Chương 13: Trò hay mở màn!
Cô bé quàng khăn đỏ?
Rod nghe thấy cái tên này, biểu cảm trên mặt trở nên kỳ dị.
Ánh mắt ngẩn ngơ nhìn vào thiếu nữ chân dài tất đen và 36D trước mặt này.
Cmn, đây là Cô bé quàng khăn đỏ?
Hắn hoàn toàn không thấy ‘bé’ ở chỗ nào?
“Chờ chút, đầu óc tôi hơi loạn!”
Rod xoa trán một cái.
Bà ngoại trong rừng, Cô bé quàng khăn đỏ thành thục đầy đặn, còn cả những người sói nguy hiểm kia.
Thợ săn thì sao?
Không sai, chắc hẳn là thôn trưởng.
Cho nên… đây là thế giới truyện cổ tích?
Trong lúc nhất thời, hắn khó có thể tiếp nhận.
Không phải đâu, đang là thế giới kỳ ảo, sao đột nhiên biến thành thế giới truyện cổ tích rồi?
Người sói ăn thịt người, Cô bé quàng khăn đỏ gợi cảm, thợ săn tràn đầy tính toán.
Đây mẹ nó là thế giới truyện cổ tích?
Truyện cổ tích của người lớn đúng không!
Không thích hợp, vô cùng không thích hợp.
Rod vuốt nhẹ súng lục bên hông, thần sắc đã khôi phục lại vẻ thong dong và lạnh nhạt.
Hiện giờ, người nắm quyền chủ động là hắn.
Mặc kệ là người sói hay là bà ngoại sói.
Dưới shotgun, chúng sinh bình đẳng.
Nếu một phát súng không giải quyết được, vậy thì bắn thêm phát nữa.
Hai phát súng, ngực một phát, đầu một phát.
Thần tiên đến cũng lắc đầu.
Bình tĩnh lại, Rod nhìn lướt qua Cô bé quàng khăn đỏ phiên bản trưởng thành.
“Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian.”
Liếc mắt nhìn rừng rậm mờ tối, Rod nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tối nay còn có nhiều việc hơn.”
Việc mà hắn nói, chính là săn giết đám người sói trong cánh rừng này.
Đại đa số người sói đều hoạt động về đêm, ban ngày rất khó tìm thấy người sói.
Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống, tất cả người sói quanh thôn sẽ chạy ra kiếm ăn.
Đến khi đó, chuyện hắn cần làm là thanh lý sạch sẽ đám người sói này.
Nhìn lướt qua đạn dược trong không gian cá nhân, Rod cảm thấy khá may mắn khi mình chuẩn bị đầy đủ trước khi đi.
Khoảng 3 hòm đạn shotgun, đã tốn không ít USD của hắn.
Người sói trong rừng có nhiều, nhưng cũng chỉ mấy chục con là cùng.
Với đạn dược của hắn, một con 10 phát đạn cũng đủ.
“Anh thật tốt bụng, thật sự không biết nên cảm ơn anh thế nào!”
Cô bé quàng khăn đỏ lộ ra vẻ cảm kích, rồi dẫn Rod đi ra ngoài thôn.
Cảm ơn?
Rod nhìn bóng lưng mê người kia.
Đây không phải món quà tốt nhất sao?
Trên thế giới này, không có cơm trưa miễn phí.
Có lẽ có người tốt vô tư kinh dâng, nhưng tuyệt đối không phải hắn.
Đường mòn trong rừng, cánh lá rậm rạp đuổi đi một tia khô nóng cuối cùng.
Rod đi theo sau lưng Cô bé quàng khăn đỏ, đi về nơi gọi là nhà bà ngoại.
Con đường quen thuộc đã xác định phỏng đoán trong lòng hắn.
Bà ngoại của Cô bé quàng khăn đỏ, chính là bà lão hắn từng gặp đêm qua.
“Đúng là trùng hợp.”
Cảm nhận được ánh mắt rình rập chung quanh, Rod hơi nhếch miệng lên.
20 phút sau, một căn nhà gỗ đập vào mắt.
“Đến rồi, phía trước chính là nhà bà ngoại.”
Cô bé quàng khăn đỏ chỉ về phía căn nhà gỗ đằng trước.
Dáng vẻ sáng sủa ngây thơ, không có chút tâm cơ nào, khiến cho Rod hơi nghi hoặc.
Thiếu nữ ngây thơ như vậy, lại có quan hệ với người sói sao?
Rod hơi lắc đầu.
Thời gian này, địa điểm này, nếu nói không có quan hệ gì, hắn tuyệt đối không tin.
Tối đa cũng chỉ là không hiểu rõ và không biết chuyện mà thôi.
Đến nhà gỗ, Cô bé quàng khăn đỏ không kịp chờ đợi mà gõ cửa phòng.
“Bà ngoại, con là Cô bé quàng khăn đỏ, bà có ở nhà không?”
Giọng nói trầm thấp truyền ra: “Là Cô bé quàng khăn đỏ à, cửa không khóa, vào đi!”
Cô bé quàng khăn đỏ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Rod lại nhíu mày.
Giọng nói này không giống với giọng nói của bà lão hôm qua cho lắm.
“Có hơi là lạ.”
Rod cảnh giác, chậm rãi đi theo sau lưng Cô bé quàng khăn đỏ vào trong nhà gỗ.
Nhà gỗ không lớn, trong góc có một chiếc giường lớn.
Một tấm chăn rất to che chắn hình người nằm trên giường.
“Bà ngoại, bệnh của bà sao rồi?”
Cô bé quàng khăn đỏ đặt hoa quả trong tay lên bàn, quan tâm đi đến bên giường.
Trong chăn truyền ra một âm thành nặng nề: “Nhìn thấy con thì tốt hơn nhiều rồi, dẫn bạn theo à?”
Cô bé quàng khăn đỏ nghe vậy, lộ ra nụ cười xán lạn: “Đúng vậy, là một anh trai tốt bụng, sợ con đi một mình thì sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới đi cùng.”
“Còn có người tốt như vậy à, mau dẫn qua đây cho bà ngoại xem nào.”
Vẫn là âm thanh nặng nề kia, chỉ là lần này có vẻ hơi vội vàng.
Cô bé quàng khăn đỏ quay người, nhìn về phía Rod với ánh mắt khao khát.
“Được! Bà ngoại phải nhìn cho rõ đấy!”
Khóe miệng Rod hơi cong lên, đi về phía trước.
“Thơm. . . thơm quá. . .”
Âm thanh đứt quãng truyền ra từ trong chăn, giống như đang cố gắng đè nén thứ gì đó.
Theo Rod đi đến bên giường, âm thanh kia cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, trở nên khàn khàn mà thô kệch.
“Thơm. . . thơm quá! Không nhịn được nữa!”
Xoẹt!
Móng vuốt sắc bén xé rách chăn bông, một người soi mặc áo ngủ nhảy ra.
Răng nanh tràn đầy nước miếng, ánh mắt khát khao.
Nghênh đón nó là hai họng súng đen thui.
“Cách 1km cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi và mùi khai của sói trên người mày!”
Rod nheo mắt lại, mặt không biểu cảm.
Không chút do dự mà bắn hai phát súng vào ngực người sói.
Lực xung kích cực mạnh, trực tiếp đánh bay người sói vào vách tường.
Cạch!
Tiện tay hất lên, 2 viên đạn khác đã được lắp vào trong khẩu shotgun.
Lập tức bổ thêm hai phát súng nữa.
Phanh! Phanh!
Một phát vào ngực, một phát vào đầu.
Viên bi sắt như thiên nữ tán hoa, trực tiếp đánh nát vách gỗ yếu ớt.