Chương 8: Khổng tước kiêu ngạo
Từng chiếc xe bíp còi ing ỏi mà đi qua.
Đậu Mật Đường đứng trong trạm đón xe, vẫy mãi mà không có! Thất vọng! Mỗi chiếc xe đều đông nghịt. Mỗi người đều vội vàng. Người đi đường lo lắng, xe buýt, tắ-xi chật như nêm, vĩnh viễn là vậy!
Một chiếc xe hơi lướt qua chỗ Đậu Mật Đường, vừa vặn trúng vũng nước đọng bên dưới, nước bẩn văng khắp nơi. Đậu Mật Đường cúi đầu nhìn, váy trắng biến thành váy đốm, "hoa váy" nha. Trời ạ, làm sao cô đi phỏng vấn được a?
Lửa giận bùng phát!
"Ê, dừng xe, dừng xe lại!" Đậu Mật Đường chạy theo chiếc xe đang đi chầm chậm kia. Làm quần áo của cô thành dạng này, cư nhiên lái xe bỏ chạy. Giàu có thì sao? Mắt không nhìn thấy được người nghèo à?
Xe chậm rãi dừng lại, cửa kính xe dần dần hạ xuống. Dung nhan xinh đẹp dần dần lộ ra. Tóc dài uốn lọn ốp vô mặt kèm theo một cái kính mát. Vẻ mặt ngạo mạn, làm cho người ta cảm thấy cô ta giống nhất khổng tước kiêu ngạo."Cái gì? Cô chạy theo xe tôi làm cái gì?"
Trời ạ! Thật đúng là một người phụ nữ ngu ngốc! Còn dám hỏi cô vì sao đuổi theo xe? Chẳng lẽ cô ta không thấy vệt bẩn trên váy cô sao?
"Vì đuổi theo cô? cô xem đi, cô làm quần áo tôi biến thành dạng này này !" Đậu Mật Đường chỉ vào bộ váy của mình.
"Hừ hừ, chẳng qua là bộ váy rẻ tiền! Có cái gì ngạc nhiên !" khổng tước kiêu ngạo từ trong lỗ mũi hừ một tiếng. Từ trong túi xách lấy ra 500, giơ trước mặt Đậu Mật Đường."Quần áo của cô chắc không được năm trăm đi?"
"A, cô là người sao lại không biết phân rõ đúng sai? Cô cho là đây là vấn đề của việc này ư? Tôi hôm nay phải đi phỏng vấn! Cô làm mất cơ hội của tôi, cô nuôi được cả nhà tôi sao? Cho dù váy của tôi không đáng giá, cô cũng không thể như thế được? Có tiền nên giỏi sao? Cô cho rằng có tiền mới là người à !" Đậu Mật Đường bị thái độ của người phụ nữ này chọc giận, cô giống một chú mèo hoang nổi cáu.
"Đúng vậy, có tiền thì giỏi sao? Làm dơ quần áo của người ta thì nên xin lỗi chứ?" người đi đường cũng bắt đầu lên án.
"Cô muốn thế nào? Rốt cuộc muốn bao nhiêu?" Khổng tước trên xe có chút không kiên nhẫn. Một đám bà tám vây quanh xe cô, đầu cô cũng sắp nổ tung rồi.
"Tôi không cần tiền, tôi muốn lời xin lỗi!" muốn lấy tiền để mua tất cả sao? Quá coi thường người khác! Đậu Mật Đường tính lại bướng bỉnh. Cô không cần tiền, cô muốn người phụ nữ này nhận lỗi trước mặt mọi người.
"Đúng, không cần tiền. Tiền, không quan trọng." Người đi đường tiếp tục ồn ào."Có tiền liền rất giỏi sao? Có tiền là có thể tùy ý bắt nạt người sao? Xin lỗi, phải để cho cô ta nhận lỗi!"
Khổng tước kia thấy vậy thấp giọng nói một câu "thực xin lỗi", liền lái xe mà đi. Nhìn một đường khói xe, Đậu Mật Đường bất giác cười rộ lên."Ha ha, nói thực xin lỗi, cũng không khó lắm a!"