- Chương 1: Khiêu khích
- Chương 2: Đối thủ
- Chương 3: Bị chỉnh
- Chương 4: Đua xe
- Chương 5: Vô sỉ
- Chương 6: Đuổi theo em
- Chương 7: Xấu hổ
- Chương 8: Quấy rối
- Chương 9: Dây dưa
- Chương 10: Nắm tay
- Chương 11: Áp đảo
- Chương 12: Bạn gái
- Chương 13: Quyết liệt
- Chương 14: Video
- Chương 15: Chiến thần DK
- Chương 16: Khiêu chiến
- Chương 17: Cược cô ấy thắng
- Chương 18: Kẻ điên
- Chương 19: Mất ngủ
- Chương 20: Vợ chồng son
- Chương 21: Sượt môi
- Chương 22: Lý tưởng
- Chương 23: Giường của anh
- Chương 24: Cảnh cáo
- Chương 25: Hôn
- Chương 26: Kẻ thầm mến
- Chương 27: Lưu manh
- Chương 28: Mối tình đầu
- Chương 29: Mối tình đầu
- Chương 30: Quyến rũ
- Chương 31: Lựa chọn
- Chương 32: Chọn lựa
- Chương 33: Lời cam đoan của Tiêu Trạch
- Chương 34: Âm mưu
- Chương 35: Bà xã
- Chương 36: Ở chung
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Ngoại truyện 1: Giản Ninh
- Chương 69: Ngoại truyện 2
Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa vặn là một trong số đó.
Mỗi thành phố đều có một thanh niên khác người [1], Nhan Hoan thật không may chính là một trong số đó.
Lần đầu tiên Nhan Hoan gặp Tiêu Trạch, lỗ mãng, cô thản nhiên dựng thẳng ngón giữa vào mặt tên vô lại này…
Reventon không vượt được GTR, vớ vẩn!
Đàn ông làm sao có thể cam chịu chạy sau mông đàn bà!
Không đuổi kịp, thế thì áp đảo!
Câu chuyện này bắt nguồn từ một vụ đua xe, câu chuyện về một cô gái dũng mãnh đã bị áp đảo như thế nào, câu chuyện về một kẻ phá gia chi tử trở thành người đàn ông xuất sắc.
Tiểu Ngôn nói câu chuyện này rất bá đạo, bạn tin không?
Không có khả năng giới thiệu vắn tắt, nội dung đặc sắc!
____________
[1] phạm nhị (犯二): mang nghĩa mỉa mai những người hơi ngu ngốc, làm những việc lỗ mãng; đồng thời, ngoài nghĩa xấu còn có hàm ý khen ngợi thông minh nhưng cũng chẳng để làm gì (thông minh vào những việc đâu đâu).
Ví dụ về “phạm nhị”: đi trên đường bị tuột dây giày, thanh niên bình thường sẽ ngồi xổm xuống buộc lại, thanh niên nghệ sĩ thì tìm một bậc thang, đặt cái chân có dây giày bị tuột lên đó rồi buộc lại, còn thanh niên “phạm nhị” chính là kẻ đặt cái chân không bị tuột dây giày lên bậc thang, chân có dây giày bị tuột thì vẫn ở trên mặt đất rồi buộc lại, hoặc là cởi giày ra buộc lại rồi lại đi vào…