Chương 10
Khi ánh mắt của ngươi luôn không tự chủ được vây quanh một người, cẩn thận, đừng để tình yêu bắt được.
Từ lúc nhìn thấy người thợ săn lớn tuổi đó trở đi, Zero trên mặt vẫn luôn là mỉm cười, chẳng biết tại sao, cảm thấy được có chút làm cho người ta không khỏi nhớ tới mùi máu ngọt lành kia, sự đau thương trong đó, muốn ngừng mà không quên được... Ngón tay Aidou chạm lên môi của mình, bên trong vẻ ngoài chán ghét, lại là một linh hồn khiến người ta không thể nào vứt bỏ, “Haizz... Ngay từ đầu đáng lý ra không nên đến gần hắn. Càng tới gần, biết càng nhiều, lại càng không thể rút ra. Thật sự là quá nguy hiểm, ngươi quả thực là một nhân vật nguy hiểm...” Khiến cho cậu không thể không chú ý người này, quả thực giống như bị thôi miên rồi.
“Cái gì nhân vật nguy hiểm?” Từng ngón tay của Kain nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cậu em họ của mình, “Từ nãy đến giờ em luôn ngẩn người như vậy.”
“Đang nghĩ về thầy giáo mới kia... Cảm thấy được có chút nguy hiểm. Rốt cuộc ông ta là ai, có thể đến gần Zero Kiryuu như thế...” Aidou ở trong tiềm thức hung hăng đánh mình một cái, không thể còn muốn... Từ lúc hút máu của hắn mình trở nên điên rồi. Ahhhh! Nhất định là bởi vì nó liên quan đến dòng máu thuần chủng. A a a! Ngày đó tại sao cứ luôn luẩn quẩn trong lòng? Tại sao hôm đó mình lại thức dậy giữa chừng như vậy, còn bị dĩa bánh ngọt kia hấp dẫn ~~~ nhưng nếu không có sự cố đó, có lẽ cả đời đều bị cái tên kia lừa, không biết dưới lớp mặt nạ chỉ toàn hung hăng cùng lạnh lùng kia, lại che giấu một linh hồn đầy sẹo như vậy.
Lại ngẩn người... Kain thở dài một tay vòng qua cánh tay của Aidou, một đường kéo thẳng cậu đến phòng ngủ. Trời sắp sáng, Kaname - sama cũng đi rồi, nếu cứ tiếp tục dây dưa tại đây thế nào cũng gặp nữ sinh khối Ngày, tự dưng rước lấy phiền toái. “Đi thôi.”
“Hả?” Aidou vừa phục hồi tinh thần lại quay đầu nhìn quanh, “Cái gì?!!! Sao chỉ còn hai người chúng ta? Khi nào thì...?”
- -*--
Cho ngay một viên chocolate lớn vào miệng, vị ngọt tan ngay khi chạm vào đầu lưỡi, tiếp theo chỉ còn vị đắng đọng lại... Zero ngồi cạnh cửa sổ dường như mệt mỏi nhắm mắt lại, thanh chocolate ngay lập tức phát huy tác dụng làm dịu cơn khát của cậu, vì thế mà cặp răng nanh nhỏ vừa mới dài ra cũng yên phận lui trở vào trong.
“Ghét nhất vị ngọt... Sẽ làm con người bị lạc trong đó, đạt được thỏa mãn trong ngắn ngủi, sau đó khi đối mặt với vị đắng lại muốn nó nhanh chóng biến đi. Zero Kiryuu, nếu yên bình tận hưởng cuộc sống này, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi.” Zero thấp giọng nói xong, lại một lần nữa lấy một viên chocolate lớn cho vào miệng.
Nhớ về trước đây, từng nhiều lần do dự suy nghĩ, chính mình có thể hay không biến thành một loại quái vật không phân biệt được thiện ác. Bởi vì lúc đó còn nhỏ chưa hiểu biết nhiều, luôn mở to mắt nghe lời người lớn nói, nhưng cuối cùng bản thân tìm ra lại là loại chân tướng gì. Cũng đã từng nghĩ qua, cha mẹ, rốt cuộc hai người tồn tại vì cái gì? Người bảo vệ nhân loại, người truy sát vampire? Hay chỉ là một trong những công cụ mù quáng của Hiệp hội? Nhưng bất luận thế nào, với cậu cùng Ichiru mà nói, cha mẹ mãi là cha mẹ, là những người thân quan trọng nhất, cho bọn họ sinh mệnh, nuôi nấng bọn họ lớn lên, không một câu than phiền đòi báo đáp. Cho nên không thể tha thứ, người đàn bà dưới ánh trăng đã cướp đi tất cả ánh mặt trời của cậu, vampire.
Chỉ cần là vampire chủ động tấn công giết ch.ết nhân loại, kết liễu bọn chúng là trách nhiệm của một hunter, nhưng cậu không muốn dùng thân phận hunter đi gặp cô ta, bởi vì với cậu, thứ mãnh liệt nhất, không phải thân phận hay trách nhiệm, mà là hận, mầm mống cừu hận bị lưu lại đối với kẻ đã gieo mầm nó.
“Ta sẽ tìm được ngươi, sau đó giải thoát cả hai chúng ta khỏi cơn ác mộng này.”
- -*--
“Kaname - sama vẫn ở nguyên trong phòng sao? Ngày hôm qua cũng thế, không biết là có chuyện gì.”
Ngoài cửa là thành viên của khối Đêm đang lo lắng, phía bên kia, Kaname vẫn đang trầm mặc nằm trên chiếc tràng kỷ nhung đỏ yêu thích của anh... Biết cứ tiếp tục như vậy đi xuống sẽ làm cho bọn họ càng thêm lo lắng, nhưng anh cần phải nghiêm túc suy nghĩ về tất cả mọi chuyện bây giờ. Anh, đối với Zero Kiryuu, rốt cuộc là cảm giác gì?
Ngay từ thời điểm đầu tiên nhìn thấy cậu, Zero Kiryuu là kẻ địch của anh – một hunter, có thể coi là tình địch, sau này tính toán lại, cậu ta có nhiều điểm rất đáng để sử dụng, vì thế trở thành một trong những quân cờ trọng yếu của anh. Nhưng gần đây... Vì cái gì anh lại luôn vì một quân cờ, một ex – human mà tâm tình rối loạn như thế này, anh trước nay luôn giữ cho mình bình tĩnh, vì tin chắc mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình, nhưng con người này... Tại sao chỉ cần lướt qua ánh mắt của cậu ta lại khiến anh phập phồng, hỗn loạn không yên. Rốt cuộc là chuyện gì, vừa nghĩ đến người kia hận mình đến mức nào, một sự khó chịu không hiểu tại sao cứ nhói lên trong tim, tức giận đến mức muốn phá hủy tất cả.
Zero Kiryuu, cậu rốt cuộc đã làm gì ta? Người thuần chủng mệt mỏi nhắm mắt lại, chính là vừa tiến vào bóng tối, đôi mắt kiên định tràn ngập hận ý cùng tuyệt vọng kia lại hiện ra ở trước mặt mình, đuổi đi không được.
Mối hận đó, Kaname đương nhiên biết nhằm vào chính là ai, mà nó cũng là một trong những lợi thế quan trọng của anh, chính nó đã biến người kia thành một quân cờ trên bàn cờ anh dàn ra. Nhưng mỗi khi nghĩ đến mục tiêu của nó cũng hướng về phía mình, dù cho chỉ là một chút, vẫn làm cho anh... Quả thật không giống mình tí nào. Khi nào thì ảnh hưởng của cậu ta đối với mình lại sâu đến như vậy? Sâu đến mức lúc anh phát hiện ra, cũng đã biết đây không phải là vì lo lắng cho Yuuki, nhưng không thể nào rút tay về.
Không được... Tuy rằng không phải thật sự là anh của Yuuki, nhưng ta đã thề sẽ mãi bên cạnh Yuuki, đem Yuuki trở thành người quan trọng nhất, cho em ấy một cuộc sống bình yên hạnh phúc. Đó không phải là nguyên nhân ta tự nguyện tiến vào học việc Cross sao?
Zero Kiryuu, tuy rằng cảm thấy cậu rất đáng thương, nhưng ngay từ đầu, cậu đã nằm trong ván cờ của ta, hiện giờ đã không còn đường lui thối lui.
Đến lúc tất yếu, ta sẽ không do dự...
... Hy sinh cậu!
- -*--
Đem từng đợt sóng trong lòng ép vào nơi sâu nhất của linh hồn, Zero đã khôi phục bộ dáng của ngày xưa, có chút lạnh lùng, có chút kỳ quặc khó hiểu, còn có chút khiến người khác chán ghét. Nhưng không một ánh mắt nào hướng đến cậu như mọi khi, cả ngày hôm qua cậu giam mình trong phòng, nơi này hình như xảy ra chuyện gì, bầu không khí thật lạ, không lẽ vì ông nội của Ichijou – người đứng đầu Viện nguyên lão hiện tại đến đây nên cảm thấy lo lắng. Ngay cả Zero xuất hiện đều không có phát giác, hay là đã chán việc lộ liễu theo dõi cậu rồi.
Vì sự bình yên của những vampire khối Đêm à... Zero không có đi xuống thang lầu, đơn giản là ở trên lầu nhìn. Chính lúc này, Kaname mở cửa phòng đi ra, liếc mắt một cái xem như không nhìn thấy cậu, bình thản đi xuống. Những vampire có mặt ở dưới đều nhanh chóng đứng dậy cúi mình cung kính, có vẻ sắp có kịch hay, thật may mình không phải là một trong những diễn viên của nó.
Tiếp theo, xuất hiện một ông lão, cũng là vampire và có vẻ như là nguyên nhân của bầu không khí kì lạ này, được xem như ngang hàng với Hội trưởng Hiệp hội Hunter, Nhất ông Asato Ichijou. Khi tiến vào lạnh lùng khinh thường liếc nhìn cậu một cái.
Có vẻ như là chuyện nội bộ của vampire, thật sự không nên can thiệp quá sâu, nhưng mà vị quân vương của bọn họ nhìn có vẻ như cũng đang thưởng thức kịch hay, không hề có ý giấu diếm, vậy thì tại sao cậu lại có tật giật mình. Nghĩ như vậy, Zero liền yên tâm thoải mái xem trò vui không bình thường này.
Nội dung phía dưới không hề làm cho Zero cảm thấy một chút hứng thú, chỉ có hai sự kiện làm cho cậu thay đổi ánh nhìn trong chốc lát, một việc là Aidou Hanabusa bị tát một cái, việc thứ hai, là Yuuki đột nhiên xuất hiện.
Cậu vẫn luôn nghĩ Kaname Kuran là một vampire máu lạnh dối trá, nhưng có vẻ, anh ta chỉ máu lạnh với những kẻ xa lạ, hoặc là kẻ địch. Cái tát vừa rồi, dường như là bảo vệ Aidou... Thì ra anh ta cũng có tâm, quên mất, đương nhiên là có tâm, ai cũng biết anh ta đối với Yuuki là đặc biệt dịu dàng cùng quan tâm.
Zero ở trong lòng nhẹ nhàng hít một hơi, quay mắt thản nhiên nhìn về phía ánh mắt buồn rầu khó xử như muốn nói gì đó của Yuuki, cậu cũng không biết mình có thể làm cái gì. Hơn nữa cậu còn một mối hận phải trả. Một người mang theo loại tình cảm xấu xí này trên lưng, không có cách nào mang lại hạnh phúc cho người khác.
Ngồi trên ghế sa lon trong chốc lát, Zero bỗng cảm thấy thật mệt mỏi, trong đầu vẫn là ánh mắt vừa rồi của Yuuki. Cậu đứng dậy chuẩn bị trở về phòng của mình, nhưng lúc vừa lên hết cầu thang lại đột nhiên cảm giác không khí có chút khác thường, nhìn cẩn thận chung quanh, ra là tên ngốc Aidou, cậu ta đang ngồi xổm trước cửa phòng, đeo một vẻ mặt chán chường giống như trẻ con vừa mới bị mắng.
“Ngươi ngồi giữa đường thế này thật vướng chỗ.” Chú ý tới khu vực áp suất thấp này, Zero lui lại vài bước đến trước mặt Aidou. Thoạt nhìn giống như một con mèo nhỏ bị ốm... Bởi vì chuyện vừa rồi sao? Không ngờ tên này không chỉ ngốc mà còn trẻ con nữa.
“Ngươi nói xem, ta có phải hay không... Luôn rất lỗ mãng, khiến người khác lo lắng?”
Aidou ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Zero, cũng đứng lên, dùng đôi mắt thạch lục bảo thất thần hỏi cậu.
Zero bỗng cảm thấy đứa trẻ trước mặt thật cô đơn, không giống như bình thường hoạt bát quá mức, chỉ bị trêu một chút liền giơ nanh múa vuốt, thật giống như... Ichiru. Ở trong trí nhớ của cậu, Ichiru luôn vì cơ thể yếu đuối của mình mà thường xuyên tự trách bản thân, cũng giống như Aidou lúc này, tuy rằng bộ dạng tuyệt đối không giống.
“Vẻ mặt này hoàn toàn không hợp với một kẻ như ngươi.” Zero không hề chú ý tới giọng nói dịu dàng vừa rồi của mình giống như trước đây mỗi khi an ủi động viên Ichiru, “Con mèo nhỏ kiêu ngạo lại bốc đồng như trước đây đâu rồi? Mắc mưa? Mới bị đánh một cái liền không đứng lên nổi sao?”
“Ai là mèo nhỏ? ch.ết tiệt thợ săn thối Zero Kiryuu! Ngươi quả nhiên là rất ghét ta?” Aidou lúc này lại tức giận vì bị ‘coi thường’, cũng đã quên mới vừa rồi buồn rầu vì cái gì.
Thật mất mặt, giống như một đứa trẻ... Chính mình cũng chưa từng trải qua chuyện này, bởi vì từ nhỏ đã sớm quen được mọi người chung quanh gọi là ‘sama’ hoặc ‘ngài’. A, đột nhiên cảm thấy hâm mộ những đứa nhỏ có thể thích gì nói nấy.
“Tuy rằng thực chán ghét vampire, nhưng ngươi là một người thẳng thắn, cho nên ta không hề ghét ngươi. Thật sự là kỳ quái, rõ ràng ngươi cũng là một vampire...” Chẳng biết tại sao, luôn luôn nghĩ muốn cưng chiều Aidou như em mình, đứa trẻ này tuyệt không giống Ichiru, nhưng lại muốn bảo vệ nó như bảo vệ Ichiru vậy.
“Con nít có một đặc quyền, đó là nói sai làm sai. Huống gì việc vừa rồi ta cũng thấy rõ, không phải là ngươi sai. Cái sai chính là sự dối trá trong mối quan hệ của giới vampire quý tộc. Ngươi chỉ là muốn bảo vệ Kaname Kuran, không phải sao?” Zero đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc vàng của người trước mặt, thật mềm mại, bây giờ thì cậu có thể hiểu tại sao thầy lại thích vuốt tóc cậu đến như vậy. Cảm giác như là người anh đang cưng chiều em trai vậy. A... Nếu cậu ta biết hẳn sẽ tức giận, đúng là một đứa con nít.
“Ta mới không phải con nít!” Aidou cau mày trừng mắt Zero, “Đừng làm rối tóc ta! Vừa mới tắm xong!”
“Vẫn là loại vẻ mặt này tốt hơn. Nếu nghĩ muốn bảo vệ Kaname Kuran, vậy thì cứ dùng hết sức mình mà bảo vệ. Vì chỉ có con nít mới vì một chút việc vặt như vậy mà từ bỏ ước muốn của bản thân... Nếu lần sau còn giống như vậy phủ định suy nghĩ của mình, ta sẽ làm ngươi khóc đấy.” Zero rút tay về, mỉm cười cho tay vào túi, xoay người trở về phòng, đóng cửa lại.
“Đã nói không phải con nít... Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy?” Aidou nói xong mặt không tự chủ được đỏ lên, tay nhịn không được sờ lên phần tóc mới bị ai đó vò rối, vệt đỏ trên má liền tự động mở rộng đến cả khuôn mặt...
Cuối hành lang, một người vẫn luôn không tự chủ được đặt ánh mắt quanh người hunter, dựa lưng vào tường, cắn nhẹ môi dưới, một thứ tình cảm chưa bao giờ có, tên là ghen tị đem ánh mắt của anh nhuộm thành màu đỏ, sức mạnh không cách nào khống chế phát ra ngoài. Bên tai là âm thanh của những vết nứt chạy dọc, mọi thứ trong chốc lát vỡ vụn rơi xuống phía sau lưng, tạo thành một tấm mạng nhện lớn trên tường, rối vò như tâm anh lúc này...
- ---------------------------TBC- ---------------------------