Chương 11
Sorry mọi người (trong trường hợp còn có ai khác ở đây ngoài mình:))) Vì lâu update như vậy. Vừa mới bị chê là “Edit thô như cái bô”, nên muốn coi lại tất cả những chap mình đã edit xem nó ‘thô’ chỗ nào, rốt cuộc tìm k ra, nhưng đúng là cảm thấy bản edit của mình bị thiếu ‘hồn’, cố gắng sửa mấy ngày nay nhưng có vẻ không khá hơn là bao, hy vọng sẽ cải thiện được điều này một ngày không xa T^T
Hạnh phúc hay bất cứ thứ gì, thường chỉ đến lúc mất đi chúng ta mới biết được nó từng tồn tại.
Một đêm yên tĩnh, mây đen che khuất cả bầu trời, chiếc xe ngựa trắng mang theo bầu không khí u ám thẳng hướng học viện Cross, mở ra một cánh cửa vận mệnh mới...
Chạy đi... Ichiru. Nguy hiểm...
Từng sợi tóc đẫm máu dán chặt vào trán, nhiễu loạn tầm nhìn, rõ ràng là đứa em hiền lành vẫn thường lặng im của cậu, lại tiến đến bên cạnh người đàn bà trong bộ kimono nhuộm đỏ máu của cha mẹ, lộ ra nụ cười tàn nhẫn...
“Ichiru!... Ichiru? Lại ác mộng sao?” Zero đưa tay vén những sợi tóc bết mồ hôi lạnh của cậu... Tại sao lại mơ thấy như vậy? Trong ký ức của cậu, chỉ có khuôn mặt bi thương của Ichiru, sau đó hoàn toàn là một màn đêm mơ hồ. Nhưng tại sao hôm nay lại...? Nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của Ichiru lúc đó... Vẻ mặt... Không thể nào là Ichiru của cậu. “Rõ ràng mọi việc sau đó mình hoàn toàn không nhớ, bởi vì mất máu quá nhiều nên không nhìn rõ được gì... Nhưng giấc mơ này... Làm cho người ta cảm thấy rất bất an, thật giống như...” Zero ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tuy rằng ngoài trời vẫn còn tối, nhưng cũng sắp bình minh rồi.
“Cảm giác sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Giống như mùa đông năm ấy...”
Cho dù luôn cố gắng khống chế không cho mình ngủ quá sâu, nhưng căn bản đây là một trong những thói quen sinh hoạt của nhân loại, Zero cũng không quá chấp nhất chuyện này. Cứ xem mỗi lần như vậy là một lần nhắc nhở, không được quên mối hận này, không được vì cuộc sống an nhàn hiện giờ mà quên đi bi kịch của gia đình. Nhưng giấc mơ hôm nay, rõ ràng không giống với những giấc mơ trước đây... Ichiru vào lúc đó, rốt cuộc là vẻ mặt gì? Tại sao mình lại nhìn thấy em ấy trong nụ cười thỏa mãn như thế, ngay trước thi thể vẫn còn ấm của cha mẹ.
Zero trên mặt lại lộ ra một vẻ thống khổ: “Nhất định là nhìn lầm rồi. Chẳng lẽ đây mới thật sự là những suy nghĩ của mình về Ichiru, cho nên mới phản ánh vào giấc mơ? Không đúng! Không có khả năng! Ichiru, Ichiru trong trí nhớ, là mang theo ánh mắt đau thương, giống như mỗi lần nhịn đau đến muốn khóc lên.”
“Ta vĩnh viễn không bao giờ quên đêm đó...” Từng ngón tay lạnh băng lướt trên hình xăm nơi cổ, Zero ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ bạc len lỏi qua tầng mây đen dày đặc... Vẫn chưa sáng sao? Có lẽ nên ngủ thêm chút nữa? Những vệt tóc bết bướng bỉnh vẫn vương trên trán cậu, từng tầng từng tầng phủ ở trước mắt, đem màu tím lạnh lẽo chất đầy ưu tư che giấu dưới ánh trăng bạc.
Trong căn phòng khác, có một người cũng trầm mặc nhìn thứ ánh sáng mờ ảo sau lớp mây mù... Dường như vị khách kia cũng sắp có mặt tại đây. Kaname như thường lệ ngồi trên chiếc trường kỷ nhung đỏ ưa thích của anh, bình thản nhấp ly rượu đỏ trong tay.
“Tuy rằng không biết ngươi vì sao lại đến đột ngột như vậy, nhưng không quan hệ, ta đã chuẩn bị tốt hết thảy, ván cờ cũng nên bắt đầu, chỉ chờ ngươi bước vào... Vì một thế giới tuyệt đối an toàn cho Yuuki, ta cần ngươi để đi đối phó với kẻ thù chung của chúng ta, Shizuka Hiou.” Nâng ly uống xong một hơi rượu nho ngọt như dòng máu trinh nữ, khóe miệng người thuần chủng tạo thành một nụ cười lãnh khốc đến cực điểm. “Hoan nghênh tiến vào Học viện Cross... Nơi chôn thây của ngươi.”
- -*--
Lại thêm một đêm, thời gian cuồng lạc của vampire. Zero vẫn như trước lẳng lặng đứng ở góc, không nói lời nào, đầu hướng ngoài cửa sổ, ánh mắt chăm chú vào phía trước, nhưng mông lung như đang nhìn vào một không gian khác, trôi dạt đến một nơi không ai biết đến.
Thế giới ban đêm thật yên tĩnh, trong lúc Kaname im lặng đọc sách, tuyệt nhiên không một ai dám phát ra tiếng ồn. Tối nay cũng không có nữ sinh khối Ngày nào dám lỗ mãng xông vào khu phòng học này, bóng dáng của Yuuki hiện lên ở khu rừng cách đó không xa... Tất cả, đều thật bình tĩnh. Nhưng không hiểu sao, Zero lại cảm thấy như mưa bão sắp nổi lên, một loại khủng hoảng không biết từ nơi nào đến. Sự bình tĩnh hiện tại, thật giống như một lớp ngụy trang... Cũng không phải chưa từng có chuyện như vậy, vào buổi chiều bình thường đó, lúc vẫn ngây thơ nghĩ rằng quãng thời gian hạnh phúc sẽ kéo dài vĩnh viễn, cuộc sống lại bị đảo ngược hoàn toàn, tương lai, cũng mất đi phương hướng. Giống như người kia, chỉ có thể từng bước một lần mò trong bóng đêm, nhưng hai tay đã dính đầy dơ bẩn, dù muốn cũng đã không thể trở về như trước kia.
Thông thường, hạnh phúc, chỉ có lúc vĩnh viễn mất đi mới biết được nó đáng quý đến nhường nào, hai từ ‘nếu’ cùng ‘hối hận’ có lẽ cũng vì thế mà xuất hiện. Con người luôn nhớ về thời thơ ấu, cũng bởi vì khi đó mới có thể thuần túy vô ưu tươi cười. Cho dù là chính mình, những người bên cạnh, hay là cả thế giới kia đều đơn giản như vậy, như thế nào lại càng sống càng mệt mỏi? Cho dù nhớ về chuyện trước kia, cũng không có cách nào cười một cách thoải mái như xưa.
Nếu như là trước kia, những lúc như thế này, khi bóng đêm bao trùm, ánh trăng xinh đẹp lặng lẽ lộ ra, Ichiru sẽ mang theo đôi dép của mình, nhón chân rón ra rón rén xuyên qua phòng khách, đến gần phòng của cậu, tiến vào trong chiếc chăn ấm. Mỗi lần nhìn đến cậu bị hơi lạnh làm cho tỉnh táo lại, Ichiru luôn nhịn không được mà tươi cười giống như vừa hoàn thành một trò đùa dai, nhưng lại sợ tiếng cười của mình bị cha mẹ nghe được, nhất định sẽ bị bắt trở về phòng, cho nên Ichiru luôn giấu nụ cười sau bàn tay che ở miệng, cậu chỉ nhìn thấy em mình cười đến gập người. Ichiru nhất định không biết, kỳ thật cha mẹ mỗi lần như thế đều biết nó trộm chạy đến muốn ngủ cùng mình, chỉ là không nói thôi.
Ichiru hoàn toàn không giống cậu, trời sinh thân thể suy yếu, vì vậy nên luôn không có cảm giác an toàn, có khi lại lộ ra một vẻ cô đơn. Mà Zero lại vốn là anh, có lẽ vì vậy nên cậu trưởng thành sớm, khi đã mang một trách nhiệm nào đó trên lưng, con người sẽ trưởng thành rất nhanh.
Nhưng, Zero hơi hơi nhíu mày: Có lẽ mình đã không làm tròn trách nhiệm, lúc đó còn nhỏ nên cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần là muốn giúp Ichiru, nhưng không hề chú ý tới Ichiru càng ngày càng thầm lặng, cũng không có chú ý tới những hàng động quan tâm chăm sóc của cậu, trên thực tế lại hung hăng thương tổn lòng tự tôn của Ichiru.
Ichiru, em bây giờ như thế nào? Đừng đi chân trần trên sàn nhà, sẽ cảm lạnh đấy...
Vì cái gì đột nhiên nhớ tới những việc trước kia? Chẳng phải từ lúc đi theo Shizuka – sama đã hạ quyết tâm sẽ đem toàn bộ quá khứ vứt bỏ sao... Ichiru đứng trước cửa sổ, để cho ánh trăng trắng ngà tự do rơi trên người cậu.
Cũng một đêm như thế này, tĩnh lặng, còn có một chút lạnh lẽo, cậu sẽ nhịn không được trộm chạy đi tìm Zero, làm cho người kia đang trong ổ chăn ấm áp bị hơi lạnh làm tỉnh. Thế nhưng sáng hôm sau người bị lạnh làm cho phát sốt lại là cậu, khiến Zero bởi vậy không thể đi đến chỗ thầy Toga, chỉ có thể ngồi bên cạnh cậu để chăm sóc. Đối với tất cả những trò nghịch ngợm của cậu, Zero luôn dùng nụ cười vui vẻ tiếp nhận, không một chút khó chịu... Đúng vậy, Zero chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của cậu, thật giống như, vì cảm thấy có lỗi nên mới làm như vậy.
Thật đáng ghét... Zero chuyện gì cũng giữ cho riêng mình, cho dù có chuyện gì cũng không bao giờ nói cho cậu biết. Rõ ràng chính mình như vậy chờ mong cùng Zero chia sẻ hết thảy, vui sướng cũng như buồn phiền. Nhưng Zero ở trước mặt cậu luôn luôn là một người anh tốt, chỉ là một người anh, không hơn. Rõ ràng thân thiết như vậy, từ lúc sinh ra lúc nào cũng là hai người bên nhau, lại giống như bị Zero ngăn cách ở ngoài... Rất cô đơn.
Có lẽ chính bởi vì thế nên mới bắt đầu hận. Bởi vì cho dù muốn cũng không chiếm được, cho nên bắt đầu oán hận người từng quan tâm nhất.
Zero, anh căn bản là cái gì cũng không cần. Tôi đối với anh mà nói, chỉ là một người em trai. Nếu như là một ai đó cùng anh sinh ra, anh cũng sẽ như vậy đối xử với người đó sao? Anh chỉ muốn đóng đạt vai người anh hoàn mỹ của mình, căn bản không cần biết em của anh là ai. Anh chỉ đơn giản là có trách nhiệm với bất kì ai mang họ Kiryuu, không phải Ichiru...
Tôi muốn hung hăng trả thù anh... Zero. Bởi vì tôi từng như thế để ý anh...
- -*--
“!” Loại cảm giác này, phải chăng... Zero giống như ngửi thấy được một mùi máu tươi quen thuộc, tinh thần lập tức khẩn trương cao độ lên, ánh mắt lập tức nhìn về phía người tản ra hơi thở mà cậu tối chán ghét kia... Là cô ta! Cho dù khuôn mặt cải biến... Không sai, chính là người đàn bà đó. Vampire thuần chủng...
Shizuka Hiou!
Shizuka Hiou nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Kaname, khờ dại tươi cười che dấu hết thảy chân tướng. Đôi tay trắng thuần cầm thư mời của Kaname chậm rãi nâng lên, nụ cười pha chút thâm ý... Tới gần.
“A... Vua thuần chủng cao quý, Kaname - sama ~”
Rốt cục tới rồi, ta lúc này đã chuẩn bị xong những bước tiếp theo cho ngươi, Shizuka Hiou... Không, lúc này hẳn là nên gọi ngươi Kurenai Maria... Kaname Kuran bình thản cầm lấy thư của mình, khóe mắt liếc qua Zero dường như đã phát hiện, ý cười càng sâu...
Có lẽ đã đến lúc thu lưới, rất lâu trước kia đã gửi thư đề cử đến cho Maria, sau đó vẫn luôn đợi... Đã mất rất nhiều tâm tư để bày ra hết thảy, nếu mọi việc theo như kế hoạch của anh thì sẽ kết thúc như anh mong muốn. Việc im lặng của Maria khiến anh cảm thấy một chút lo lắng. Bây giờ, đã có thể nhìn thấy kết cục rồi.
Cho đến hiện tại, không có bất luận kẻ nào vượt ra khỏi bàn cờ, mỗi một người đều đứng ở vị trí mà anh đã an bài... Hiện tại, chỉ còn chờ chiếu tướng.
Zero Kiryuu, còn có Shizuka Hiou, không cần do dự việc đem nơi này biến thành chiến trường của hai ngươi. Để có được sức mạnh bảo vệ người ta trân quý nhất, ta sẽ thay các ngươi đặt một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho chuyện này, vô luận ân oán chuyện xưa của các ngươi như thế nào, kết cục, đều chỉ có thể nằm trong lòng bàn tay ta.
Zero Kiryuu, ngay từ đầu ta là vì cậu luôn bảo hộ Yuuki nên mới để cho cậu tồn tại, cho nên phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ. Còn có, đừng ch.ết, sẽ làm Yuuki khổ sở.
Cảm giác áp bách mãnh liệt như thế... Chỉ sợ không phải là một quý tộc bình thường. Như là... Aidou không tự giác nhìn về phía Zero nơi góc, nơi đó không có gì biến hóa, Zero vẫn như trước lạnh lùng ngồi, ánh mắt cũng không nhìn về phía bên này, chính là tay phải của cậu, đang đặt dưới áo khoác đồng phục...
Đó là động tác rút Bloody Rose, Aidou đã thấy qua rất nhiều lần, khả năng bách phát bách trúng của Zero cậu cũng lãnh hội quá không ít, dáng vẻ chuẩn bị, có thể tấn công bất kì lúc nào. Zero tiến vào khối Đêm đã được một thời gian ngắn, nhưng bất luận ngoài miệng nói vampire là dã thú đội lốt người hay như thế nào, cậu ta cũng chưa một lần lộ rõ vẻ công kích đối với bất kì thành viên khối Đêm nào, một lần cũng không có!
Aidou một lần nữa nhìn về phía nữ sinh mới kia, nói như vậy, đó là người trong một đêm đã giết ch.ết nhà Kiryuu... Shizuka Hiou? Vì cái gì vị thuần chủng này lại xuất hiện ở đây? Tuy rằng cũng biết thuần chủng không có khả năng dễ dàng ch.ết đi như vậy, nhưng việc xuất hiện trong này, thật sự chính là vận mệnh an bài sao?
Không phải, dường như có một bàn tay vô hình nào đó đã sắp xếp hết thảy. Trực giác của Aidou luôn chính xác, cậu hiện tại lại cảm thấy được như vậy, cảm giác này như thế nào cũng không thể gọi là trùng hợp. Shizuka Hiou hiện ra ở trong này, cố ý tiếp cận Zero Kiryuu, không phải trùng hợp.
Nhưng mà mặc kệ là chuyện gì xảy ra, mục tiêu của ngài ấy, là Zero Kiryuu? Bốn năm trước hủy diệt gia tộc hunter kia, hiện tại lại xuất hiện tại Học viện Cross, chỉ là vì trả thù sao?
Ta ngửi được... Mùi của báo thù.
Đã bao năm cầu mà không được, nay con mồi đã tới cửa, phải bình tĩnh. Chỉ có một hunter biết kiên nhẫn mới có thể đạt đến thắng lợi cuối cùng, cho nên, dòng máu đang sôi trào khắp người ta, hãy an tĩnh lại... Ta muốn chuẩn bị tốt cho chuyến đi săn này.
Khóe môi Zero cong lên với một biên độ rất nhỏ, ngoài mặt mỉm cười nhưng không có cảm giác ấm áp. Đôi tinh cầu màu tím lạnh, bởi vì nó phản ánh một nội tâm lạnh lẽo.
- ----------------------------------------TBC- ----------------------------------------