Chương 64
Nhan Hoan lật trang, đáp qua loa: “Cứ chờ đấy!”
Mả Khải cười hì hì: “Anh đã nhớ nhung rượu mừng của em với Tiêu Trạch từ lâu lắm rồi, chờ mãi đến hoa cũng úa tàn, giải quyết nhanh lên nào, đêm dài lắm mộng, coi chừng anh Tiêu của em bị cô gái khác cướp mất đấy.”
Bị cô gái khác cướp mất, ai dám cướp người đàn ông của cô.
Mã Khải không nói thì suýt nữa Nhan Hoan cũng quên còn có nhân vật như thế tên là Lãnh Tiểu Mạn tồn tại, cô ta đi đâu rồi? Sao chẳng thấy động tĩnh gì cả?
Nhớ tới Lãnh Tiểu Mạn thì sẽ nhớ tới Từ Giai Oánh, tiếp đó là nhớ tới Lãnh Thế Hùng…
Bị vợ bé bán đứng, đó chính là báo ứng vì đã vứt bỏ vợ con. Nhan Hoan có chút hả hê nhưng đồng thời lại cảm thấy Lãnh Thế Hùng cũng thật đáng thương, dù sao ông ta cũng đã nhiều tuổi rồi mà còn phải vào chỗ như thế, dù sao ông ta cũng là cha ruột của cô…
Cả buổi chiều, Nhan Hoan chẳng thể tập trung được vào việc gì, đến tối lúc làm đồ ăn thì cho quá nhiều muối, nấu cơm lại đổ quá ít nước. Cơm chưa chín kỹ, đồ ăn lại mặn, Tiêu Trạch ăn vừa không ngon miệng lại vừa khát nước, uống hết hai cốc nước đầy mới lảo đảo đi vào thư phòng.
Sáng nay tài khoản của Giang Hân đột nhiên dư ra một số vốn khổng lồ, trong hoàn cảnh thiếu thốn tài chính hiện nay thì đúng là như vớ được than sưởi ấm giữa trời tuyết rơi, thế nhưng số tiền đó lai lịch không rõ, Tiêu Trạch không dám sử dụng tùy tiện.
Anh đang suy đoán xem là ai đã vươn tay trợ giúp trong lúc khó khăn này, Pierce, Diêu Bội Bội, hay là Lý An Thần muốn ăn năn hối cải…
Nhan Hoan bưng đĩa hoa quả đã cắt sẵn cùng một cốc nước đi vào, “Còn khát nước không?”
“Đỡ nhiều rồi.” Tiêu Trạch tạm ngưng dòng suy nghĩ, ngồi thẳng người ôm cô.
Nhan Hoan đặt đĩa hoa quả lên bàn, chỉ vào mũi anh nói: “Anh cũng thật là, khó ăn thì cứ nói ra là được.”
Tiêu Trạch bế cô đặt lên đùi mình, nói: “Em làm sao anh có thể không ăn chứ!”
“Thuốc độc anh có ăn không?”
“Ăn.”
“Ngốc ạ!”
“Em mới là ngốc!” Anh cọ cọ cằm vào bầu ngực mềm mại của cô, “Kể cho anh một chút tâm sự của em đi.”
Nhan Hoan nhếch cằm: “Em đâu có tâm sự gì.”
Lúc ăn cơm anh đã nhìn ra, còn dám giả vờ.
Cặp mắt đen sáng của Tiêu Trạch khiến người ta không dám nói dối, Nhan Hoan cụp mắt nói: “Hôm nay em, hôm nay em đã nhớ tới ông ta.”
“Ông ta? Ai?”
“…”
Tiêu Trạch nhướng mày: “Lãnh Thế Hùng?”
“Không phải, mà là… Haiz!” Nhan Hoan ngả đầu vào vai anh, dáng vẻ ủ rũ. “Em cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa.”
Tiêu Trạch khẽ vuốt lưng cô, nói: “Anh nghĩ chúng ta nên đưa ông ấy ra ngoài, tuy ông ấy đã từng làm chuyện rất có lỗi với mẹ con em, nhưng dù sao vẫn là cha ruột em, lại đã nhiều tuổi rồi, không thể ở trong đó lâu được.”
Nhan Hoan không nói gì, hàng lông mày hơi giãn ra.
Anh thật sự rất hiểu cô!
Tiêu Trạch tự quyết định: “Được rồi, cứ làm như vậy đi.” Đỡ thân thể mềm oặt như không xương của cô, anh đưa tay nâng cái cằm nhỏ, ra lệnh: “Cười một cái xem nào.”
Nhan Hoan nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ.
Tiêu Trạch véo nhẹ mặt cô: “Cười một cái tử tế, em không biết anh thích nhất là nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của em sao?”
“Thế à?” Nhan Hoan giả làm mặt khóc.
“Có cười hay không!” Tiêu Trạch xấu xa đưa tay cù cô, cô giãy giụa lung tung trong lòng anh né tránh như con sâu, cười, né, giãy giụa, bỗng nhiên người mất đà ngả ra đằng sau đụng vào bàn làm đổ cốc nước.
Nước tràn ra lênh láng khắp bàn, chảy tới rìa rồi chui qua khe hở nhỏ xuống ngăn kéo, hai người luống cuống cứu chỗ văn bản tài liệu, lau sạch vết nước rồi bỏ hết các đồ trong ngăn kéo ra.
“Xoạch.”
Một miếng kim loại màu trắng bạc rơi xuống đất, hai người đang mải lo thu dọn bàn nên không chú ý.
Sau khi dọn xong, Nhan Hoan giả vờ giận dỗi oán trách Tiêu Trạch: “Đều tại anh hết!”
“Có phải anh đụng đổ cốc nước đâu.” Tiêu Trạch kéo tay cô lại, sau đó bắt đầu không ngoan ngoãn sờ loạn trên người cô, Nhan Hoan lui về sau né tránh, chân giẫm lên một vật lạ. Cô cúi người nhặt lên xem, là một miếng kim loại màu bạc, “Cái gì đây?”
Tiêu Trạch cầm lên xem: “Hình như là của mẹ chúng mình trước khi đi đưa cho anh…” Một nỗi nghi hoặc nổi lên trong lòng, Tiêu Trạch càng nhìn miếng kim loại màu bạc này càng cảm thấy là lạ, đặt nó vào tay Nhan Hoan, anh cúi người lục lọi trong ngăn tủ.
“Anh tìm gì vậy?” Nhan Hoan cũng ngồi xổm xuống.
Tiêu Trạch lấy ra một chiếc túi giấy dày, mở ra, từng tờ giấy tờ đất bày ra trước mắt. Tất cả đều là những miếng đất mà Diêu Bội Bội mua được trong khoảng thời gian đấu đá với Lãnh Thị, còn có vài quả đồi trọc mà bà bí mật mua.
Một người phụ nữ của trùm khoáng sản, một cụm đồi trọc, miếng kim loại…
Những từ này nhanh chóng được xâu chuỗi trong đầu Tiêu Trạch, anh lập tức hiểu ra. Trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, Tiêu Trạch chỉ vào đồ vật trong tay Nhan Hoan, hỏi: “Đây là cái gì?”
Nhan Hoan lật đi lật lại mãi, “Chắc là inox!”
Tiêu Trạch hỏi tiếp với giọng phấn khích: “Em biết yếu tố chủ yếu tạo thành inox là gì không?”
“Hợp kim, thép, ni-ken, còn gì nữa em cũng không biết.” Nhan Hoan nhún nhún vai, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, cầm mấy tờ giấy tờ đất kia lên xem kỹ một chút, rút ra kết luận. “Trời ơi! Mấy quả đồi kia không phải là…”
Tiêu Trạch vội vàng che miệng cô, khẽ cắn vành tai cô hạ thấp giọng nói: “Cẩn thận tai vách mạch rừng, hiện giờ anh đang bị họ Lãnh theo dõi sát sao, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng sẽ đến tai anh ta.”
Nhan Hoan hiểu ra, gật gật đầu.
Tiêu Trạch cất các thứ cẩn thận xong mới cầm miếng kim loại kia bấm điện thoại. “Nhiên, tôi cần cậu xác định giúp một chuyện…”
…
Đêm đông giá rét, Đường Kiệt mặc áo bông vừa đi ra từ quán mạt chược bỗng bị Tiêu Trạch chặn lại. Ngậm điếu xì gà, hắn ta nhìn người vừa đột nhiên xuất hiện, hung dữ nói: “Ồ, trùng hợp quá, tám trăm năm mới về thành phố C một chuyến mà lại gặp được người quen.”
Chuyện DK bị thua phải rời khỏi thành phố C, Đường Kiệt mãi vẫn không thể nào nuốt trôi được.
Tiêu Trạch phớt lờ lời châm chọc của hắn ta, hỏi thẳng: “Dạ Sâm đâu?”
Đường Kiệt trừng mắt, giận dữ nói: “Tìm anh ấy làm gì! Không phải bị anh trục xuất ra khỏi thành phố C rồi sao!”
“Anh ta không quay về cùng cậu?”
“Không, thì sao?”
Tiêu Trạch lạnh lùng nói: “Đừng để tôi phải nhắc đến lần thứ hai!”
“Chẳng hiểu đang nói cái gì nữa.” Đường Kiệt làm ra vẻ muốn đi lại bị Tiêu Trạch túm lại. “Tôi đã đến tìm cậu có nghĩa là tôi biết anh ta đã quay lại, đưa tôi đi gặp anh ta.”
“Anh Dạ thật sự không quay lại.” Cánh tay bị ép ngoặt ra sau lưng, Đường Kiệt lớn tiếng kêu gào: “Á, á, đau, nhẹ thôi, nhẹ thôi, tôi đưa anh đi là được chứ gì.”
Đường Kiệt dẫn Tiêu Trạch tới con đường đối diện cách quán mạt chược không xa, chỉ vào một cỗ xe màu đen đậu dưới gốc cây khô bên bờ sông: “Bây giờ đại ca đang ở trên chiếc xe đó.”
Chiếc xe con màu đen trong màn đêm rung động có tiết tấu, bất cứ ai cũng có thể đoán được bên trong đang trình diễn trò hay gì.
Hết thời gian một điếu thuốc, rung lắc kịch liệt mới dừng lại, Đường Kiệt chạy tới, gõ gõ cửa sổ, nói hai câu gì đó với người ở bên trong.
Một lát sau, cửa xe mở ra, Dạ Sâm xách quần bước xuống, áo sơ mi không cài cúc bị gió thổi vạt áo tung bay.
Dạ Sâm mặt mày hồng hào nhếch môi nhìn về phía Tiêu Trạch, Tiêu Trạch cũng nhìn hắn, một cơn gió lớn thổi qua, lạnh buốt.
Tiêu Trạch móc bao thuốc lá trong túi áo khoác, đưa cho Dạ Sâm, Dạ Sâm liếc mắt, rút một điếu, Tiêu Trạch cũng đang ngậm một điếu trong miệng, sau khi châm lửa cho nhau, hai người đàn ông đứng trong gió lạnh lẳng lặng rít thuốc, hai đốm sáng màu đỏ cứ lóe lên rồi lại lịm xuống.
“Tại sao lại đổ tiền vào Giang Hân?” Tiêu Trạch hỏi.
Dạ Sâm vẩy vẩy tàn thuốc, nói: “Nếu tôi nói là muốn đạt được lợi ích lớn hơn thì cậu có tin không?”
Tiêu Trạch nghiêng đầu liếc ánh mắt không tốt đẹp gì nhìn hắn ta, hỏi: “Chiếc xe kia của tôi có phải đang nằm trong tay anh?”
“Đừng xem tôi vĩ đại như vậy, báu vật nhỏ bé kia của cậu trong có trong tay tôi.” Dạ Sâm nhả ra một vòng khói, ý vị thâm sâu nhìn Tiêu Trạch, “Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, cho đến giờ chiếc xe đó vẫn chưa bị ai chạm tới, yên tâm đi!”
Dạ Sâm là kẻ không bao giờ ra bài theo lẽ thường, không ai có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, người đàn ông thẳng thắn, miệng lưỡi đê tiện này khâm phục nhất là những người như kẻ điên, một khi đã nhắm trúng mục tiêu thì liều mạng dũng cảm tiến tới.
Trong mắt hắn, Nhan Hoan là kẻ điên, Tiêu Trạch lại càng là kẻ điên.
Mà hắn, lại thích kẻ điên của kẻ điên.
…
Tội trạng của Lãnh Thế Hùng không phải tội ác xấu xa tày trời, muốn giúp ông ta ra khỏi ngục giam cũng không phải việc khó. Một ngày cho phép thăm tù nhân, Tiêu Trạch đã bớt chút thời gian tới thăm ông ta.
Tình trạng xấu của Lãnh Thế Hùng hiện nay không phải do vấn đề sinh lý, mà là tâm lý, nghĩ lại những việc đã làm trong cuộc đời, vậy mà cuối cùng lại bại trong tay một người đàn bà.
Có một câu nói rất hay, càng bỏ nhiều tâm tư và sức lực vào một người phụ nữ thì sẽ bị người phụ nữ đó lừa dối càng nhiều.
Bây giờ thì hay rồi, ngoài bốn bức tường và song sắt lạnh băng thì chẳng còn gì nữa.
Vợ con bỏ mặc, bạn bè lánh xa, làm người thật thất bại!
Vào tù lâu như vậy mà Từ Giai Oánh và Lãnh Tiểu Mạn chẳng thấy mặt đâu, Lãnh Ngự Thần có đến hai lần nhưng đều bị ông ta từ chối. Lần này Tiêu Trạch đến, ông ta đồng ý gặp, bởi vì ông ta nghĩ sẽ biết được tình hình gần đây của Nhan Hoan từ anh, dù chỉ một chút thôi cũng được.
Cách một tấm kính thủy tinh, Tiêu Trạch nhìn Lãnh Thế Hùng đã trở nên già nua hơn trước rất nhiều, ông ta được giám ngục đưa tới, sau khi giám ngục đi sang một bên, Lãnh Thế Hùng mới cầm điện thoại lên hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tôi thay Nhan Hoan đến thăm bác.” Tiêu Trạch nhìn ra được sự dao động trong ánh mắt Lãnh Thế Hùng, anh nói tiếp: “Cô ấy rất nhớ bác, nhìn bác thành ra thế này trong lòng cô ấy cũng không hề dễ chịu. Bác cũng biết, tính tình cô ấy bướng bỉnh, không thể nào nguôi ngoai trong một sớm một chiều, hãy cho cô ấy chút thời gian, dần dần rồi sẽ ổn thôi.”
“Không thể trách con bé, tất cả là lỗi của tôi, nếu như ban đầu tôi ý thức được trách nhiệm của một người cha, người chồng thì cũng không gặp phải kết cục như ngày hôm nay…” Lãnh Thế Hùng mím môi quay mặt sang một phía, sau khi ổn định tâm tình mới quay đầu lại nói: “Tiêu Trạch, nhờ cậu hãy chăm sóc tốt cho con bé.”
Tiêu Trạch gật đầu, “Chuyện đó bác yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Còn bác cũng phải tự quan tâm đến mình, người có tuổi không thể so với ngày trước, cố nhẫn nại thêm một thời gian nữa.”
Tiêu Trạch ám chỉ điều gì Lãnh Thế Hùng đều hiểu, nghĩ đến tình cảnh sau khi rời khỏi đây có thể sẽ không có nhà để về, không có ai để dựa vào, ông ta do dự vài giây mới nói: “Không cần đâu.”
“Bác hãy suy nghĩ thật kỹ, cần gì thì cứ nói với tôi.”
…
Vài ngày sau, có người truyền tin cho Tiêu Trạch, Lãnh Ngự Thần đã bắt đầu vận động các mối quan hệ để đưa Lãnh Thế Hùng ra ngoài.
Về sau, Tiêu Trạch nghe nói, lúc Lãnh Thế Hùng ra tù, chính Từ Giai Oánh đã đến đón ông ta trở về Lãnh gia.