bàn tay nhỏ bé đang chìa ra mê hoặc ý chí. Cự tuyệt cô ta đồng nghĩa với cự tuyệt quyền đại lý, cự tuyệt Mạch Kha, cự tuyệt một gia tài cực lớn.
Nhan Hoan, anh thích em.
Anh thích em…






Truyện liên quan