Chương 147: Hào hoa phong nhã (7)

Đám cảnh sát cứ nhìn Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên lên xe cứu hộ, ngơ ngác quay đầu nhìn chăm chú vào tình huống, chờ đến khi người đi, lúc này mới ý thức được, mấy người quay ra nhìn sang Tống Thành: "Anh biết xảy ra chuyện gì sao? Anh đi cùng lấy khẩu cung sao?"
Tống Thành lắc đầu: "Không biết ~ "


"Anh... Vậy thì mời vị tiên sinh kia có thời gian rảnh đến sở cảnh sát một chuyến!"
Tống Thành cười: "Ngại quá, mấy người muốn liên lạc với tiên sinh nhà chúng tôi, xin mời liên hệ với luật sư nhà tiên sinh chúng tôi trước, nếu không, tiên sinh chúng tôi sẽ không cung cấp bất kỳ thứ gì."
Đám cảnh sát:...


Nhân vật công chúng, nếu như bị cảnh sát đưa đến sở cảnh sát, như vậy chuyện sẽ lớn hơn.
Cho nên, Tống Thành đã sớm luyện thành năgn lực tùy cơ ứng biến.
Đám cảnh sát chỉ có thể còng tay đám người này, mang về thẩm vấn.
-
Trong lúc hỗn loạn, trước mắt tối sầm.


Kiều Luyến dùng sức muốn mở to mắt, lại phát hiện làm sao cũng không mở ra được.
Toàn thân vẫn đau như cũ, đau đến cô không nhịn được nhíu mày, rên rỉ lên tiếng.
Tiếp đó, tay được một bàn tay to ám áp nắm chặt, bên tai vang lên giọng nói thuần hậu: "Tiểu Kiều, Tại tôi."


Bốn chữ, giống như là lửa nóng trong thân thể được rót vào một dòng nước mát lạnh, để cho cô cảm giác yên tĩnh lại.
Lông mày của ô dần dần giãn ra, ngủ thật say lần nữa.
Thẩm Lương Xuyên nắm tay của cô, chờ ở bên cạnh.


Trên người anh cũng có vết thương nhẹ, thậm chí tay bời vì đánh người khác mà ra máu, giờ phút này đều băng bó lại, thế nhưng anh lại cũng không nhúc nhích, vẫn ngồi ở bên cạnh giường.
Người phụ nữ trên giường, vết thương được băng lại, nhưng nhiều chỗ sưng đỏ không chịu nổi.


available on google playdownload on app store


Mặt còn bị đánh cho sưng lên, vết thương cũ chưa tốt, lại thêm vết thương mới.
Nhưng cho dù là như vậy, vẫn có thể lờ mờ nhìn ra cô rất xinh đẹp, hai mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy, nói rõ là cô đang sợ.
Đúng thế.
Sợ hãi.
Tình huống lúc đó, bất kỳ một ai, đều sẽ biết sợ.


Thế nhưng cô vẫn cố gắng ngăn cản những người kia, để anh đi cứu Tống Nguyên Hi.
Anh bình tĩnh nhìn cô, một lúc sau, mới chậm rãi vươn tay, sờ về gương mặt của cô.
Tay của anh dừng lại một chút ở giữa không trung, sợ chính mình sẽ đụng cô bị thương, cho nên cuối cùng vẫn buông tay xuống.


Thời gian chậm rãi trôi qua, anh ngồi đó, trong căn phòng rất yên tĩnh, anh giống như là nói một mình, lại như nói cho Kiều Luyến nghe: "Tiểu Kiều, về sau chúng ta sống tốt, được không?"
Những chuyện quá khứ hãy để qua đi.
Giờ này phút này, anh nhìn cô vết thương đầy người, cuối cùng mới giật mình.


Anh thà nhìn cô cười đâm mình một dao, cũng không muốn nhìn cô bị thương nữa.
Người phụ nữ này, để anh thật sự là không xuống thể trả thù được.
Về phần những cái nợ kia, cho đến nay, đủ rồi chứ?
Ánh mắt của anh càng ngày càng nặng, đến sau cùng, toàn bộ hóa thành tình yêu.


Trước kia yêu trên mạng, cô không quan tâm.
Như vậy, từ giờ trở đi bọn họ sẽ chính thức yêu đương...
Ánh sáng ngoài cửa sổ, từ sáng trở tối, chiếu vào trên gương mặt anh, sặc sỡ, để nét mặt của anh, lúc này lộ ra vô cùng nhu hòa.
Tám giờ tối, cuối cùng người phụ nữ trên giường mở mắt.


Lọt vào trong tầm mắt, là trần nhà trong bệnh viện, còn có mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Cô khẽ động cô, liền thấy Thẩm Lương Xuyên ngồi ở bên cạnh cô, cô còn chưa mở miệng, liền nghe thấy anh nói ra: "Tiểu Kiều, còn đau không?"






Truyện liên quan