Chương 29: Xin lỗi, rơi bút!
Không thích hợp!
Cảm nhận được ánh mắt nóng bóng chung quanh, đều như chỉ hận không thể ăn hắn vậy.
Rod nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Coi như hắn đẹp trai như Leonardo, dáng người như Captain, Ameraca.
Thì cũng không đến mức khiến nhiều thiếu nữ ngàn dặm đưa ngọc trai, không kịp chờ đợi muốn tìm tòi sinh lý học với hắn như vậy chứ?
Chứng tỏ, trên người hắn xuất hiện thứ gì đó mà hắn không biết.
“Tan học phải đến bệnh viện kiểm tra!”
Rod nghe xong một bài giảng, chỉ cảm thấy như bị giày vò.
Chung quanh toàn là thiếu nữ thì cũng thôi.
Mà những thiếu nữ này đều là các cô gái xinh đẹp và có dáng người đẹp nhất lớp.
Người USA tương đối trưởng thành sớm, đặc biệt là nữ, quá 90% người đã ăn trái cấm khi con trẻ.
Trong 100 nữ sinh viên, phải có 99 người đã có kinh nghiệm về mặt đó.
Thậm chí không thiếu người có kinh nghiệm n some, tham gia party chăm sóc bào ngư tập thể.
Vì hấp dẫn người khsac, những sinh viên này đều ăn mặc tương đối to gan và bại lộ.
Váy ngắn miễn cưỡng che được bắp đùi, quần soóc ngắn để lộ hơn nửa mông.
Chính là những trang phục thường thấy nhất.
Ngồi giữa một đám con gái, mặc kệ Rod nhìn về phiasn ào, cũng đều là một mảnh đèn xe trắng bóng và đôi chân dài.
Trong loại không khí này, có thể không có phản ứng gì sao?
Huống chi, huyết thống người sói ban cho hắn khứu giác và thính giác cực mạnh.
Có thể ngửi thấy rất nhiều hương vị đặc hữu trên người các cô gái.
Những mùi hương này hỗn hợp lại với nhau, lại giống như có ma lực đặc thù, khiến cho máu toàn thân hắn đều đang sôi trào.
Rod cắn răng, cưỡng ép đè nén thú tính đang sôi trào trong người.
Không ngờ, mình có thể khắc chế dục vọng giết chóc, nhưng chỉ mấy cô nàng này, lại suýt nữa làm mình mất khống chế.
“Hít thở. . .”
Rod để hai tay lên bàn, nhắm mắt lại, muốn để mình tỉnh táo lại.
Nhưng trong đầu toàn là đùi trắng bóng và đèn xe trắng nõn đầy đặn như sắp tràn ra ngoài.
Càng tỉnh táo thì trong lòng lại càng xao động.
Cót két!
Trong lúc lơ đãng, ngón tay hơi dùng sắc, khiến bàn đã biến dạng.
Rod thầm nghĩ không ổn, hắn cảm thấy bây giờ mình thở cũng ra khí nonngs.
Mẹ nó!
Nếu tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy mình sẽ không khống chế được bản thân.
Nếu không cẩn thận biến thân trước mặt nhiều người như vậy, thế thì vui rồi.
Với thực lực của hắn bây giờ, hoàn toàn có thể tàn sát hết người bình thường ở đây.
Cho dù có súng, chỉ cần không phải súng trường, có lẽ còn không bắn thủng da của hắn.
Tuy nhiên, đối mặt với quân đội có khoa học kỹ thuật thì phải làm sao?
Đạn pháo, bom, đạn hạt nhân. . .
Đừng nói là người sói… cho dù là rồng đến đây thì cũng phải ch.ết.
Hắn cũng không muốn bị quân đội bắt lại, sau đó cắt miếng nghiên cứu.
“A. . .”
Đúng lúc này, một tiếng kêu đè nén truyền đến.
Rod nhìn thấy cô nàng tóc đỏ kia đang trợn tròn mắt nhìn đũng quần của hắn.
“To như thế. . .”
Vivian lẩm bẩm, bản năng đưa tay về phía sách vở trên bàn để ước lượng.
Quá kinh người!
Vậy mà còn dài hơn cả bài thi.
Đây là quái vật gì?
Đây là trình độ mà con người có thể đạt được sao?
“Quái vật!”
Nghe tiếng lẩm bẩm kia, khéo miệng Rod hơi giật giật.
Không phải đâu, cô nàng này là biến thái à?
Loại chuyện này có thể nói thẳng ra được sao?
Hắn cho rằng mình đã rất biến thái rồi.
không ngờ lại còn có người còn biến thái hơn.
Chú ý đến ánh mắt của Rod, Vivian hơi đỏ mặt, vội vàng thu hồi động tác ước lượng kia.
Cầm sách trên bàn chặn tầm mắt của Rod.
“Không bị hiểu lầm là biến thái chứ?”
Sắc mặt Vivian đỏ bừng, có loại cảm giác muốn đào hố rồi chui vào.
Quá to gan!!
Sao nàng dám quang minh chính đại mà ước lượng ở trước mặt người khác chứ.
Không khác gì đám nữ lưu manh trong trường cả.
Có điều… thật sự là quá kinh khủng nha.
Vivian nhìn xuyên qua sách, nhìn cơ bắp hoàn mỹ của Rod, hô hấp không khỏi gấp rút hơn.
Ánh mắt long lanh như nước, quyến rũ như có thể chảy ra nước.
Nếu như có thể làm bạn trai của nàng thì tốt rồi.
Lại nói, hình như Emma đã chia tay với Rod?
Vậy chẳng phải là nàng cũng có cơ hội sao?
Vivian đang thất thần, đột nhiên một giọng nói bất đắc dĩ truyền đến.
“Xin lỗi, tôi làm rơi bút, có thể tránh ra một chút không!”
A?
Vivian phản ứng lại, đối diện với ánh mắt kỳ lạ của Rod.
Nàng không nhịn được mà dùng sách che mặt, thật là mất mặt nha.
Rõ ràng đã quyết định sẽ làm trap girl giống những người bạn khác, vì sao lại còn xấu hổ như vậy chứ.
Quá mất mặt!
“Nhặt đi!”
Vivian hơi chuyển mông về sau, hai chân mở ra, thuận tiện để Rod nhặt bút dưới chân nàng.
“Hử. . .”
Cô nàng này. . . cố tình à?
Khóe miệng Rod co quắp lại, nhìn cô gái hoàn toàn không để ý mình mặc váy cực ngắn này.
Váy ngắn nhủ vậy, trước mặt cũng chỉ có thể che khuất đùi, coi như ngồi bình thường thì cũng phải chú ý, không cẩn thận là sẽ lộ hàng.
Bây giờ lại mở rộng chân, hắn không muốn chú ý cũng khó khăn.
Rod hít sâu một hơi, dời ánh mắt đi, cố gắng không nhìn hình ảnh hương diễm gần trong gang tấc.
Cúi người, đưa tay nhặt bút bi.
“Sao không có?”
Sờ nửa ngày vẫn không sờ được bút, Rod cúi đầu nhìn lướt qua.
Khóe mắt lơ đãng liếc qua bên dưới làn váy.