Chương 7: Nguyện thượng đế phù hộ mày!

Đi vào trong nhà.
Lò sưởi đang cháy hừng hực, khiến cơ thể hơi lạnh lập tức ấm áp hơn.
Rod bắt đầu đánh giá căn nhà gỗ đơn sơ này.
Một cái ghế sô pha, một cái giường, một cái bàn và mấy cái ghế, còn có một vách ngăn.
Bố trí tương đối đơn giản.


“Uống ít nước ấm đi!”
Bà lão nhiệt tình mời Rod ngồi xuống, sau đó lại vào buồng trong rót chén nước nóng.
Rod hơi nhíu mày, trong lòng nhất thời cảnh giác lên.
Đây là vùng rừng rậm hoang vu, gặp phải một người xa lạ mà lại nhiệt tình như vậy.
Không thích hợp!


Hơn nữa, gần đây có người sói ẩn hiện, một bà lão lại có thể sống một mình trong rừng.
Tất cả đều rất kỳ lạ.
Rod tiếp nhận trà nóng, lại thản nhiên đặt lên bàn.
“Xin hỏi gần đây có thôn trấn nào không?”
Thấy Rod không uống trà, nụ cười trên mặt bà lão cứng lại.


“Đã muộn thế này rồi, trên trấn cũng nghỉ ngơi rồi, không bằng nghỉ một đêm ở đây rồi hãy đi.”
Nghỉ một đêm?
Khóe miệng Rod hơi giật giật, ánh mắt quét qua căn phòng.
Nhìn thế nào thì căn nhà này cũng không đủ cho hai người ngủ.
“Hay là thôi đi!” Rod từ chối nhã nhặn.


Thấy Rod không có ý định nghỉ lại, bà lão lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ có thể chỉ đường cho hắn.
“Từ nơi này đi thẳng về phía trước, không lâu sau sẽ nhìn thấy thôn.”
“Nhưng trong rừng có dã thú rất nguy hiểm, tôi đề nghị cậu nên chờ đến hửng đông rồi hãy đi.”
Dã thú?


Có dã thú nào nguy hiểm hơn người sói không?
Rod không để ý đến lời khuyên này, nói một tiếng cảm ơn rồi trực tiếp rời đi.
Bà lão đứng ở ngoài cửa, một mực nhìn đến khi Rod biến mất trong bóng tối, thì mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
“Tên nhãi thông minh.”
. . .
Rời khỏi nhà gỗ.


available on google playdownload on app store


Đi khoảng 20 phút, một thôn trấn đèn đuốc sáng chuông đập vào mắt.
Đến gần, Rod lại thấy hơi kỳ lạ.
Bên ngoài thôn trấn không lớn này, có một tầng tường vây rất dày, trên tường vây, cứ cách vài mét là có một bó đuốc.
Vô số bó đuốc vây quanh toàn bộ thôn trấn.


Nhìn qua giống như là đang muốn xua đuổi thứ gì đó.
“Ai?”
Rod mới đi ra từ bóng tối, một đội dân binh đang tuần tr.a trong tường vây đã nghe thấy âm thanh.
Trong lúc nhất thời, vài đôi mắt sợ hãi và khẩn trương nhìn qua bên này.


Rod đi đến chỗ ánh lửa, thoải mái nói: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ là một người đi ngang qua mà thôi.”
“Người đi ngang qua?”
Nhìn thấy là con người bình thường, mấy dân binh đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, lại lập tức cảnh giác lên.


“Đã muộn như này rồi, cậu đi xuyên qua rừng bằng cách nào?”
“Đương nhiên là trực tiếp đi qua rồi.”
Nhìn vài đôi mắt đề phòng kia, Rod có hơi bất đắc dĩ.
Thủ lĩnh đám dân binh trầm ngâm giây lát, mịt mờ hỏi: “Đi qua? Cậu không gặp phải thứ gì. . . kỳ lạ sao?”


Rod nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói thật: “Ý anh là loại quái vật có thể biến thành sói sao? Đúng là đã gặp một con, nhưng bị tôi giết rồi.”
Người sói và con người, hiển nhiên là hai trận doanh đối địch.


Hắn đã giết một con người sói, coi như không được dân bản địa coi là anh hùng, ít nhất cũng có thể thu được hảo cảm từ những người này.
“Giết rồi?”
Nghe Rod nói vậy, dân binh bên trong tường vây đều lộ vẻ không thể tin nổi.


Là đám người quanh năm tiếp xúc với người sói, không ai hiểu rõ sự kinh khủng của người sói bằng bọn họ.
Dù đã có lửa và bạc để khắc chế người sói, nhưng muốn vây giết một con người sói, vẫn cần 10 thợ săn có kinh nghiệm phong phú mới có thể làm được.


Hơn nữa, ít nhất sẽ ch.ết quá nửa người.
Một người mà có thể giết ch.ết người sói?
Không thể nào!
Khi đám dân binh đang chất vấn, một tiếng gào thê lương chợt vang lên trong bóng tối.
“Hú. . .”
Nghe thấy âm thanh này, mấy dân binh lập tức lộ ra vẻ khẩn trương.


“Là người sói, cậu mau vào trong đi!”
“Gõ chuông, có người sói tấn công!”
Khi mấy thôn dân đang bối rối, trong bụi cỏ, một người sói lông lá nhảy ra.
Hai mắt đỏ bừng, nhìn đám con người bên trong tường vây, đáy mắt hiện lên vẻ điên cuồng và khát máu.


“Người sói này không sợ lửa!”
“Chắc hẳn là bị đói quá lâu rồi, chuẩn bị chiến đấu đi!”
“Người xứ khác, mau vào đây, đừng ngây người ở đó!”


Mấy dân binh võ trang đầy đủ, đầu tiên là gõ chuông cảnh báo, tiếp đó run rẩy giơ vũ khí lên, chuẩn bị nghênh chiến với con người sói đã đói đến điên này.
Dù bọn họ ch.ết ở chỗ này, cũng phải ngăn cản con người sói này ở bên ngoài.


Bằng không, một khi người sói xông vào trong thôn, thì không chỉ là một hai người ch.ết nữa.
Lúc này, thủ lĩnh dân binh lại kinh ngạc khi phát hiện.
Người thanh niên ăn mặc kỳ lạ ở bên ngoài tường vây, chẳng những không trốn vào trong tường vây, trái lại còn chủ động đi về phía người sói.


Người này… muốn đi chịu ch.ết sao?
Thấy Rod đã sắp chạm trán với người sói, đám dân binh tựa như nhìn thấy hình ảnh người xứ lạ bị người sói cắn nát đầu.
Đang muốn quay đầu đi.
Nhưng chuyện phát sinh ngay sau đó, lại làm cho họ trợn tròn mắt lên.
Phanh!
Một tiếng vang trầm.


Người sói tràn đầy điên cuồng kia, trong nháy mắt nó lại gần người xứ khác, đã bị một tay đè đầu, hung hăng nện xuống đất.
Người sói cao gần 2m5, Rod thì không đến 2m.
Giống như một người lớn và một đứa trẻ thiếu dinh dưỡng.
Không cân sức.


Nhưng một người thanh niên gầy yếu như vậy, bây giờ lại giống như được ma quỷ bám vào người.
Một tay đè người sói xuống đất, mà người sói không thể thoát ra.
Rod lạnh nhìn nhìn người sói, móc ra khẩu shotgun dưới lớp áo khoác, vạch một hình thập tự lên đầu con người sói đang giãy dụa.


“Nguyện thượng đế phù hộ mày, Amen!”






Truyện liên quan