Chương 7: Quỷ nhỏ
Bốn năm sau.
Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng chan hòa đua nhau rọi sáng nhân gian xinh đẹp.
Đêm hôm qua có mưa nhưng chẳng cảm giác được một tí mát mẻ nào.
Mặt trời vừa hừng đông, thời tiết nóng gay gắt như đập vào mặt người. Nằm ở trên giường, Đậu Mật Đường trên mặt phi hồng ngượng ngùng cười. Miệng cô còn nói lơ mơ không ai rõ.
Một giọng nói trẻ con vang lên:
"Mật Đường bảo bối, Mật Đường bảo bối. Mặt trời đã rọi quá mông ngươi, còn không chịu rời giường sao?" Đậu Tiểu Phượng dùng đôi tay mập mạp nhỏ bé của mình véo mũi cô!"Mật Đường bảo bối, nếu ngươi không rời giường, công chúa Phượng sẽ bóp gãy mũi của ngươi!"
"Công chúa Phượng, ẹ ngủ thêm năm phút nữa đi!" Đậu Mật Đường trở mình, muốn tiếp tục ngủ một chút nữa. Bốn năm, cô chưa từng mơ được đêm hôm đó. Hôm nay, thật vất vả mới được mộng đẹp, lại bị tiểu quỷ xáo trộn. Suy nghĩ một chút cảnh trong mơ, Mật Đường cảm giác thật ấm áp cùng hạnh phúc. Hắn vẫn vậy, vẫn dịu dàng săn sóc cô. Nghĩ đến cùng hắn trong mộng triền miên, gương mặt lại lơ lửng mấy tầng mây đỏ ửng.
"Không được, con không chịu đâu! Mật Đường bảo bối, đứng lên, mẹ nhanh đứng lên!" Đậu Tiểu Phượng lại tấn công chỗ gây cười của cô.
"Công chúa Phượng, thật bá đạo nha! Mẹ rất vất vả tốt nghiệp đại học, thoát khỏi sự quản giáo của giảng viên. Không nghĩ tới, lại bị tiểu quỷ khi dễ! Mẹ thật sự khổ, muốn ngủ người ta cũng không cho ngủ!" Đậu Mật Đường không đấu lại được con gái, đành mở cặp mắt buồn ngủ tèm nhem ra. Ai, một hồi mộng đẹp, liền tiêu biến nhanh.
Bốn năm, người đàn ông kia đi nơi nào? Hắn không phải nói, nếu duyên phận chưa hết, nhẫn đầu rồng sẽ đưa họ tới với nhau sao?
Đậu Mật Đường ngắm chiếc nhẫn trước ngực lại buồn bã. Một dây mảnh đỏ, xâu qua nhẫn, đeo trên cổ trắng ngần. Bắt đầu từ ngày ấy, vật này chưa từng rời cô.
Sợi dây tơ hồng này có thể xuyên qua nhẫn, có thể nối duyên cô cùng hắn không?
"Mật Đường bảo bối, mẹ còn ngớ ngẩn cái gì? Hôm nay, mẹ không phải đi phỏng vấn sao?" Đậu Tiểu Phượng dùng tay nhỏ bé gạt phắt ý nghĩ sâu xa của mẹ.
Trời ạ, chỉ lo nghĩ cảnh trong mơ, lại quên việc phỏng vấn. Đậu Mật Đường vội vàng rời giường.
"Mật Đường bảo bối, bà ngoại đã làm xong bữa sáng, kêu mẹ cùng công chúa Phượng đi ăn cơm!" Đậu Tiểu Long đi vào phòng ngủ của Mật Đường, cũng giọng trẻ con nói.
"Long thái tử, mẹ đã biết. Con mang công chúa Phượng đi ra ngoài, các con nhanh ăn cơm đi. Bằng không, chúng ta sẽ muộn!" Đậu Mật Đường vừa tìm đôi dép lê, vừa ra lệnh Đậu Tiểu Long mang em gái đi ra ngoài.
"Công chúa Phượng, cùng anh trai ăn cơm đi!" Đậu tiểu long giống ông cụ non, lôi Tiểu Phượng ra ngoài. Mật Đường cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn. Cô âm thầm nghĩ: Hai đứa trẻ này, có nét giống cô, lại không có nét giống cô. Hai đứa con chắc giống người đàn ông đó hơn?
Đậu Mật Đường vừa rửa mặt, vừa đánh giá lại chính mình.
Gương mặt còn vẻ trẻ con, khóe miệng dính bọt kem đánh răng. Cặp mắt to tròn, con ngươi đen thẳm, mang theo khí chất khác biệt. Lông mi dài như điệp, nhẹ nhành phe phẩy làm cặp mắt phá lệ mê người. Mũi khéo léo mà thẳng thắn Môi anh đào hồng nhuận, da thịt trắng nõn trơn bóng như ngọc, quả thực là tạo vật tuyệt vời! (Tuyết Thiên: chị ý mắc bệnh tự kỉ)
Có khi cô cũng tự hỏi mình, có thật là cô đã sinh con chưa.
Mẹ? Suy nghĩ cảm thấy buồn cười! Mỗi ngày bị mẹ kêu Mật Đường bảo bối, cũng được thăng cấp làm mẹ rồi!
Bởi vì mẹ gọi cô Mật Đường bảo bối, hai tiểu quỷ kia cũng học theo gọi cô Mật Đường bảo bối!
Từ khi chúng biết nói, đã xưng hô cô như vậy! Thế cũng tốt, cùng hai con đi dạo, lỡ gặp được người quen cũng không xấu hổ!
Bốn năm trước, mẹ biết chuyện cô mang thai, nhất quyết muốn cô phá đi! Nhưng cô sống ch.ết không chịu, để sinh ra chúng! Chính cô cũng không biết, cô cố chấp vậy để làm gì. Là vì đàn ông kia? Hay là không dứt được đêm ấy? Hay vì chiếc nhẫn đầu rồng? Hay vì tờ giấy kia? Cho tới bây giờ, cô không rõ, và cô cũng không muốn biết rõ!
Bốn năm trước, vì tránh tiếng xấu ăn cơm trước kẻng (có thai trước hôn nhân), mẹ con cô rời thôn Tảo Thụ Loan. Vào thành thị này, thuê 1 ngôi nhà nhỏ, sống cuộc sống an nhàn!
Trường học biết việc cô dùng 1 quả thận ẹ, lại muốn chăm sóc mẹ trong khoảng thời gian dưỡng bệnh. Cho nên, trường học cho cô tạm nghỉ học một năm. Thời gian này, vừa vặn để cô hạ sinh đôi song sinh này.
Hai đứa trẻ này, là do cô muốn sinh ra. Vậy người đàn ông đó đâu? Hắn rốt cuộc ở nơi nào? Vì sao bốn năm qua vẫn không có một chút tin tức? Chẳng lẽ, hắn lừa mình? Vậy hắn để nhẫn và tờ giấy làm gì?
"Mật Đường bảo bối, mẹ còn ngẩn ngơ cái gì? Mẹ mà tiếp tục ngẩn ra đấy, con cùng Long thái tử đều đến muộn." công chúa Phượng sốt ruột lên tiếng, âm thanh vọng từ phòng ăn đến tai cô. Thanh âm non nớt của con đánh gãy suy nghĩ của Đậu Mật Đường. cô vừa cười vừa lắc đầu, cười thầm chính mình si tâm vọng tưởng.
"Công chúa Phượng không cần hoảng, mẹ sẽ xong ngay!" Đậu Mật Đường nhanh chóng rửa lại mặt, chải tóc. Chạy đến phòng ngủ, thay chiếc váy mới mua để đi phỏng vấn xin việc. Đây là chiếc váy công sở trắng, mua ở chợ phố. Vừa thấy là biết đẹp, đáng tiếc không phải hàng hiệu. Cũng may, Đậu Mật Đường diện mạo xuất chúng!
Đậu Mật Đường xoay một vòng trước gương, tự nhận là hình tượng cũng không tệ lắm. Ha ha, cái khác cô không muốn nói, mình đi trên đường cũng được coi là dễ nhìn.
Mật Đường vừa bước ra khỏi cửa phòng, lập tức phát hiện hai tên tiểu quỷ kia đang kinh ngạc.
"Mật Đường bảo bối, mẹ hôm nay thật đẹp nha!" công chúa Phượng thấy Mật Đường sửa soạn, không khỏi lượn quanh cô vài vòng. Bé gái, đều thích quần áo xinh đẹp. Công chúa Phượng cũng vậy, không ngoại lệ! "Mật Đường bảo bối, khi nào ngươi có tiền, cũng mua quần áo như vậy cho con nha?"
"Công chúa Phượng, mẹ kiếm được tiền, nhất định cho con váy công chúa đẹp nhất!" Mật Đường búng nhẹ mũi Đậu Tiểu Phượng, cười tủm tỉm đáp ứng.
Đậu Ngọc Nga mặc tạp dề, từ phòng ăn đi ra."Mật Đường bảo bối, con không ăn điểm tâm?" Thấy con gái, liền biết tật xấu của cô lại tái phát. Cô không hay ăn bữa sáng, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì! huyết áp của cô luôn thấp. Nhìn sắc mặt cũng thấy! Người phụ nữ khi sinh con sẽ mất máu, mà cô lại càng thiếu máu hơn. Nha đầu vẫn không chịu đi kiểm tr.a một. Nói không chừng, cô thật sự bị hội chứng thiếu máu!
"Mẹ, hôm nay rời giường muộn. Bữa sáng ngày mai, con nhất định ăn." Mật Đường cười một cái, liền mang theo hai con ra cửa.
Giao thông buổi sáng hay tắc đường. Đi một mình còn khó bắt xe. Huống chi, Đậu Mật Đường còn mang theo đứa nhỏ! Mắt thấy một người đàn ông lại chen lên phía trước mình. Đậu Mật Đường một trận hờn giận. Người này sao lại có tố chất kém như vậy! Thấy cô dắt hai đứa trẻ còn cố ý cướp xe. Đậu Mật Đường chưa kịp phát tác, Tiểu Phượng đã mở miệng !
"Chú ơi, chúng con có thể lên trước được không? Con mà không bắt kịp chuyến xe này, nhất định sẽ muộn. Mà muộn sẽ bị thầy giáo mắng !" Tiểu Phượng ánh mắt vô tà, nhìn người đàn ong đằng trước, làm hắn ngượng ngùng nhường chỗ.
"Để chú ôm con nha." Người đàn ông nọ vừa nói xong đã thấy Tiểu Phượng leo lên ta-xi ngồi, Mật Đường cười cười cũng không nói cái gì, cùng Tiểu Long lên xe mà đi. Tiểu Long liền nói lời cảm tạ."Cám ơn chú!"
Nhìn Tiểu Phượng đáng yêu, Tiểu Long trầm ổn hiểu biết. Đậu Mật Đường cảm thấy thật hạnh phúc.
Bởi vì bốn năm trước, cô chẳng những cứu được tính mạng của mẹ, ông trời lại ban cho cô thêm 2 bảo bối. Cô đối với mẹ tràn ngập kính yêu, đối với ông trời cảm tạ. Thấy hai tiểu quỷ đáng yêu, Mật Đường lại vui vẻ không thôi
Bởi vì có mẹ, Đậu Mật Đường không cảm giác cô đơn tịch mịch, bởi vì có hai tiểu quỷ, cô mới cảm giác được vui vẻ cùng hạnh phúc. Một nhà bốn người luôn tràn ngập tiếng cười! Nếu người đàn ông kia cũng trở thành thành viên trong gia đình thì thật tốt a......
Mật Đường lắc đầu, mình lại suy nghĩ nhiều!
"Đậu Mật Đường hôm nay phải đi phỏng vấn! Mày lại để tinh thần hoảng hốt! Dựa vào trạng thái của mày bây giờ người ta sẽ cho qua vòng phỏng vấn sao? Nếu mày không vượt qua được, cuộc sống của cả gia đình làm sao bây giờ? Đậu Mật Đường, cố lên! Chỉ được thành công, không được thất bại! Yaaaa!" cô dặn dò chính mình, không ngừng cố lên.
"Mẹ, nên xuống xe." công chúa Phượng túm túm quần áo Mật Đường, nhắc nhở cô ta-xi đã đến nhà trẻ. Đậu Mật Đường dẫn hai đứa nhỏ đi qua cổng. Thầy giáo Khương Ngọc Lâm đã đứng đấy tươi cười nhìn họ.
"Thầy Khương, buổi sáng tốt lành!" Hai đứa trẻ liền chào hỏi thầy. Hòa ái dễ gần thầy Khương nhanh chóng đáp lại."Tiểu Long Tiểu Phượng, buổi sáng tốt lành!"
"Thầy Khương, tôi còn phải đi phỏng vấn. Tiểu Long Tiểu Phượng, lại nhờ thầy dạy bảo!" Đậu Mật Đường cùng thầy giáo chào hỏi vài tiếng, rồi nhanh chóng rời đi.