Chương 82.5:Trung tâm thương mại (2 tt)
Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của Twilight, tên chỉ huy Ursus cùng với 2 tên lính bảo vệ đi xuống thông qua cầu thang thoát hiểm.
“Đáng ch.ết, chuyện chó gì đây không biết?!! Mấy tên khốn Lungmen còn bao nhiêu trò nữa đây!” Tạm thời an toàn, tên chỉ huy tỏ ra bực
bội, hắn vừa đi xuống cầu thang vừa nghiến răng.
Ở đằng sau, hai tên lính Ursus chỉ lẳng lặng đi theo, không dám hé răng nửa lời.
Chúng hiểu tâm tình của tên chỉ huy lúc này nên để mặc cho hắn phát tiết.
Tuy chỉ là binh lính, chúng không có quyền, cũng không được biết tí gì về kế hoạch tác chiến.
Nhưng sau khi chiến dịch kết thúc, vài tên lính có chút học thức sẽ tụ tập bên nhau xâu chuỗi lại kế hoạch qua những gì nghe ngóng
được, từ đó khoe khoang với đồng bọn, trở thành những câu chuyện tán dóc mỗi khi rảnh.
Và là người tham gia tấn công trung tâm thương mại ngày hôm qua, hai tên lính cũng đã biết sơ bộ về kế hoạch tác chiến.
“May thật, cũng vì kế hoạch hôm qua mà chúng ta mới có thể phản ứng trước đợt tập kích từ trên cao của kẻ địch.”
“Ừ, chúng làm một phát bất ngờ thật.”
Mặc kệ tiếng gầm gừ của tên chỉ huy, hai tên lính vừa theo sau tên chỉ huy vừa trao đổi ánh mắt với nhau.
“…”
“Ủa?”
Và bọn chúng cũng chợt nhận ra điều bất thường.
Tại sao nhờ kế hoạch tấn công hôm qua mà quân lính Ursus có thể phản ứng nhanh với sự công kích của Bloody Lines?
Đó là vì những gì mà Bl đang làm hôm nay, chính là những gì quan Ursus làm hôm qua.
Tên chỉ huy, người trực tiếp chỉ đạo kế hoạch hôm qua đã nhận ra ngay từ đầu, đó là lý do hắn tức tối.
Nói ra một cách cụ thể hơn…
Chiến lược chiến đóng trung tâm thương mại của hai bên giống hệt nhau.
…
Tập kích sân thượng bằng lính dù và trực thăng, sau đó đột kích từ hai đầu tòa nhà tạo thành thế ‘bánh kẹp’ đồng thời tung hỏa mù ngăn
chặn sự tiếp viện từ bên ngoài. Ép Lungmen vào thế cố thủ đến ch.ết chờ đợi cứu viện trong vô vọng, hoặc cố gắng mở một đường máu
thoát thân, nhường lại toàn bộ quân nhu trong trung tâm thương mại cho Ursus.
Nhưng Lungmen hôm qua còn không bị động như Ursus hôm nay.
Vì công kích sân thượng bằng trực thăng, động tĩnh khá lớn nên Lungmen có nhiều thời gian hơn phản ứng, và dễ dàng lấy lại liên lạc để
chỉ thị.
Lệnh rút lui của họ được đưa ra bởi Wei Yenwu.
Còn hôm nay thì sao?
Bl di chuyển lên sân thượng một cách chớp nhoáng bằng Arts của Will, trong lúc bên Ursus còn chưa phát giác Twilight đã lắp đặt xong
máy phá sóng liên lạc nên không thể nhận lệnh từ chỉ huy, đường tiếp viện bằng trực thăng cũng bị chặn lại bởi Will, 2 Caster và 2 kiếm
sĩ phòng ngự trên đó.
Nói chung lại, tình hình của Ursus tương tự Lungmen hôm qua nhưng tồi tệ hơn rất nhiều.
…
“Tình hình thế nào rồi, đã liên lạc với đại công tước được chưa?”
Sau một hồi tức tối, tên chỉ huy Ursus cũng đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, hắn quay ra sau hỏi han tình hình hiện tại.
“Vâng, về tình hình chiến sự, chúng ta đã mất 3 tầng cao nhất, lính tiếp viện không thể đột phá được phòng tuyến của định trên sân
thượng. Còn ở tầng trệt, chúng ta vẫn đang giằng co với lực lượng phòng vệ Lungmen.” Một trong hai người lính lập tức báo cáo.
“Còn về tín liệu liên lạc, công binh của chúng ta vẫn đang cố gắng mã hóa lại đường truyền, sẽ nhanh có kết quả thôi ạ.”
“Tốt.” Tên đội trưởng Ursus gật đầu, mọi chuyện vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát.
“Việc tập hợp quân lính thế nào rồi?” Hắn hỏi tiếp.
Lúc này, bọn chúng đã xuống đến tầng 5, tên đội trưởng Ursus tạm thời dừng chân ở tầng này.
Tình thế hiện tại cực kỳ không khả quan, tên đội trưởng Ursus biết mình không thể nào phòng thủ được trung tâm thương mại trong
tình thế này.
Vậy nên, hắn đã quyết định tập hợp quân lính lại để mở một đường thoát ra, giống như bên Lungmen hôm qua.
Nhưng trước đó.
“Phải thiêu rụi toàn bộ quân nhu trong tào nhà này trước.”
Việc chiếm lại trung tâm thương mại một lần nữa là cực kỳ khó khăn, tên đôi trưởng biết điều đó vậy nên hắn lý trí ra lệnh quân lính rải
dầu, sau khi rút đi thì châm lửa đốt trụi nơi này.
“Vâng, sau khi ngài di chuyển, toàn bộ quân lính từ các tầng trên cũng đã lập tức rút lui, khoảng 15 phút nữa tất cả sẽ tập trung tại tầng 2
để chuẩn bị đột kích.”
“Ta biết rồi, ra lệnh cho lính ở tầng 9 bắt đầu châm lửa đi, mấy tên địch ở bên trên sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, lửa sẽ chặn chúng lại.”
“Đã rõ, tôi sẽ đi truyền lệnh!” Một trong hai tên lính cận vệ hành lễ rồi rời đi, trong khi tên chỉ huy cùng tên lính còn lại đi về phía lan can.
Tầng 5 có thể nói là một nơi vừa an toàn, vừa thuận tiện để quan sát tình hình các tầng dưới.
Việc mở một đường máu để thoát đi cũng không phải chuyện đơn giản, muốn mọi chuyện trở nên trơn chu thì việc này nên sắp xếp từ
trước.
…
Đứng ở sau lan can kính tầng 5, tên chỉ huy Ursus nhìn xuống chiến trường phía dưới.
Để mà nói, quân Ursus vẫn đang chiếm ưu thế rõ rệt nhờ thiết lập được hệ thống phòng thủ trong trung tâm thương mại.
Với lợi thế khi có thể bắn cung xuống từ tầng 2, quân Lungmen thậm chí không thể tiến quá sâu vào mà chỉ kiểm soát được một phần
của tầng trệt.
Nhưng mà…
“Đáng ch.ết!” Tên chỉ huy Ursus nắm chặt bàn tay đập xuống thành lan can. “Chúng căn bản không hề muốn tấn công!”
Nhìn những người lính phòng vệ Lungmen để mặc cho hàng phòng ngự Ursus làm gì thì làm, họ nâng cao tấm khiên che chắn và tiến
hành bao vây toàn bộ tòa nhà.
“Chúng muốn tất cả chúng ta ch.ết tại đây.” Tên chỉ huy Ursus lập tức đoán được thứ mà bên Lungmen toan tính.
Và hắn đoán đúng.
Wei Yenwu tham vọng nhiều hơn những gì quân Ursus nghĩ, thay vì chỉ chiếm lại trung tâm thương mại, ông muốn tận diệt luôn đại đội
kẻ địch ở đây.
Ngay từ khi biết tin Bl đã chiếm đóng được sân thượng, kế hoach này đã ngay lập tức được thông qua.
Trong khi lực lượng của Twilight lùa quân Ursus xuống, Lungmen sẽ đợi ở đây và tiêu diệt từng tên một.
“Chó ch.ết!”
Quan sát xung quanh chiến trường phía dưới, tên chỉ huy Ursus cắn răng nghĩ cách.
Có vẻ như việc châm lửa đốt nhà đã phản tác dụng, nó làm thời gian để hắn có thể phản ứng rút ngắn quá nhiều.
“Không còn thời gian chậm trễ, người đâu!” Tên chỉ huy quay người lại ra lệnh.
Tên lính còn lại đằng sau lập tức đứng nghiệm lại. “Vâng, sẵn sàng nhận lệnh, thưa bá tước.”
“Ra lệnh cho toàn bộ xạ thủ của tầng hai, lập tức sử dụng toàn bộ mũi tên họ có, bắn tổng lực về phía cửa tây, không được chậm trễ.”
“Rõ!”
Cửa bắc là nơi trực tiếp hướng về vùng kiểm soát của quân Ursus, nó đã được sắp xếp một lượng lớn lực lượng để phòng vệ sự tiếp
viện lên trung tâm thương mại, đột kích theo hướng đó, tên chỉ huy cho điều đó là ngu xuẩn, cửa nam thì càng không cần phải nói.
Cửa đông được xắp xếp nhiều chướng ngại vật cản đường, đồng thời, khu vực đó bị tàn phá tương đối nặng nề nên khi ra khỏi trung tâm
thương mại sẽ chẳng còn gì che chắn cho quân Ursus di chuyển.
Chỉ còn một lối thoát đi, đó chính là cửa tây.
Vì thế, tên chỉ huy không chờ đợi toàn bộ lực lượng tập kết mà hành động ngay lập tức. Hắn điều động toàn bộ xạ thủ xả tên làm mềm
khu vực đó, để chỉ cần một đợt công kích để đột phá phòng tuyến Lungmen.
Lý thuyết là vậy, chỉ còn thực hành.
Vù!
Chụp!
“Hm?” Tên chỉ huy đưa lưng về phía hành lang dặn dò tên lính về kế hoạch mình vừa nghĩ ra, bỗng nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó tóm
lấy cổ áo hắn từ đằng sau, đi kèm đó, là tiếng tấm kính ở lan can vỡ toang.
Loảng xoảng!
Mất đi chỗ dựa, tên chỉ huy lập tức bị kéo theo thứ bám vào mình rơi xuống.
“Khai hỏa!” Hắn không chần chừ ra lệnh.
Vún Vút!
Tiếng xe gió từ những mũi tên đến từ những tên lính Ursus lân cận lập tức bay đến.
Tên chỉ huy Ursus chỉ nghe một tiếng “Chậc” sau lưng khi lực kéo biến mất, và tên lính Ursus đứng trước mình ngay lập tức vươn tay
chụp lấy cổ tay hắn.
Tuy sức nặng của cả hai khiến họ vẫn bị kéo xuống, may là tên lính khác gần đó lập tức lao đến giữ chặt lấy chân của người lính rồi kéo cả
hai lên.
…
“Hờ hờ, cái quái gì vậy.”
Vừa được những người lính hợp sức kéo lên, tên chỉ huy lộm cộm bò dậy.
Bị treo giữa không trung không phải là một cảm giác dễ chịu, được trải nghiệm nó, tên chỉ huy bắt đầu không hiểu vì sao mấy tên lính dù
có thể nhảy từ trực thăng xuống như thế.
Nhưng hắn vẫn rõ ràng việc cần làm lúc này.
Phủi đi những mảnh kính vụn trên người, tên chỉ huy nhìn qua người lính vừa cố gắng giữ lấy mình.
Anh ta bị treo ngược một hồi và cần một lúc để hồi phục.
“Mang anh ta đi nghỉ ngơi.” Tên chỉ huy ra lệnh.
“Rõ.”
Hai người lính khác lập tức đỡ người lính kia dậy rồi dìu anh ta vào trong.
“Những người còn lại, nghe lệnh ta, truyền lệnh cho toàn bộ xạ thủ…” Tên chỉ huy tiếp tục nhìn về phía những người lính khác.
Người hắn vừa ra lệnh đã gục, vậy nên hắn phải lặp lại nó một lần nữa.
Nhưng.
Vùùù!
Một lần nữa.
Tiếng xé gió lại vang lên, giống như 2 lần trước, nhưng nó mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tên chỉ huy không kịp quay người lại nhìn, trực giác hắn mách bảo rằng hãy tránh đi ngay lập tức, hắn làm theo.
Nhưng không kịp.
Một thứ gì đó lao thẳng đến đập vào sườn của tên chỉ huy, đồng thời hắn cũng cảm thấy.
Một thứ gì đó rất nhọn xọc vào hông mình.