Chương 27: Cậu nghiêm túc?

Kỹ thuật lái xe của Rod không tệ.
Cộng thêm chỗ ở của hắn không quá xa trường học.
Lái xe không đến 20 phút, đã đến nơi.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một tòa cao ốc sừng sững như ống khói đập vào trong mắt.
Hơi thở lịch sử nồng đậm, đã chứng minh nội tình của học viện này.


Đại học Texas, chi nhánh Austin.
Thành lập năm 1883, là một trong những đại học công lập hàng đầu thế giới về tính nghiên cứu.
Đồng thời, cũng là một trong những trường học ‘công lập Ivy’ nổi tiếng nhất USA.
Có thể xếp trong top 100 các đại học hàng đầu thế giới.


Nguyên thân có thể thi vào trường đại học này, thành tích tự nhiên không tệ.
Tuy nhiên, hắn không kế thừa quá nhiều ký ức ở phương diện này.
Dù sao, ký ức gần 20 năm của một người, là một số liệu khá khổng lồ.


Hắn muốn tiêu hóa hết những ký ức này, ít nhất cũng cần vài tháng, thậm chí là vài năm.
Cho nên, lúc trước hắn chỉ đọc những ký ức mà mình cho là hữu dụng.
Về phần ký ức về học thuật, hắn chỉ kế thừa một bộ phận cực nhỏ.


Đại khái… miễn cưỡng tương đương với học sinh cấp 3.
Đại học USA, không tính theo năm, mà tính theo học phần, chỉ cần học xong các môn học tất yếu, thì có thể tốt nghiệp.
Ít thì 3 năm, nhiều thì 5 năm.
Mà bây giờ, hắn đã học năm thứ 3, sắp tốt nghiệp.


Sau khi tốt nghiệp, cũng đại biểu cho việc sắp bước chân vào xã hội, bắt đầu hành trình mới.
Bạn gái cũ Emma chia tay hắn, cũng là bởi vì thế.
Một là cô nhi không cha không mẹ, không có thân phận và bối cảnh.
Một là công tử nhà giàu, gia đình mở công ty to.


available on google playdownload on app store


Đối mặt với áp lực xã hội sắp tới, đại đa số phụ nữ sẽ lựa chọn người sau.
Đây chính là thực tế.
“Nhìn xem ai kìa!”
“Tên hề Rod quay lại rồi, bạn gái chạy theo người khác, đau lòng quá phải xin nghỉ 3 ngày dưỡng thương.”


“Tên hèn nhát này, cuối cùng cũng dám đến trường.”
Tiếng cười nhạo chói tai truyền đến.
Rod híp mắt lại, đưa mắt nhìn về phía âm thanh.
Một thanh niên da trắng cao to, mặt mang tàn nhang đang nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích.
“Mua xe thì sao?”


“Vẫn là tên loser không giữ được bạn gái mà thôi.”
“Chỉ sợ cô bạn gái kia đang ‘thổi kèn’ cho người khác kìa!”
Chú ý đến ánh mắt của Rod, thanh niên da trắng hai tay để trước quần, làm ra động tác rất hèn mọn.


Nhất thời, đám người chung quanh đều nhìn về phía Rod với vẻ chế giễu.
Rod bình tĩnh đảo mắt qua đám người.
Có nam có nữ, có bạn cùng lớp với hắn, cũng có người xa lạ không quen biết.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều đang lộ vẻ xem trò vui.


Người ở đâu cũng thích xem náo nhiệt, thích xem trò vui.
Không ai ra mặt giúp mặt, trái lại đều đứng nhìn xem hắn mất mặt.
Con người, trong xương vẫn luôn có gen bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Sùng bái kẻ mạnh, phỉ nhổ kẻ yếu.


Dường như hắn chưa bao giờ đắc tội với những người trước mặt này.
Bọn họ làm như vậy, lý do duy nhất là bởi vì hắn quá nhỏ yếu.
Nguyên thân có tính cách hơi hướng nội, bình thường chỉ biết học tập, không có bao nhiêu bạn bè.
Loại học sinh quái gở, gầy yếu và lạc đàn này.


Tự nhiên trở thành mục tiêu bị bắt nạt của đám người muốn tìm cảm giác tồn tại.
Bởi vì hắn không có cách nào phản kháng.
Bởi vì hắn không có năng lực phản kích, khiến cho đám người bắt nạt bị thương.
Chỉ có thể chịu đựng bắt nạt.


Đương nhiên, trong này có lẽ cũng có kỳ thị về màu da.
Nhưng, bản chất thì chỉ có một.
Yếu!
Nếu như hắn đủ mạnh, dù hắn không cùng màu da với người khác, thì có ai dám chế giễu hắn?
Cho nên, cuối cùng, nhỏ yếu mới là nguyên tội!
“Rất nực cười!”


Rod cười cười, giọng điệu có vẻ hơi châm chọc.
Kẻ mạnh không đấm về phía người mạnh hơn, để chứng minh sự mạnh mẽ của mình.
Trái lại còn ra tay với kẻ yếu, để thể hiện sức mạnh của mình.
Vậy còn gọi là kẻ mạnh sao?


Nói cho cùng, đều là một đám hèn nhát chỉ biết giương nanh múa vuốt mà thôi.
Thấy nụ cười trên mặt Rod, thanh niên da trắng kia lập tức hơi khó chịu: “Cười cái gì!”
Chuyện phát triển không theo hắn dự liệu.
Hắn vốn cho rằng tên mềm yếu này sẽ khóc ròng ròng vì bị bạn gái bỏ rơi.


Kết quả, Rod lại rất bình tĩnh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Đặc biệt là nụ cười đáng ch.ết koa.
Giống như một lưỡi đao, lột bỏ lớp ngụy trang của hắn, trực tiếp đâm vào trái tim của hắn.
Để bộ mặt chân thật nhất của hắn, bại lộ dưới ánh mặt trời.


“Mới ba ngày, mà mày đã quên bài học lúc trước rồi sao?”
“Xem ra hôm nay phải cho mày nhớ lâu một chút, để mày biết có thứ còn đáng sợ hơn cả thất tình!”
Một luồng khí nóng xông thẳng lên não.


Thanh niên da trắng thẹn quá hóa giận, đi đến bên cạnh xe, muốn dạy dỗ tên khốn đáng ch.ết này.
“Dạy dỗ tao?
Rod mỉm cười, ánh mắt mang theo vẻ nghiềm ngẫm.
Nghiêm túc chứ?
“Vậy được rồi.”
Rod mở cửa bước xuống xe.
Bóng tối cực lớn bao phủ lấy thanh niên da trắng, giống như là ác mộng vậy.


Lửa giận trong lòng lập tức biến mất, không còn xót lại chút nào.
Nhìn cơ bắp cường tráng, tràn ngập lực áp bách của Rod.
Thanh niên da trắng nuốt nước miếng ‘ực’ một tiếng, bản năng cảm thấy sợ hãi.
Mấy tên đi theo sau lưng hắn cũng sợ ngây người.


Đây còn là tên hèn nhát bị họp bắt nạt mà không dám đánh trả sao?
Vậy cảm giác áp lực khiến người ta rợn tóc gáy này là thế nào?
Cảm giác. . . giống như không đối mặt với một con người, mà là đối mặt với một con dã thu đã đói bụng rất lâu.






Truyện liên quan