Chương 146: Hào hoa phong nhã (6)
Thẩm Lương Xuyên xông vào phòng, quần áo trên người Tống Nguyên Hi, đã bị cởi gần hết.
Sắc mặt cô bé ửng hồng, lông mày nhíu lại.
Mà người đàn ông kia đã cởi quần, chuẩn bị kỹ càng, khi Thẩm Lương Xuyên đá cửa, quay đầu, giật nảy mình.
Thẩm Lương Xuyên kinh hoảng đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nếu như anh chậm thêm nửa phút, hậu quả khó mà lường được!
Anh tiến lên, đá vào người đàn ông, trực tiếp xách ném lên vách tường, rồi ngã ầm xuống đất, vừa dẫn cầm quần của mình, vừa hô: "Anh làm gì vậy? Hai chúng tôi là ngươi tình ta nguyện!"
Lời này rơi xuống, trên mặt bị cho một đá.
Thẩm Lương Xuyên đánh cho hắn ta một trận, xác định trong phòng không có những người khác, trực tiếp quay người, dự định trợ giúp Kiều Luyến, nhưng vừa ra cửa, trong phòng đối diện lao ra hai người.
Anh đã có thể nhìn thấy Kiều Luyến ngã trên mặt đất, bị người vây đánh, cả trái tim đều giống như bị một bàn tay nhéo mạnh.
Anh hận không thể tiến lên cứu cô ra, nhưng bị hai người kia quấn lấy, căn bản là không có cách phân thân.
Thần sắc của anh càng ngày càng lạnh, lạnh đến cuối cùng, đã mang theo khát máu.
Quay đầu, nhìn Tống Nguyên Hi dùng chút lý trí còn sót lại mặc quần áo vào, quay đầu nhìn thấy dao gọt trái cây trên tủ đầu giường, Thẩm Lương Xuyên trực tiếp ném cho cô: "Bảo vệ tốt chính mình!"
Sau đó đi thẳng về phía Kiều Luyến.
Ngón tay Tống Nguyên Hi run rẩy, khua dao trong tay, Hai người đàn ông một người theo Thẩm Lương Xuyên, một người nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Lương Xuyên không quan tâm sau lưng, liều mạng chạy về phía trước.
Giờ phút này trong mắt anh, trong lòng anh, đều chỉ thấy cô gái nằm trong vũng máu.
Đó là tiểu Kiều của anh...
Ở trong game, cho dù là bị người chém một đao, anh cũng sẽ chém trả.
Cô gái đó, anh đã từng dùng sức bảo vệ...
Anh chạy thẳng đến trước mặt đám người, liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Anh có thể nhìn thấy Kiều Luyến lúc này, cuối cùng không chống đỡ nổi, té xỉu.
Ở cửa, cảnh sát cầm gậy điện xuất hiện: "Dừng tay, tất cả dừng tay! Đã nghe chưa?"
Tất cả mọi người ngừng tay, chờ đợi cảnh sát tham gia.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Lương Xuyên lao đến, anh bắt được người đàn ông phía trước, trực tiếp quăng hắn ngã xuống đất, tiếp theo, đánh mạnh từng đấm vào hắn!
Người này, vừa mới đánh tiểu Kiều tám cái.
Đánh xong tám cái, lại nhìn về phía người còn lại.
Thiếu tiểu Kiều, đều phải trả lại!
Ánh mắt anh hung ác, một tay nắm chặt cổ áo người khác, lại đánh ra từng đấm!
Có cảnh sát hô to: "Bảo anh dừng tay, nghe thấy hay không?!"
Anh ta muốn tiến lên ngăn lại, nhưng vào lúc này, Tống Thành ra mặt, ngăn cản đối phương: "Ai, đồng chí cảnh sát, anh xem phu nhân nhà tôi bị đánh ra sao rồi kìa? ôi trời, mấy người không biết, phu nhân nhà chúng tôi mang thai, anh xem nhiều máu như vậy! Khẳng định là không giữ được đứa con! Tiên sinh nhà tôi tức giận như vậy cũng có thể hiểu! Đám người bọn họ khi dễ một phụ nữ tính là anh hùng hảo hán gì!"
Vừa nghe Kiều Luyến bị đánh sinh non, đám cảnh sát cũng kinh ngạc.
Trợn to mắt nhìn bên này, lại nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên tức giận, mọi người đều rõ ràng.
Sau khi Thẩm Lương Xuyên báo thù từng kẻ cho Kiều Luyến, lúc này cảnh sát mới tiến lên.
Tống Thành lại cản phía trước: "Ôi trời, nhanh đưa tiên sinh và phu nhân đi bệnh viện! Chuyện ghi khẩu cung, tôi sẽ đến!"